Bên ngoài Vân Uyển cung từng trận ồn ào, Bích Nhàn tiên quân khó chịu lớn tiếng: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà náo loạn như vậy?"
"Bẩm tiên quân, là Tử Uyên thần quân đang gây sự bên ngoài, muốn..muốn Bích Nhạc tiên tử ra gặp người." Nội thị bẩm báo.
"Bích Nhạc vừa về đã thất thần vào tẩm phòng tới giờ vẫn chưa ra, gọi cách nào cũng không trả lời, lại còn Tử Uyên đến tận nơi, hẳn là không phải có chuyện gì rồi đi." Bà đột nhiên nghĩ đến những chuyện không hay.
"Rầm" một tiếng, thị vệ đã bị đánh bay vào đại sảnh, Tử Uyên khí thế ngất trời, hùng hùng hổ hổ uy phong lẫm liệt xông vào.
"Thần quân làm vậy là có ý gì?" Bích Nhàn tao nhã đưa mắt hỏi.
"Còn không tự hỏi nữ nhi của mình đã làm ra chuyện tốt gì?" Tử Uyên chỉ cần nhìn hai mẫu thân nhà này đều thấy họ cực kỳ chướng mắt.
"Nữ nhi của ta đoan trang, lương thiện, phẩm hạnh trước nay đều rất tốt, không để Thần quân phải bận tâm." Bích Nhàn nghe có người khởi binh vấn tội con gái mình, lập tức bênh vực bất phân thị phi.
"Lương thiện sao? Bà có biết nàng ta vừa đẩy ái nhân của ta xuống Tru tiên đài không? Hại cậu ấy bây giờ hồn phách suy yếu, không thể chống đỡ, nếu ta bẩm tấu chuyện này đến tai Thiên Đế, bà nói xem Bích Nhạc tiên tử hành vi độc ác, đố kị ganh ghét, sẽ bị trừng phạt thế nào đây?" Tử Uyên lời nói mạnh mẽ, vạch ra toàn bộ tội trạng của nàng.
Bích Nhàn tiên quân cả kinh, bà biết lòng oán hận đến mất đi lý trí của Bích Nhạc đối với Mạn Châu Sa, chỉ là không ngờ nữ nhi mình lại ngu ngốc đến nỗi tự thân ra tay, còn để lại bằng chứng cho người khác đến hỏi tội, chuyện này một khi phơi bày ra bên ngoài, đắc tội với Chiến thần Tử Uyên, cả Thiên giới này làm sao còn chỗ cho Bích Nhạc dung thân.
"Ngươi muốn ta phải làm sao thì mới bỏ qua cho Bích Nhạc." Bà không phải kẻ ngốc, nếu như vô sự, Tử Uyên đã đến cáo trạng cùng Thiên Đế, chứ không đến nơi này đôi co cùng bà, hẳn là bà vẫn còn nắm giữ Thiên cơ, để cho hắn phải đến tận đây tranh chấp.
"Chỉ cần Bích Nhạc giao ra Bích Vân đan, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện không truy cứu." Tử Uyên nói ra trọng điểm.
"Không được, ta tuyệt đối không giao ra Bích Vân đan để ngươi đi cứu tên tiện nhân đó." Bích Nhạc nãy giờ đứng phía sau nghe toàn bộ sự tình, hy vọng còn đường cứu vãn, cho tới khi nghe hắn đề cập đến Bích Vân đan, nàng biết mình đã thua hoàn toàn, thua tất cả cho tên Mạn Châu Sa thấp kém, đê hèn kia.
"Đây là mệnh lệnh, không phải là lựa chọn." Tử Uyên gằn từng tiếng, vốn dĩ hắn muốn bẩm báo đến Thiên đế, nhưng lại nghĩ đến tiểu bỉ ngạn, thân phận của cậu bất quá chỉ là đóa hoa sinh trưởng tại ma giới tu thành hình người, sợ Thiên đế sẽ bao che Bích gia, chèn ép Mạn Châu Sa, cho nên hắn đến đây, biết rõ Bích Nhàn tiên quân trọng nhất không ngoài hai điều, thứ nhất là sĩ diện, thứ hai không ai khác chính là nữ nhi khuê tú ngàn vàng bà sủng ái hết lòng.
Hắn đánh cược một phen, cược bà sẽ vì nàng ta mà giao ra Bích Vân đan.
"Mẫu thân, ta tuyệt đối sẽ không giao đan dược ra.
Người phải..." lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng quát lớn của Bích Nhàn "con im miệng".
Sao đứa con gái của bà có thể lụy tình đến ngu ngốc như vậy chứ, làm việc vụng về thất sách, lại còn để người ta đến tận cửa truy vấn.
"Chỉ là một viên Bích Vân đan, với độ giao tình thâm sâu của chúng ta, sao Bích gia lại không giao cho Tử Uyên thần quân đi cứu người chứ." Bích Nhàn tiên quân biết hiện tại, đây là quyết định duy nhất có thể bảo toàn cả thanh danh gia môn cùng danh tiếng của nữ nhi.
"Mẫu thân, không thể được." Bích Nhạc sửng sốt, mẫu thân vậy mà đồng ý với hắn ta, sao có thể như vậy.
"Người đâu, dẫn tiên tử vào trong." Bích Nhàn đau đầu, tìm cách giải nguy.
"Cảm tạ tiên quân biết phân biệt nặng nhẹ, ta chính là chờ người giao Bích Vân đan." Tử Uyên xoay người ngồi xuống tọa ỷ, dáng vẻ oai phong, liếc mắt nhìn bà.
Bích Vân đan đứng đầu các loại đan dược về khả năng chữa trị, Bích gia thiên giới vạn năm mới luyện chế được viên hoàn chỉnh, tính ra toàn bộ Bích gia cũng không sở hữu quá ba viên, nhưng suy cho cùng, so với thanh danh nữ nhi cùng gia tộc, viên đan này chính là không thể giữ lại.
Nhận lấy đan dược nóng bỏng thanh khiết linh khí dồi dào, tinh lực ngất trời, Tử Uyên nói câu cảm tạ liền rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn, Bích Nhàn siết tay, trợn mắt, nỗi nhục này, ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lời.
Tử Uyên lại đi một vòng đến viếng thăm các tiên nhân cất giữ pháp bảo mà Dạ Vũ mong muốn, với danh tiếng Chiến Thần, có ai dám làm khó dễ hắn, dạo vòng này toàn bộ vật phẩm đều tới tay.
Nắm chặt túi pháp bảo đầy đủ không thiếu món nào, Tử Uyên thầm nhủ, Sa nhi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì..