Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

“Lúc nãy anh nói hình như nghe thấy có người nói chuyện với tôi?” Tịch Chu thấp giọng, “Có thể nói cho tôi biết cụ thể anh nghe thấy gì không?”

Người đàn ông lắc đầu.

“Là không nghe thấy, hay là không muốn nói cho tôi biết?”

Người đàn ông cầm lấy ngón tay của Tịch Chu nghịch nghịch, “Không nghe rõ.”

Tịch Chu không để ý động tác trên tay hắn, lông mi hơi rũ, suy tư một chút.

“Hệ thống, vì sao anh ta lại nghe được đoạn đối thoại giữa chúng ta?” Tịch Chu hỏi trong đầu.

Một mặt, Tịch Chu quả thật muốn hỏi hệ thống kết quả, mặt khác lại muốn chứng thực thử xem người đàn ông có thể nghe thấy chính xác bọn họ nói bao nhiêu chuyện.

Đầu tiên hệ thống trầm mặc một hồi, sau đó báo cho cậu một câu: “Không biết.”

Tịch Chu nhìn về phía người đàn ông, quả nhiên thấy vẻ mặt hắn hơi khác thường.

“Lúc nãy lại nói.” Giọng nói trầm thấp và vẻ mờ mịt của hắn hoàn toàn không hợp nhau.

“Lần này anh nghe thấy nó nói gì không?” Tịch Chu lại hỏi.

Người đàn ông vẫn lắc đầu.

Lúc này Tịch Chu mới yên tâm, kéo ngón tay út của người đàn ông, móc lại, “Đây là bí mật của chúng ta, không được nói cho người khác biết.”

“Được.” Người đàn ông dường như vô cùng thích động tác này của Tịch Chu, cũng móc ngón tay của cậu lại, sờ sờ cọ cọ.

Cho dù thanh âm của hai người thấp hơn, hai người khác trong xe vẫn nghe thấy một chút động tĩnh, tuy không nghe rõ nội dung, nhưng lái xe lâu như vậy, Lâm Chí cũng có chút buồn chán, không khỏi trêu ghẹo nói, “Cậu và Tịch Kiều lén lút nói gì đấy?”

Tịch Kiều, là tên mà Tịch Chu đặt cho người đàn ông.

Chẳng qua ngoại trừ lúc mới đặt tên, Tịch Chu chưa từng gọi hắn như vậy. Có lẽ là do bị thế giới trước ảnh hưởng, hiện tại cậu luôn cảm thấy hơi khó gọi ra cái tên Tịch Kiều này. (Kiều – 乔: phiên âm ra tiếng Anh là Joey, cũng chính là tên của công quân ở thế giới trước)

Ở thế giới trước, quốc vương bệ hạ của cậu tên là Joey Griffin.

Tuy nói ngôn ngữ vẫn có một chút khác biệt, nhưng tóm lại là phát âm giống nhau. Kêu ông xã mình là Joey mấy chục năm, bây giờ đổi lại thành cái tên của tên ngốc này không khỏi khiến Tịch Chu cảm thấy hơi quái dị.

“Đương nhiên là dò xét xem cuối cùng xuất thân của anh ta là gì.” Tịch Chu thuận miệng viện cớ nói.

“Có thăm dò được gì không?” Lâm Chí có chút hứng thú.

Đến nay Tịch Kiều vẫn là một tồn tại bí ẩn trong đội ngũ của bọn họ, ngay cả tên cũng là do Tịch Chu đặt cho đó.

“Đương nhiên là không.” Tịch Chu tiếc nuối nói.

“Cũng không biết đến khi nào anh ta mới bình thường lại” Lâm Chí có chút tiếc nuối, “Rõ ràng dị năng đã thức tỉnh rồi, cuối cùng lại bị sốt đến ngốc, nếu như lúc đó có người chăm sóc một chút thì tốt rồi.”

“Vừa nhìn cũng biết lúc trước anh ta có gia thế tốt, bây giờ suy bại đến tình trạng này cũng rất đáng tiếc.” Lâm Chí nói tiếp.

Người đàn ông bị gọi là Tịch Kiều không nghe Lâm Chí nói một chút nào, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tịch Chu, nghĩ hết cách thử thăm dò dán lên người cậu. Cơ thể cao lớn lại giống như đứa trẻ ba tuổi, nóng lòng tìm cảm giác an toàn trên người Tịch Chu.

“Cho dù nói thế nào, nhưng hiện tại dưới tình huống này, còn sống coi như là may mắn lớn nhất.” Tịch Chu nói, có chút bất đắc dĩ đẩy người đàn ông bên cạnh ra, không có kết quả.

Cuối cùng người đàn ông vẫn kéo Tịch Chu vào lòng, cả người rúc lên người cậu.

Nhìn qua Tịch Chu giống như một cái gối ôm cỡ lớn.

Lâm Chí nhìn thấy cảnh tượng này từ trong kính chiếu hậu, buồn cười, “Tịch Kiều coi cậu như người lớn mà cư xử rồi.”

Tịch Chu lộ ra một nụ cười khổ, “Tôi cũng không ngờ sẽ biến thành thế này. Không phải anh là bác sĩ sao, chờ đến lúc thích hợp thì xem anh ta thử, có cơ hội chữa khỏi hoàn toàn không, dù sao tiếp tục như thế cũng không phải chuyện nhỏ.”

Đương nhiên Lâm Chí không có lý do từ chối.

Nếu như là bác sĩ khác dưới tình huống không có dụng cụ chữa bệnh thì còn có thể bó tay chịu chết, nhưng Lâm Chí là bác sĩ trung y, không ỷ lại vào dụng cụ cao như tây y, tuy điều kiện hạn chế không làm đại phẫu được, nhưng tối thiểu chẩn đoán bệnh và trị liệu cơ bản thì hắn vẫn có thể hoàn thành.

Bởi vì chỉ dựa vào, cũng không có hành động gì quá đáng nên Tịch Chu cũng không quá kháng cự đối với hành động của người đàn ông, cứ để hắn tiếp tục dựa vào như thế.

Chẳng qua một lúc sau, Tịch Chu đã cảm thấy có chút không thoải mái.

Cũng không phải do cậu mệt mỏi, mà là cảm thấy hơi lạnh.

Không biết có phải vì hắn là người dị năng hệ thủy hay không mà trên người hắn gần như không có một chút nhiệt độ cơ thể nào.

“Sao trên người anh lại lạnh như vậy? Không lạnh hả?” Tịch Chu lầm bầm một câu, sờ lên cổ người đàn ông, vẫn là một mảnh lạnh lẽo.

Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông nhìn chằm chằm Tịch Chu không chớp lấy một cái, “Không biết, không lạnh.”

Hai từ đúng lúc trả lời hai vấn đề của cậu.

Tịch Chu cũng không có ý định hỏi ra manh mối gì có giá trị từ miệng hắn, trực tiếp cho rằng chuyện này là do tác dụng phụ của dị năng hệ thủy, mọi thứ đều chờ sau khi Lâm Chí kiểm tra cơ thể cho hắn rồi nói tiếp.

Đoạn đường này, bọn Tịch Chu đi cũng không thuận buồm xuôi gió.

Bản thân thành phố B đã là một chỗ cực kỳ sầm uất, tuyến đường chính đi qua chỗ đó bình thường đã hay bị tắc nghẽn. Hiện tại, thành phố B đã dựng lên khu an toàn, người sống sót đổ về đó càng vô số kể, xe cộ trên đường đã đạt tới tình trạng ngạt thở.

Chuyện này cũng không phải là quan trọng nhất.

Nếu những người đó còn sống thì xe trên đường còn có thể chuyển động, nhưng cũng có không ít người sống sót lại bị tang thi tấn công giữa đường, chiếc xe kia cũng trở thành chỗ để tang thi tận hưởng đại tiệcc, đừng nói là lái, ngay cả đụng cũng không thể nào đụng một cái.

Khả năng rất cao là ngươi muốn tiến lên tìm một chiếc xe để khỏi đi bộ, nhưng bị tang thi ẩn núp bên trong tập kích trở tay không kịp.

Cho dù Lâm Chí có thể khống chế thực vật nhưng cũng không có cách nào dùng thực vật khống chế xe nhường đường cho bọn họ, thật sự muốn làm đoán chừng chưa tới mười chiếc đã khiến dị năng của hắn bị tiêu sạch. Nói thật, dị năng của hắn thật sự không mạnh.

Bọn Tịch Chu đã vì chuyện kẹt xe trên đường mà thay đổi lộ tuyến mấy lần rồi. Cũng may Lâm Chí rất quen thuộc với đường đi ở đây, nếu như Tịch Chu đi một mình thì e là ngay cả đường đến thành phố B cũng bị dày vò không đến được.

“Qua cây cầu trước mặt kia thì cách thành phố B không còn xa nữa.” Lâm Chí vừa lái xe vừa nói, “Tình hình giao thông bên này còn đỡ chút, trên đường không có nhiều xe như vậy. Tuy đi đường vòng hơi xa nhưng đoạn đường sau đó sẽ thuận lợi hơn một chút.”

Tịch Chu gật đầu, hỏi tiếp, “Gần đây có chỗ nào nghỉ lại không?”

“Qua cầu khoảng hai dặm sẽ có một khách sạn gần đó. Tuy không phải cao cấp gì nhưng cũng có cấp bậc, điều kiện cũng không tệ lắm.” Lâm Chí thuận miệng nói, tiếp theo lập tức nhớ lại hiện tại là tình huống gì, lập tức có chút xấu hổ, “Sau khi mạt thế giáng xuống nhất định nó không thể mở lại nữa.”

Bọn họ đã chạy gần sáu giờ rồi, không lâu sau đó trời nhất định sẽ sẫm tối.

Ở suốt trong xe cũng không phải cách hay, không nói đến vấn đề thoải mái, độ nguy hiểm xung quanh thực sự hơi lớn, lỡ như lúc đang ngủ say bị tang thi phá cửa sổ nhảy vào, không phải là cả đội bọn họ sẽ bị diệt sao?

Tốt hơn là nên tìm một chỗ qua đêm, khách sạn thoạt nhìn là một lựa chọn không tồi, điều kiện tiên quyết là tang thi ở đó không quá nhiều.

“Chúng ta tới xem thử đi.” Tịch Chu ra quyết định.

Lỡ mà không thích hợp thì cùng lắm bọn họ lại tùy cơ ứng biến là được.

“Chỗ này tang thi có hơi ít a…” Lâm Chí kỳ quái nói.

Tuy con đường này khá vắng vẻ, người đi không nhiều nhưng cũng không thể ít tang thi đến tình trạng hiện tại. Lúc vừa tiến vào con đường này số lượng tang thi coi như vẫn bình thường, bây giờ trên cơ bản là thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một hai con.

“Chỗ này nhìn giống như từng có người đặc biệt thanh lý.” Tịch Chu nói.

“Quân đội hả?” Lâm Chí hỏi.

“Điều này rất có khả năng, chẳng qua cũng không loại trừ những người khác lập thành nhóm.” Tịch Chu nói, “Nếu quả thật là quân đội, cũng có thể là nhóm quân nhân cứu viện ở thành phố X kia.”

Cho dù thế nào đi chăng nữa, con đường phía trước của bọn Tịch Chu cũng suông sẻ hơn rất nhiều.

Chẳng qua lúc sắp lên cầu, một người phụ nữ cầm trường kiếm cản xe bọn họ lại. Khác với trường kiếm thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, người phụ nữa này lại rất có hơi thở tinh anh thành phố, một cặp kính mắt gọn vàng cô đeo tăng thêm một chút khí chất nhã nhặn. Nếu đổi một thân đồ thể thao trên người thành đồng phục công sở thì chính là một thành phần trí thức của thành phố.

Lâm Chí ngừng xe, bày tỏ chút kinh ngạc với người phụ nữ này và cả thanh kiếm trong tay cô.

Nhìn thấy xe ngừng lại, người phụ nữ lập tức đi về phía bọn họ.

Lâm Chí hạ cửa kính xe xuống, đợi nghe ý định của cô.

“Mọi người tới thành phố B à?” Người phụ nữ hỏi.

Lâm Chí gật đầu.

“Đường phía trước bị chặn rồi, có một đám người dựng chướng ngại vật trên đường đòi hàng hóa.” Người phụ nữ nói, “Mục tiêu của tôi và mọi người giống nhau, cũng là tới thành phố B, lúc lái xe tới trùng hợp nhìn thấy một chiếc xe bị chướng ngại vật bọn họ bẫy trên đường đâm thủng bánh, đám người đó cầm vũ khí đi tới. Tôi thấy tình hình không khả quan lập tức quay đầu lại, chẳng qua lúc trở về cũng có chút xui xẻo, xe hỏng rồi.”

“Tôi có thể đi cùng mọi người không?” Người phụ nữ hỏi, “Vũ lực của tôi cũng tạm được, sẽ không liên lụy tới mọi người. “

Lâm Chí không nói gì, trực tiếp nhìn về phía nòng cốt của đội ngũ này Tịch Chu.

“Nếu đổi đường mất thời gian bao lâu?” Tịch Chu không trả lời đề nghị của người phụ nữ đầu tiên.

“Nếu đổi đường, muốn đến thành phố B e là phải mất thêm một ngày.” Lâm Chí nói, “Đó là tính trong điều kiện tiên quyết là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.”

Tịch Chu gật đầu, “Đám bọn họ có khoảng bao nhiêu người?”

Vấn đề này đương nhiên là hỏi người phụ nữ.

“Tầm khoảng mười mấy.”

Tịch Chu suy nghĩ một chút, “Lần này không thể đi đường vòng nữa, nếu lại đổi đường sẽ mất rất nhiều thời gian, huống chi chúng ta cũng không thể chắc chắn tuyến đường khác sẽ không xuất hiện tình huống này.”

“Người không nhiều lắm, chúng ta giải quyết cũng không khó.” Tịch Chu nói tiếp.

Lâm Chí gật đầu, không có một chút ngoài ý muốn.

“Chúng tôi trực tiếp đi qua, cô muốn theo một đoạn không? Nếu đi chung, chúng tôi có thể đưa cô đi một đoạn.” Tịch Chu nói.

Cậu không nói cùng đi, chỉ đi một chút.

Người phụ nữ thoáng sững sốt, cũng hiểu ý Tịch Chu.

“Tôi đi chung với mọi người.” Trong chốc lát, vẻ mặt của cô liền bình tĩnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui