Mộ Hi tức thời cảnh giác nhìn Cố Huyền Mặc, trên tay tập trung dị năng, như thể chỉ cần hắn ta có bất cứ công kích nào, Mộ Hi lập tức ra tay đối kháng.
"Đều là người nhà cả mà." Dạ Vũ cầm bịch đồ ăn vặt chọi thẳng về phía hắn ta, đồ ăn vô tội lập tức biến thành túi băng lạnh.
Quý Tử Hiên sau khi xem được những thông tin đó liền trầm mặc không nói, Dạ Vũ đành lên tiếng hỏi lão công: "Anh có biết người thuê là ai không? Hẳn là tên đầu sỏ sau bức màn khởi động cuộc tấn công giữa Liên Bang và Đế Quốc đi?"
"Người nào thì anh không rõ, bất quá đã có vị trí của căn cứ Y, chúng ta có thể đánh cược một phen, không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con?" Cố Huyền Mặc suy nghĩ đã lâu, nếu muốn tóm gọn kẻ chủ mưu, chỉ cần bọn họ tương kế tựu kế, không phải là không có khả năng.
"Tôi không đồng ý." Mộ Hi đứng dậy, hắn đập mạnh xuống bàn, tên trước mặt này có quyền gì mà bắt Quý Phó tướng làm con mồi dụ rắn ra hang, tuyệt không thể.
"Tôi đồng ý." Quý Tử Hiên thật tâm mong muốn nhanh chóng chấm dứt chuỗi ngày sống trong phập phồng lo sợ này, có trời mới biết, cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa có bữa ăn ngon.
(ân, trừ bữa ăn vừa nãy cùng Dạ Vũ)
"Như vậy quá nguy hiểm..." Mộ Hi còn định nói gì đó đã bị Quý Tử Hiên ngăn cản, "Tôi tự có sắp xếp, anh cũng hơi lo chuyện thừa thãi rồi."
"Tôi không cảm thấy chuyện của Quý Phó tướng là chuyện thừa!" Mộ Hi tỏ thái độ phản bác.
"Nhưng tôi không cần anh lo cho tôi." Quý Tử Hiên cảm thấy nam nhân trước mặt thật nực cười, cậu từ trước đến giờ đã quen độc lai độc vãn, chưa từng chờ đợi hay cảm thấy cần phải có người kề bên sát cánh, nhưng hắn ta cứ hết lần này đến lần khác xen vào chuyện của cậu, lại chẳng hỏi ý xem cậu có cần hắn giúp hay không?
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Câu nói kết thúc cuộc tranh luận gay go của Cố Huyền Mặc hợp thời vang lên, chống lại ánh mắt sắc như đao đang phóng tới mình của Mộ Hi, định đoạt kế hoạch đưa Quý Tử Hiên làm con mồi dụ kẻ đứng sau.
"Ân, còn chuyện nữa, hiện tại trên phi thuyền chỉ sót lại một phòng trống, bất quá nếu hai người không ngại..." vế sau đó mọi người không nghe cũng có thể hiểu được ngụ ý bên trong.
"Tôi..tôi không ngại." Mộ Hi ấp úng nào còn bộ dáng quyết đoán như vừa rồi, hệt như fan hâm mộ gặp được thần tượng trong mộng.
Quý Tử Hiên khá quen thuộc chuyện sinh hoạt trong quân ngũ, cũng chẳng để tâm đến việc ngủ cùng phòng với ai, điều kiện nghỉ ngơi tại phi thuyền này vô cùng sung túc, không còn gì có thể phê bình, nghĩ đến tháng ngày chạy loạn trên Tinh Cầu Thất Lạc, cậu cảm thấy Dạ Vũ chính là quý nhân thiên định của mình.
"Vậy mọi người cũng nên đi nghỉ ngơi rồi." Cố Huyền Mặc cảnh giác ánh mắt Quý Tử Hiên nhìn chằm chằm lão bà nhà hắn, lập tức dắt người rời đi, để lại hai bóng dáng ngơ ngác đứng ở nơi đó.
"Hình như anh quên chuyện gì rồi đi?" Dạ Vũ cảm thấy có vẻ còn thiếu sót chuyện gì đó chưa làm.
"Đích thực đã quên một chuyện." Cố lão công thẳng thắn thừa nhận.
"Chính là quên nói cho bọn họ vị trí phòng nghỉ đi."
Một tên không ngừng phản bác ý kiến của mình, kẻ còn lại thì ấp ủ ý định đào góc tường nhà hắn, đúng là cặp đôi tuyệt phối.
Hai nhân vật nào đó không biết mình đã vô tình rơi vào danh sách đen của Cố phúc hắc.
Truyện hay? Tìm ngay trang chính ( Tr????mT ruyện.Vn )
Cặp đôi bị bỏ rơi tại chỗ đó sau khi hỏi thăm không ít vị cướp biển lân cận rốt cuộc cũng tìm đến được gian phòng của bọn họ.
Ừm hứm, phòng này có vẻ hơi nhỏ đi?
Nhìn chiếc giường không đủ cho hai người đàn ông nằm trên đó cùng với không gian hơi chật chội, hoàn toàn không giống với kiểu dáng sang trọng xa hoa bên ngoài phi thuyền, Quý Tử Hiên còn có lầm tưởng mình bị ảo giác, không để ý đến bộ dáng Mộ Hi đang hí hửng đứng bên cạnh.
Cố Huyền Mặc mới không nói cho bọn họ biết, là hắn cố tình chỉnh hai người, đã phân phó thuộc hạ dựng vách chia đôi căn phòng bình thường, hừ hừ.
Đúng là phúc hắc công nào đó cực kỳ nhỏ mọn!
"Hay là để tôi ngủ dưới đất, Quý Phó tướng cậu ngủ trên giường đi." Mộ Hi ngượng ngùng nói hết câu.
"Ân." Quý Tử Hiên khá hài lòng với ý kiến này, cậu mới không phải là người biết khách sáo.
Mộ Hi:!!! sao không giống trông các kịch bản vậy.
Lòng đau thắt lại, phải rồi, còn vết thương.
"Aaa.." giả vờ ôm lấy vị trí vết thương đã được trị liệu sư trên phi thuyền xử lý sạch sẽ.
"Ngại quá, đột nhiên vết thương có điểm hơi đau." Mộ Hi mặt không biến sắc nói chuyện không có.
"Vậy anh cẩn thận." Quý Tử Hiên lên giường, nghiêm túc nằm xuống, nghĩ đến rất nhiều nước trên phi thuyền, lòng vui như nở hoa.
Mộ Hi:!!! cho nên nói "no zuo no die", không đi tìm đường chết sẽ không chết mà.
Đặt lưng xuống chào hỏi đất mẹ thân yêu, hắn chưa bao giờ có cảm giác nhân sinh thất bại đến vậy.
Bỗng chiếc chăn từ trên giường cao ném xuống, "coi chừng cảm lạnh" để lại một câu ngắn gọn, Quý Tử Hiên nhanh chóng nhắm mắt dưỡng thần.
Nắm chặt lấy tấm chăn, cảm giác dòng nước ấm chảy qua cơ thể đang đông lạnh, Mộ Hi quyết tâm, hắn nhất định phải cưa đổ được vị Quý Phó tướng tuổi trẻ tài cao, lạnh lùng vô tâm kia, nhất định!.