Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Sau khi kịp phản ứng trong tay là thứ gì, Tịch Chu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh lại.

Một đôi mắt rõ ràng vì trừng to mà tròn xoe, đúng lúc nhìn thấy đáy mắt bừng lên lửa cháy hừng hực của Dụ Cảnh.

Tịch Chu “vèo” một tiếng thu tay lại, giấu sau lưng, ngượng ngùng nói, “Sớm, chào buổi sáng a.”

“Chào buổi sáng Chu Chu”, màu mắt Dụ Cảnh tối tăm, giọng nói nóng như lửa.

Tịch Chu không để lại dấu vết hơi lui về sau, muốn rời khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của Dụ Cảnh một chút, vậy mà bản thân mới vừa lui ra chưa tới một centimet đã bị Dụ Cảnh kéo lại.

Tạm thời không nhớ đến thân thể nóng hừng hực, dương v*t đang đâm ngang bắp đùi Tịch Chu.

Cứng rắn, nóng hôi hổi.

Toàn thân Tịch Chu cảm thấy giống như tập trung vào một chỗ đó, “rụt lại” một cái, cảm giác nóng bỏng liền truyền khắp toàn thân, trái tim vô cùng mềm mại cũng bị phỏng co lại.

“Anh, anh –“, Tịch Chu lắp bắp nói, “Cái kia của anh, khụ, chỉa, chỉa vào em.”

“Không có chuyện gì”, Dụ Cảnh bình thản nói, trong thanh âm mang theo sắc dục nồng nặc, “Chu Chu giúp anh xoa xoa một chút là được rồi.”

“!!!”, Tịch Chu sợ đến run rẩy một cái, vô cùng trôi chảy nói hết lời của mình, “Không được không được, việc này vẫn nên do anh tự làm mới tốt!”

“Chu Chu ghét bỏ anh sao?”, màu mắt Dụ Cảnh hơi sâu một chút.

Không hiểu sao Tịch Chu cảm thấy sau lưng mát lạnh, cảm giác nguy hiểm mơ hồ khiến tóc gáy cậu dựng đứng, vội vã xua tay, khóc không ra nước mắt, “Sao em có thể ghét bỏ anh?”

Run rẩy dời tay của mình từ phía sau ra, lòng bàn tay vẫn còn vươn lại nhiệt độ lúc trước, mắt thấy sắp đặt trên vật kia, Tịch Chu dừng lại giữa đường, nuốt từng ngụm nước bọt nói, “Chuyện này, anh, anh ôm em có chút nóng, có thể buông ra một chút trước hay không?”

Dụ Cảnh không trả lời, màu sắc trong hai tròng mắt ngày càng đậm, hơi thở của hắn đập vào mặt Tịch Chu cũng giống như mang theo lửa.

Trong lòng biết là không thể thương lượng, Tịch Chu chỉ có thể tự cho mình khí thế, dời tay lại, nhiệt độ kia khiến cậu muốn buông ra ngay lập tức, trên thực tế cậu cũng đã làm vậy.

Ngay sau đó một bàn tay to lớn có lực cương quyết nắm lấy tay cậu, không cho thương lượng kéo tay cậu phủ lên trên vật nóng bỏng cứng rắn của bản thân.

...

Tịch Chu thở ra cảm thấy da tay mình sắp bị cọ hư, nước mắt lưng tròng rúc vào mép giường.

Cậu cảm thấy hiện tại mình là cây cải thìa không ai thương xót, bị gió rét lạnh thấu xương tàn phá. Rõ ràng trước kia Dụ Cảnh dịu dàng với mình như vậy, bây giờ lại cứng rắn thô bạo như thế. Tay cậu đỏ cả rồi, sờ một cái cũng đau!

Tịch Chu làm ổ ở đầu giường, tự mình bi thương.

Cửa phòng “két két” một tiếng mở ra, Dụ Cảnh đẩy cửa hỏi, “Chu Chu uống sữa tươi hay sữa đậu nành?”

“Sữa đậu nành! Thêm đường!”, Tịch Chu phản xạ có điều kiện trả lời.

Đợi sau khi Dụ Cảnh đóng cửa lại, Tịch Chu hận không thể cho mình một cái tát thật nặng! Cái gì gọi bị kẻ địch dùng đạn bọc đường ăn mòn, cái gì gọi là lún sâu vào ôn nhu hương* mà quên bản chất của cách mạng! Sao cậu có thể không có khí phách như vậy! (*tương tự câu nguyễn ngọc ôn hương, dùng để miêu tả sắc đẹp và dáng vẻ của một người con gái, ở đây chắc chỉ sắc đẹp của tiểu công)

Hồi lâu, Tịch Chu thỏa mãn xoa bụng mình nằm trên sô pha, hai mắt sáng lên, “Buổi trưa em muốn ăn sườn xào chua ngọt!”

