"Chỗ này thoạt nhìn tạm ổn, vừa hay có thể nghỉ chân qua đêm í." Dạ Vũ nhìn quanh khu căn cứ bỏ hoang sắp sụp đổ tới nơi mà bọn họ vừa đặt chân đến.
Dứt lời, trụ chống đỡ bên góc trái ngã uống một phát "ầm", cũng may Quý Tử Hiên nhanh chân, cõng y dịch chuyển sang góc đối diện.
Dạ Vũ:!!! có cần phải bẻ mặt vậy không?
"Anh có còn muốn nghỉ ở đây nữa không?" Quý Tử Hiên chau mày đánh giá khả năng bọn họ có thể toàn mạng vượt qua đêm này.
"Nghỉ nghỉ nghỉ..
tôi không tin số mình lại nhọ đến vậy." Vừa hay, chiếc cầu thang mục cũng vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống.
"Có thể do tần sóng âm thanh của anh phát ra quá lớn đi." Quý Tử Hiên an ủi.
[Hệ..hệ thống..có lẽ nào đến thời điểm này tao mới bộc phát ra dị năng âm thạnh?] Dạ Vũ nhớ không nhầm hệ thống nói y là một trong đại đa số người không có dị năng, chính là thể loại gánh nặng quốc gia, chỉ biết ăn với ngủ chờ Đế Quốc nuôi.
[Ký chú đừng hoang tưởng, chỉ là đồ vật nơi này quá cũ đi, mỗi giây không biết bao nhiêu nguyên tử giãn nở không tương thích...] – [Đủ, đủ, đủ.
Mày đừng giải thích tao nghe lại rối thêm.]
Quý Tử Hiên đặt Dạ Vũ xuống tại góc nhìn có vẻ sạch sẽ, còn mình lại mở ra tấm bản đồ cũ nát đã quan sát bao nhiêu ngày vẫn chưa giải được huyền cơ trong đó, âm thầm suy ngẫm.
"Cộc..cộc." Chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vào, hai người ngẩng mặt lên, đã thấy một thân ảnh ngạo khí, mái tóc đen rối bời che kín không nhìn thấy ánh mắt, phục trang cũ kỹ có vài chỗ còn bị rách, bước đi vững chắc tới chỗ bọn họ, còn mang theo thái độ âm trầm.
Dạ Vũ liều mình núp sau lưng Quý Tử Hiên, chờ nếu đối phương ác ký công kích thì y sẽ tiến ra bảo vệ, cực kỳ hợp lý!
Quý Tử Hiên tầm mắt vẫn không ngừng đánh giá người tới, một tay theo bản năng đưa về phía Dạ Vũ như muốn bảo vệ y.
Nam nhân tóc đen trông thấy tình cảnh đó thoáng khựng lại, rồi như không có chuyện gì tiếp tục tiến tới, lời nói từ tính lại có vẻ lạnh nhạt: "Tôi vừa bị trục xuất tới nơi này, trùng hợp gặp các cậu ở đây."
"Hóa ra anh chính là người vừa bị phi thuyền Đế Quốc mang tới sao?" Dạ Vũ hí hửng, thêm một người, thêm một bộ não, sẽ nhanh chóng tìm ra cách thoát khỏi nơi rừng thiêng nước độc này thôi.
Vô cùng đánh giá cao bộ não của mình!
"Tôi là Mộ Hi, là lính đã giải ngũ, lại phạm phải tội công kích Hàn Thiếu tướng nên bị phán xét." Mộ Hi thờ ơ thuật lại, cứ như tội trạng to lớn ấy chẳng đáng để tâm.
Dạ Vũ còn đang trầm trồ lại nghe tiếng Quý Tử Hiên có chút cao độ "Hàn Thiếu tướng mà anh cũng dám tấn công, không biết sống chết!" Vì cớ gì xung quanh cậu toàn những kẻ ngu ngốc thế này.
"Thiếu tướng thì hay lắm sao? Hắn ta bỏ mặc Phó tướng Quân Cẩm, à không phải, là Quý Tử Hiên mới đúng, để Đế Quốc trục xuất cậu ấy đi, lại chẳng hề ra tay tương trợ, binh đoàn Thiên Tử vốn cũng không phải của mỗi mình hắn." Mộ Hi lời nói ngang ngược.
"Anh thì biết cái gì?" Quý Tử Hiên trừng mắt nhìn hắn, như nghĩ đến chuyện cũ, lại không muốn lên tiếng nữa, nhắm mắt lại tựa lưng vào tường.
Dạ Vũ làm ký hiệu cấm ngôn cùng Mộ Hi, hắn ta có vẻ phát hiện ra Dạ Vũ dễ trao đổi hơn, liền tiến lại ngồi gần cạnh Dạ Vũ, cùng y trò chuyện trao đổi thông tin.
"Nói như vậy, cậu ta chính là Phó tướng Quý Tử Hiên lẫy lừng sao, tôi chỉ toàn gặp trên tin tức, lại không ngờ còn trẻ như vậy." Mộ Hi lén lút liếc mắt về phía thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần kia.
"Suỵt..
anh nói to thế làm gì?" Dạ Vũ vừa mới tìm được đồng bọn buôn dưa lê liền hí hửng không thôi, kể hắn nghe chuyện mấy ngày nay bọn họ trải qua thế nào, lại không để ý thấy tia âm trầm thoạt xẹt qua trong mắt người nọ mỗi khi nghe y kể chuyện mình cùng Quý Tử Hiên đồng sinh cộng tử thế nào.
Thấp thoáng đã qua hết một đêm, nghe thấy vài tiếng động lạ, Quý Tử Hiên mở to mắt hướng chân trời nhìn tới, may quá, không phải âm thanh của phi thuyền Cướp Ngân Hà.
"Chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Cậu nhìn qua Dạ Vũ đang ngủ gà ngủ gật, bên mép còn có vài vệt óng ánh khả nghi.
"Hở..hở..
nhanh vậy." Dạ Vũ dụi mắt nhập nhòe, đã thấy tấm lưng của Quý Tử Hiên trước mặt, y theo thói quen vòng tay qua cổ cậu, vừa định chuyển dời trọng lượng của mình lên bả vai đối phương đã bị một cánh tay giữ lại.
Dạ Vũ:!!! yêu nghiệt phương nào!
"Sao có thể để Phó tướng là chịu cực khổ thế này? Để tôi cõng cậu ấy." Mộ Hi vẻ mặt hớn hở, quay sang nhìn Dạ Vũ: "Có đúng không?"
Thì ra là động bọn mới thu nhận.
Dạ Vũ gật đầu: "Phải đó, phải đó, tiểu Hiên à để hắn cõng tôi đi, cậu cũng vất vả rồi."
Quý Tử Hiên ánh mắt sắc bén nhìn về phía người nọ: "Thứ nhất, tôi không còn là Phó tướng của Đế Quốc nữa, vậy nên anh không cần phải có thái độ như vậy trước mặt tôi."
"Thứ hai...!tôi chưa từng nghĩ sẽ để anh đi cùng bọn tôi, chúng ta cũng nên chia ra rồi." Quý Tử Hiên bỏ qua tia thất vọng trên gương mặt người nọ, dùng tư thế bế công chúa ẵm tiểu yêu tinh không nghe lời nào đó ra khỏi căn cứ..