Sắc mặt Thiệu Hác Nguyên rất kém nói đúng hơn là có chút khủng bố, bàn tay hắn nắm chặt khẩu súng lục vừa mới lấy ra như muốn bốp nát nó, khớp tay liền vang lên răng rắc.
Bầu không khí dị năng giả này không phải ai cũng chịu được, mọi người lập tức bị khó thở, tay chân loạn choạng nét mặt rất kinh ngạc.
Thiệu Đường Thông lông mày nhăn thành một đoàn khó coi, ánh mắt vạn phần không hiểu việc gì nó phải cản trở ông?
Bỏ qua ánh mắt trợn trừng của Thiệu Đường Thông cùng Thẩm Tô, bước chân kiên định của hắn không ngần ngại mà bước tới Thẩm Thiên Lương, tựa như trên đời này ánh mắt hắn chỉ nhìn một mình cậu, lời nói liền ôn nhu đến mức làm người khó tin.
"Anh đến rồi!"
Nhâm Thạch chết sửng người, vạn lời nói gì cũng không bằng ba chữ này của Thiệu Hác Nguyên, tâm cậu liền ngứa ngáy khó chịu, nhiều lời muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng khó lòng phát ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
Giống như em mệt rồi, anh tới bảo vệ em đi vậy!
"Con đã biết cậu ta...?"
Thiệu Đường Thông như gằn từng chữ để nói, rất không muốn nhìn điều khác lạ gì giữa hai người nữa, đáp án mơ hồ cũng nảy ra trong đầu.
Thiệu Hác Nguyên chọn im lặng không nói, xem như ngầm thừa nhận, khiến Thiệu Đường Thông và Phương Minh khó tin đến tức chết, bây giờ Thiệu Đường Thông mặt đã đỏ vì tức giận.
"Anh biết như vậy mà anh dám liều mạng giữ cậu ta bên người, anh điên rồi!"
Thiệu Hác Nguyên trầm tĩnh nhìn Thẩm Thiên Lương, một lúc sau mới lên tiếng: "Cậu ấy cũng không có hại ai"
Trong một góc phòng, khi nghe đến cậu nói này, Thẩm Tô điên tiết từ dưới đất đứng dậy, không nể nang Trung tướng là cái thá gì, ánh mắt trợn trắng nhìn Thẩm Thiên Lương, miệng tru dài nhiều tiếng bẩn thỉu: "Không hại ai? Nó biến mẹ nó thành tang thi, nó hại anh trai nó mất dị năng, từ đầu ta nghe lời Cao Dung thì tốt rồi, nếu ta biết mọi chuyện tệ hại thế này thì ta đã bốp chết nó kể từ khi nó bước chân vào Thẩm gia, cái thứ quỷ ăn_____"
"Ầm____" Thẩm Tô chưa nói xong thân thể liền nặng nề bay xa đập mạnh vào vách bàn, Thẩm Tô chật vật gập bụng lại mồ hôi chảy dài vì đau, đau đến miệng không thể phát ra tiếng.
Bên này Thiệu Hác Nguyên thu lại bàn tay vừa mới phóng dị năng, nếu có thể hắn cũng muốn cắt đi cái lưỡi bẩn thỉu của ông ta.
Nhâm Thạch: "..."
Thiệu Đường Thông sững sờ nhìn một màn này, không kiên nhẫn nữa: "Phản rồi, phản rồi..."
"Ta cho anh một cơ hội, một là vứt cậu ta vào sở nguyên cứu, hai là anh tự giết cậu ta đi, cậu ta chính là mối nguy hiểm lớn nhất của cả đất nước này, ta không muốn nhìn thấy anh làm bất cứ hành động bao che ngu xuẩn nào cho cậu ta nữa"
Thiệu Hác Nguyên từ đầu đến cuối đều đã tức giận, nghe một cậu này của cha hắn nữa, lửa giận liền xông lên tới đại não, thân hình che chắn cho Thẩm Thiên Lương, lời nói phát ra vạn phần lạnh lẽo: "Không muốn chọn, đừng mong ai có thể tổn thương Thẩm Thiên Lương"
"Đoàng____" trong lúc không để ý cánh cửa nhốt Cao Dung bị một phát súng làm sức ra, người này thân hình giống như bóng ma vật vờ, biểu tình bơ phờ nhếch nhác, quần mặt bên ngắn bên dài, yếu ớt như lông chim, chỉ cần có gió liền bị bay đi, người này không ai khác chính là Thẩm Triệu Tôn, không biết hắn suy nghĩ cái gì sau khi thả Cao Dung ra từ đầu đến cuối nét mặt đều không có biểu cảm, ánh mắt cứ vô hồn nhìn chầm chầm Cao Dung.
Nhâm Thạch hoàn hồn, hoảng hốt đưa ra một chút khí tức tang thi hoàng khiến Cao Dung vừa mới điên cuồng phi ra liền ngoan ngoãn hơn, bà ta bây giờ trông rất thảm hại, hình thể đã nhiễm virus chính là tang thi, bà ta quỳ gối xuống sàn luôn miệng gầm gừ trào nước bọt, lòng mắt đen ngòm như quỷ, như rất sợ Nhâm Thạch bà ta run rẩy liên rồi, khắp người chỗ nào cũng có vết thương do chính móng tay bà ta cào cấu vào người, bại lộ những chỗ lòi thịt, lòi cả xương trắng, quần áo mặt trên người rách nát không đủ che cho cơ thể, cái gì không nên thấy cũng phơi bày ra.
Nhâm Thạch nhìn thảm cảnh này liền chao mày, để tránh làm mù mắt người khác, cái thân thể già nua của bà ta được Nhâm Thạch từ bi ném cho một cái áo khoác.
Ánh mắt cậu liếc nhìn Thẩm Triệu Tôn, biểu tình cứng ngắt thực sự là hổ thẹn trong lòng, dù chuyện này là bà ta tự nguyện chuốc lấy, Nhâm Thạch cứ tưởng Thẩm Triệu Tôn sẽ chất vấn cậu nhưng không, hắn ta chỉ im lặng, bàn tay cầm súng của hắn run rẩy liên hồi.
Mọi người đều trố mắt nhìn Cao Dung dù không hoảng sợ cũng đâm ra hận Thẩm Thiên Lương, một người lính đặc dụng trong đó nhịn không được đánh bạo lên tiếng: "Trung tướng ngài là hi vọng của cả thủ đô, cả đất nước, ngài hãy mau làm theo lời Đại tướng đi, để cậu ta sống khác nào Trung tướng nhẫn tâm mặc chúng tôi chịu chết?"
Thiệu Đường Thông không nói hai lời, nhìn Thiệu Hác Nguyên như người xa lạ: "Được thôi, anh không giết nó thì để ta giết"
Thiệu Đường Thông phất tay lên, đồng bộ một loạt tiếng kéo đạn răng rắc vang lên, Nhâm Thạch và Thiệu Hác Nguyên bị bao vây ở giữa.
Đã đến nước này thật ra nói không cảm động thì là nói dối, Nhâm Thạch nhìn tấm lưng vững chãi của hắn lòng bất giác yên tâm đi rất nhiều, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng được gặp hắn ở thế giới tiếp theo, cậu mệt rồi, Nhâm Thạch đã trả được thù cho nguyên chủ rồi, chắc chắn thời gian cậu ly khai nơi này cũng không xa nữa, có thể là hôm nay có thể là ngày mai.
Được trùng phùng với hắn là hạnh phúc cả đời của cậu.
Nhâm Thạch bây giờ muốn chấm dứt nhanh thế giới ở đây nên cũng mặc cho bọn họ hù dọa bên tai, cậu cứ đứng thẳng như đinh thép chả để cho bọn họ một ánh mắt.
Nói Nhâm Thạch ích kỉ cũng được, nếu như kể từ khi cậu đi khỏi thế giới này, có khi nó không tồn tại nữa không chừng, cái này là suy đoán của cậu.
Ngược lại với Nhâm Thạch, Thiệu Hác Nguyên giận điên người, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Ai dám động, người đó chết không toàn thây"
Bản thân bọn họ cũng được Trung tướng dạy bảo, hi sinh là đều không thể tránh khỏi, nhưng hôm nay Trung tướng vì tang thi mà đối đầu với bọn họ, bọn họ cũng phải vì cả đất nước quyết hi sinh mình cũng không hối tiếc.
Ngay tại bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, lặng lẽ có một bóng hình dõi theo Thẩm Thiên Lương trên miệng treo nụ cười chua chát.
Đoàn người muốn nã chết Nhâm Thạch lại bị một tiếng súng nữa bất thình lình vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm khốc, máu đen từ sau đầu văng ra tanh hôi.
Cao Dung bị nã trúng tinh hạch mà chết, đến đây là chấm dứt sinh mạng.
"Sống mà thống khổ, chết cũng là một loại giải thoát"
Khẩu súng lục từ bàn tay Thẩm Triệu Tôn rơi xuống, nét mặt như được giải thoát thay cho Cao Dung, đây là chuyện cuối cùng hắn làm cho bà, mong bà kiếp sau đừng tạo nghiệp mà hắn phải gánh lấy nữa.
Thẩm Tô chết trân, đến tròng mắt cũng rớt ra, gục xuống nền nhà, ông cũng hiểu Cao Dung nhiễm virus thật ra đã "chết" rồi, hết thật rồi.
Thẩm Triệu Tôn đã đánh ngất Thẩm Diệu Lăng từ lâu nên cảnh tượng kinh khủng này cô không nhìn thấy cũng là may mắn.
Nhâm Thạch khẽ thở dài, kết thúc cũng là muốn tốt cho bà ta, nhưng mấy ai giết mẹ mình mà vẫn bình tĩnh được chứ.
Nhâm Thạch nhìn đoàn người muốn giết cậu, quay sang Thiệu Hác Nguyên mở miệng nói khiến hắn tức giận gắt gao ôm cậu vào lòng.
"Hay là anh giết em đi, chết dưới tay anh còn hơn là chết dưới tay bọn họ"
"Em còn nói điên khùng như thế này nữa là anh sẽ giết em thật đấy!"
Thiệu Đường Thông hét lên: "Hác Nguyên tránh ra"
"ẦM___ẦM___"
Trên bầu trời đột nhiên vang dài nhiều tiếng nổ, làm mặt đất chấn động mạnh, trên đại sảnh phòng khách đoàn lính vác súng thân hình không vững ngã vào nhau tình cảnh hỗn loạn cực kì, Thiệu Hác Nguyên ôm chặt Nhâm Thạch định hình cơ thể thì ngoài cửa vang lên tiếng nói làm cho tất cả mọi người hãi hùng.
"Trung tướng mau chạy đi, mau dẫn mọi người chạy đi, căn cứ đã nổ tung chỉ còn lại...một bãi phế tích cùng khói bụi, Lưu Khải...chết rồi...mất hết rồi...Trung tướng..."
Giọng nói này còn kèm theo tiếng nức nở, chẳng phải là Uông Vũ Minh hay sao?
Thiệu Hác Nguyên cùng Nhâm Thạch dùng sức gió bay ra ngoài, thấy được "vật thể" Uông Vũ Minh bị treo lủng lẳng trên thân cây, cả người toàn máu, dường như lời nói phát ra ban nãy hắn ta phải dùng toàn bộ sức lực.
Trên ngọn cây một thân ảnh cao lớn, trên lưng còn vác một "vật thể", nhìn kĩ thì chính là "xác chết" đã thối rửa được 3 ngày, bởi vì trong mạt thế trạng thái phân hủy cũng cao lên gấp bội, khuôn mặt sắp biến dạng, thân thể xanh tím, thịt đã bắt đầu đến giai đoạn nhão ra, mặt dù ở xa bọn hắn không ngửi ra mùi gì nhưng cũng đủ biết sẽ hôi thối đến cực điểm.
Tang thi thần cấp!
Nhâm Thạch cũng không kinh ngạc, không ngờ là "hắn" ta lại tìm tới được tận đây, phá nát căn cứ, giết Lưu Khải, còn cái "vật thể" trên lưng của "hắn" nữa, cậu đoán chính là cái người Chu Lưu Dương đi?