“Được”, Dụ Cảnh cưng chiều xoa đầu Tịch Chu.

Ngày hôm sau, bọn họ đến thành phố A, ở trong phòng Dụ Cảnh thuê. Bởi vì ngày thứ bảy đã trôi qua nên Dụ Cảnh bắt đầu đi làm bình thường, sau khi gọi Tịch Chu dậy ăn sáng rồi đi.

Sau khi Tịch Chu ăn sáng xong lại ngủ một lúc nữa, đợi sau khi ngủ đến cảm thấy mĩ mãn thức dậy cũng đã mười một giờ. Cây cối bên ngoài tiểu khu san sát nhau, dưới ánh mặt trời trông hết sức đẹp mắt, nhưng vừa mở cửa sổ ra Tịch Chu liền cảm nhận được nhiệt độ bốc lên.

“Cạch” một cái đem cửa sổ mở ra đóng lại.

Cuối cùng Tịch Chu vẫn quyết định ở nhà chơi game. Trong phòng ngủ có một cái máy vi tính xách tay, bên trong chứa vài game online kiểu dáng khá thịnh hành, Tịch Chu tùy tiện tìm một biểu tượng xinh đẹp mở ra chơi tiếp.

Bởi vì công ty của Dụ Cảnh ở chỗ rất gần, buổi trưa hắn sẽ trở về một chuyến nữa, làm cơm xong cho Tịch Chu, ăn xong rồi đi làm tiếp.

Khiến Tịch Chu khá hài lòng là từ sau khi buổi sáng hôm đó, Dụ Cảnh không có hành động gì bất thường nữa. Kéo dài hai ngày, Dụ Cảnh mới nói với Tịch Chu thân thế của hắn, vậy mới biết Dụ Cảnh vậy mà lại là con trai của thành viên ban giám đốc của một xí nghiệp cực kỳ có tiền!

Tịch Chu hoàn toàn bối rối.

Cậu cho rằng nhiều nhất Dụ Cảnh chỉ là con trai của một nhà bình thường, ai có thể ngờ rằng lại là con của một thế gia đứng đầu toàn quốc.

“Vậy cuối cùng vì sao anh trở thành anh của em?”, Tịch Chu nghi ngờ hòi.

“Khi đó anh còn quá nhỏ, bây giờ căn bản không nhớ rõ”, Dụ Cảnh nói, “Cha bọn họ nói là một lần khi đi du lịch vì quá nhiều người nên bị tách ra.”

“Vậy anh phải trở về sao?”, khi Tịch Chu hỏi cũng không rõ trong lòng mình rốt cuộc là mùi vị gì.

Dụ Cảnh kéo Tịch Chu vào trong lòng mình, cằm ma sát trên đỉnh đầu cậu, “Chu Chu yên tâm, cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng ở bên cạnh em.”

Nghe câu này, Tịch Chu nhạy cảm nhận ra một tầng… ý tứ khác của Dụ Cảnh, trong lòng không khỏi khóc rống. Không phải! Anh, lão nhân gia ngài tha hồ nhận tổ quy tông đi!!

Sau khi Tịch Chu ngột ngạt ăn ngủ chơi suốt bốn ngày trong phòng thật sự sắp buồn chết rồi, quyết định ra ngoài đi dạo một lúc.

Fuck, sao cái cửa này lại mở không ra thế?!

Tịch Chu cảm thấy chắc cửa này hỏng rồi, nỗ lực vặn nửa ngày, làm thế nào cũng không mở được. Tịch Chu bới chỗ khóa cửa quan sát kỹ, phát hiện vậy mà lại bị khóa trái từ bên ngoài, bản thân ở bên trong căn bản không có cách nào.

“Anh!”, Tịch Chu buồn bực gọi điện thoại cho Dụ Cảnh, “Lúc anh khóa cửa hơi có thói quen rồi! Sao lại khóa trái, hiện tại em ngay cả ra ngoài cũng không có cách.”

Thanh âm Dụ Cảnh trong điện thoại dừng một chút, “Anh tạm thời quên mất, Chu Chu muốn ra ngoài, làm gì?”

“Thật ra em cũng không muốn ra ngoài làm gì cả, chỉ là chết dí trong phòng quá lâu, muốn đi dạo một vòng”, Tịch Chu nói.

“Bây giờ anh đang làm việc, chờ anh về thì đưa em ra ngoài được không?”, Dụ Cảnh nói.

Tịch Chu vui vẻ đồng ý, dù sao thì một mình mình đi lang thang trong ngày nóng bức cũng không có ý nghĩa gì. Chờ Dụ Cảnh trở về quả nhiên dẫn cậu đi dạo một vòng phụ cận, bởi vì thời tiết quá nóng, Tịch Chu còn ra một người mồ hôi, lập tức muốn làm ổ trong phòng điều hòa sống chết không ra ngoài.

Chuyện này Tịch Chu căn bản không để trong lòng, nhưng khi lần thứ hai Tịch Chu bị khóa trái trong phòng thì trong lòng không khỏi hồi hộp, có một loại dự cảm xấu.

Dụ Cảnh này không phải tính nhốt cậu chứ?!

Tịch Chu lo lắng bất an cả ngày, kết quả vào buổi tối Dụ Cảnh liền đưa chìa khóa của mình cho cậu, áy này bày tỏ hôm nay mình lại quên, sau đó liền không mang theo chìa khóa để ngừa theo bản năng lại khóa trái cửa.

Chìa khóa Dụ Cảnh vừa đặt vào tay Tịch Chu, Tịch Chu liền xấu hổ không thể mở miệng, sao cậu có thể dùng ý nghĩ xấu xa như vậy suy đoán Dụ Cảnh được!

“Lúc đó Chu Chu nói muốn yên tĩnh một chút, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Chu Chu suy nghĩ kỹ chưa?”, Dụ Cảnh đút cho Tịch Chu một miếng quýt, ánh mắt dịu dàng.

Tịch Chu sợ đến mức dùng sức cắn một cái, nước trong múi quýt mãnh liệt phun vào cổ họng, sặc cậu ho khan mãnh liệt.

Dụ Cảnh vỗ lưng của cậu, “Sao không cẩn thận vậy.”

Tịch Chu ho đến mức nước mắt tràn ra, “Không có, không sao, em rót nước uống là được rồi.”

Ôm ly nước từng chút chậm rề uống hồi lâu, Tịch Chu cũng không nghĩ ra cuối cùng mình phải làm thế nào để trả lời, “Anh, em hơi mệt, đi ngủ trước đây.”

Tịch Chu cũng không chờ Dụ Cảnh trả lời, để ly xuống cắm đầu đi vào. Chẳng qua cậu chỉ vừa vào phòng ngủ, phía sau liền truyền tới tiếng đóng cửa, sau đó cực kỳ vang dội “cùm cụp” một tiếng, khóa cửa lại.

Lòng Tịch Chu lập tức đứng lên.

“Một chút nữa Chu Chu hẵng ngủ, nói kết quả cho anh trước được không?”, Dụ cảnh không ngừng lại gần cậu, Tịch Chu dưới khí thế áp bách ở đó không nhịn được lại lui về sau, cuối cùng đụng phải đầu giường, lập tức ngã xuống giường.

Dụ Cảnh cúi người, hai tay chống hai bên Tịch Chu, cả người nhốt Tịch Chu vào trong lòng.

Toàn thân Tịch Chu bị mạnh mẽ vây trong hormone, thân thể không hiểu sao có chút nhũn ra.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt kia, tim Tịch Chu nhảy thình thịch lợi hại, ma xui quỷ khiến gật đầu một cái.

Dụ Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, không phải loại cười dịu dàng bình thường mà là sung sướng đến cùng cực, toàn thân đều để lộ mùi vị hạnh phúc.

“Thật tốt”, Dụ Cảnh lẩm bẩm, nhếch miệng thành độ cong phảng phất giống như rượu ngon, khiến Tịch Chu say mê chóng mặt, như rơi vào mộng.

Dụ Cảnh cúi đầu ngậm môi Tịch Chu, khẽ liếm quấn quít nhau, dịu dàng lưu luyến.

Tịch Chu vô ý thức vòng lấy cổ Dụ Cảnh, cẩn thận đáp lại.

Trong con ngươi Dụ Cảnh đầy ý cười say lòng người, dẫn dắt lưỡi Tịch Chu quấn quít khiêu vũ với nhau. Không giống với nụ hôn có chút thô bạo trước kia, dịu dàng triền miên lúc này khiến cả người Tịch Chu mềm yếu, như đang trong mây.

Khi Tịch Chu mơ mơ màng màng, Dụ Cảnh cởi quần áo cậu ra, bàn tay nóng bỏng di chuyển trên da thịt mịn màng của Tịch Chu, khiến Tịch Chu không nhịn được kêu rên lên tiếng, cánh tay ôm Dụ Cảnh chặt hơn chút nữa.

Sắc xuân đầy phòng.Editor có lời muốn nói: tình hình thị trường có nhiều biến động, cua đồng đang đại hạ giá, mại dzô!!!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui