Thế Giới Thứ Năm: Tu Tiên
《 ...Nhã gia bị bốn thế lực ép đến không cương dậy nổi, vài tháng trước một cuộc hôn lễ linh đình được sự nhiều sự chúc thuận lẫn mong đợi, Cố tổng con cả của Thuần gia cùng tiểu thư Nhã Tịnh nhưng sau đó vẫn không thể hoàn thành, Thuần gia không can tâm ép con gái duy nhất của mình ra tay hãm hãi đại thiếu gia nhà họ Mạc, khiến Mạc gia mất đi đứa con duy nhất, mất đi người thừa kế chính thống, ra tay nhẫn tâm như vậy, được biết hiện giờ tiểu thư Nhã Tịnh đã bị tạm giam chờ ngày xét xử... 》
Đó là một nguồn tin do đài đăng, còn ngọn nguồn ra sao thì không ai biết được, sau đó là những bài đăng Mạc Đường Chấn bị Nhã Tịnh đẩy ngã cầu chết, còn một người chết cùng cậu vẫn chưa xác nhận được danh tính, xác của Mạc Đường Chấn cùng "Lôi Khổng" được đưa về khám nghiệm rồi an táng.
Mạc Đường Phong ngồi trước linh đường con trai, khuôn mặt không khác gì xác chết, teo tốp đáng sợ, tiều tụy gầy đến chỉ còn da bọc xương, hốc mắt chảy nước cay xè, không biết là lòng đau hay người đau, hồi lâu chưa chớp mắt.
Đúng là báo ứng...đúng là báo ứng!
Tại sao không để ông thế chỗ? Hai mẹ con họ đoàn tụ, Mạc Đường Phong nào còn mặt mũi để gặp họ dưới suối vàng?
.
Nhâm Thạch chết trôi lặng người về không gian hệ thống, bây giờ cậu cũng chẳng còn sức lực để mắng người, đến mở miệng cũng khó khăn, ai biết vừa xoay qua một cái đã chết trôi cơ chứ, thật độc ác, bây giờ cậu đã biết nữ chính không phải là vật để tượng trưng rồi.
Đúng là một phát chí mạng!
Người Nhâm Thạch nhìn "lần cuối" đó, vẫn còn dai dẳng trong đầu Nhâm Thạch, dai đến không dứt ra được, hắn thấy được ánh mắt người đó như nhẹ nhàng trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, chết cùng nhau như vậy thật quá cảm động, làm Nhâm Thạch cũng muốn khóc luôn rồi.
Bất chợt tiếng nói mặc định của hệ thống lại vang lên trong đầu Nhâm Thạch cắt đi những dòng cảm xúc như nước lũ bờ đê.
【 Chào mừng kí chủ trở lại 】
"Ờ"
【 Điểm tích lũy của kí chỉ hiện giờ là 50 000 điểm, hoàn thành thế giới thứ tư cộng 100 000 điểm, tổng cộng 150 000 điểm 】
"Ờ"
Nhâm Thạch cũng không muốn nhiều lời với nó, hiện giờ lại hơi đề phòng nó, sợ lại như lời Khâu Duẫn nói, còn về phần điểm tích lũy chó má ít ỏi này, đến khi nào mới thu thập được con số khổng lồ đó chứ, lừa đảo!
【 Thỉnh kí chủ có chọn đi tới thế giới tiếp theo ngay không? 】
"Đi ngay và luôn" khúc mắc gì đó vẫn chưa được giải làm sao có có cơ hội chần chờ, Nhâm Thạch chuẩn bị sẵn sàng tư thế đợi nhập nguyên chủ.
【 Đi tới thế giới thứ năm cộng 500 000 điểm tích lũy, bắt đầu truyền tống 】
Như mọi khi linh hồn của cậu lại vặn vẹo tàn ảnh mơ hồ như sương khói nhập vào một thân thể, hoa mắt chóng mặt chưa tan hết Nhâm Thạch liền bị khung cảnh xung quanh làm cho sợ ngây người?
Đây là cái quỷ gì?
Phía trước cư nhiên dọa sợ cậu, bốn bề trời xanh mây trắng, rừng núi bạc ngàn, trên bầu trời đáng lẽ ra phải có chim có bướm đằng này còn có người??? Bọn họ bay qua bay lại khiến Nhâm Thạch ngu cả người?
Điều kinh hãi hơn còn ở phía sau chỗ Nhâm Thạch đang đứng là vùng đất cằn cỏi trải dài không có điểm đừng, đặc biệt mấy dãy đất này trồng đủ loại cây hình thù kì quái Nhâm Thạch chưa từng gặp bao giờ, phía xa xa kia là núi non trùng điệp, mây trắng lượn lờ, khung cảnh tuyệt mỹ động lòng người, phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này mà không phải chỗ khác?
Đột nhiên một tiếng gầm thét vang vọng trời đất làm Nhâm Thạch mất ba hồn bảy vía tưởng chừng như ngất xỉu dưới đất, mồ hôi bất giác tán loạn.
Cùng với tiếng gào thét của con người hoảng loạn xô bồ.
"Mau đi xem linh thú chưa thuần hóa ở Ngự Thượng Linh xổng chuồng rồi..."
"Không phải là Bạch Hổ linh thú, Ngọc Huyền trưởng lão vừa mới bắt về đó chứ?"
"Hung tàn quá, còn không mau bắt lại sẽ chết người đó..."
"..."
Nhâm Thạch: "..."
Phía trước của Nhâm Thạch bất giác người không là người, chạy tán loạn có người còn vấp phải cây mà chổng vó, xuất phát từ ý tốt Nhâm liền đỡ y lên.
Cậu ta ngũ quan không có gì đặc sắc, mặc một bộ y phục xanh nhạt cùng với y phục trên người Nhâm Thạch y đúc, y phục này hẳn là đồ cổ trang, người nọ muốn cười nhưng không cười nổi, thấy là ai đỡ mình liền nắm tay lôi Nhâm Thạch chạy trối chết.
"A Dịch chạy mau đi, chút nữa linh thú tới sẽ chạy không kịp đó"
Nhâm Thạch nghĩ người này có quen biết với nguyên chủ, Nhâm Thạch cũng vừa nghe danh Ngọc Huyền trưởng lão gì đó, chả lẽ người đó không thuần phục cái gì linh thú sao? Lại để nó tác quái như vậy.
"Sống chết ở Tàn Nhai đỉnh này sẽ không có ai quan tâm đâu"
Tiếng gầm dữ tợn nghe như từ chân núi truyền đến lại như nghe từ bên tai, khung cảnh phải nói là hoảng loạn để hình dung.
Lập tức có một vị không biết danh xưng thế nào đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt như quả quýt sấy khô, không khác lô cốt là bao, lão ta giọng khàn đặc cố gắng hét lên: "Các ngươi không cần mạng nữa sao? Cút hết về làm cho ta, phân còn chưa bón xong, linh thảo còn cả một đống, định trốn việc hả?"
Ở lại cho mà chết, linh thú sắp đuổi tới rồi.
Được biết ở đây chỉ là những chúng đệ tử bị đuổi khỏi sư môn, làm nhiều việc sai trái, bị đày ở ngọn núi Tàn Nhai Đỉnh này, thân phận thấp hèn, tư chất kém cỏi linh lực không có không thể về với hạ giới, lưu lạc ở đây đến khi không còn hơi thở.
Những việc nặng nhọc nhất bọn họ ở đây đều làm hết, trồng linh thảo, chăm sóc Ngự Thượng Linh, công việc đáng sợ hãi hùng nhất là cho linh thú ăn, rất nhiều người đã mất mạng ở đây.
Hôm nay xảy ra cớ sự này là sai sót rất lớn của Ngọc Huyền trưởng lão, linh thú chưa thuần hóa cũng dám đem về Ngự Thượng Linh, định hại thêm bao nhiêu sinh mạng nữa đây?
Linh thú gầm lớn như vậy người ở Thất Sinh Đỉnh, Hoa Linh Đỉnh, Càn Tâm Đỉnh...cũng không hề tới tương trợ, lòng người thật bạc bẽo.
Tiếng gầm bỗng dưng ngày một lớn, lớn như muốn xé rách không gian, từ đằng xa đã thấy bóng vật thể to lớn tiến tới, Nhâm Thạch mồ hôi tuôn ra như mưa, khuôn mặt tái mét như gặp quỷ, sống đến từng tuổi này Nhâm Thạch chưa bao giờ gặp qua con thú nào đáng sợ như vậy, làm suyển chân cậu run lên cầm cập.
Bạch Hổ linh thú này to khoảng tám mét, vừa giống sói vừa giống hổ, làn da sần sùi trắng toát, răng nanh nhọn dài, nước miếng nó nhỏ lạch bạch dưới đất, nhìn qua thật ghê tởm, một bước chân của nó cũng khiến mặt đất rung chuyển, nó nhìn người ở dưới như một bữa ăn hoành tráng, chắc là đã có linh trí.
"Là linh thú cấp năm.."
Tiếng người hoảng sợ tứ phía, mấy người linh căn thấp bé như bọn họ đánh không nổi một linh thú cấp một chứ đừng nói linh thú cấp năm, uy áp của linh thú cấp năm làm bọn họ nhũn chân, ngay lập tức cái lão già đanh chửi bới đó thấy không đúng lắm mới phi thân lên, pháp trượng nhỏ chống đất trên tay bỗng nhiên biến hóa to lớn, tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, một tầng sương mờ nhanh chóng tụ hợp lại, kết giới bao bọc mấy trăm chúng đệ tử, Nhâm Thạch cũng ở trong đó.
Lão ta phi mình lên đối diện với mãnh thú, mãnh thú thấy người sống gầm lên như sóng rền dữ dội, thân thể lao lên như tên bắn, mỗi bước chân lưu lại tiếng truyền dữ dội, ai ngờ xương cốt lão phế như vậy mà sức mạnh rất lớn, lão vung tay pháp trượng lần nữa bay lên cao, biến hóa thành cái vòm tròn ánh kim, đột ngột úp mảnh thú bên thú bên trong.
Chúng đệ tử hoa mắt nhìn một màn này, cảm thán không thôi, cứ nghĩ linh thú đã bị áp chế, ai ngờ vòm tròn pháp trượng của lão đột ngột nức ra, kim loại bay tứ tung, một tiếng nổ vang trời đất, linh thú thoát ra lại xuất hiện nó phẫn hận nhìn lão ta, đạp lên không khí mà phi tới tiếng xé gió vang lên vun vút.
Chúng đệ tử bên dưới kinh hồn bạc vía, thất thanh hô lên: "Khinh Hoàng trưởng lão cẩn thận..."
Chỉ thấy Khinh Hoàng trưởng lão không kịp né tránh đã bị linh thú vồ tới, máu văng tứ phía, thân thể Khinh Hoàng trưởng lão bất động ngã xuống...
Bạch Hổ thú to lớn ghê tởm nhìn kết giới mỏng manh này, chỉ cần một lực nhỏ của nó thôi cũng kiến chúng đệ tử ở Tàn Nhai Đỉnh này tan xương nát thịt.
Tiếng khóc tháo bắt đầu vang lên, ngay cả Khinh Hoàng trưởng lão cũng không đấu lại được, chúng đệ tử như hết hy vọng, hôm nay ắt hẳn máu nhộm thành sông, Nhâm Thạch cũng hoảng sợ tột độ đột nhiên bàn tay hữu lực ở đâu đẩy Nhâm Thạch ra khỏi kết giới.
"Mặc Vu Dịch ngươi thuần phục linh thú đi, ở đây chỉ có mình ngươi là Trúc Cơ Trung Kỳ thôi..."
Nhâm Thạch cạn lời, thì ra thân thể này tên là Mặc Vu Dịch, biết tụi hắn đang nói mình: "Khinh Hoàng trưởng lão không đấu nổi nó, làm sao ta có thể?"
Tiếng người ác độc ở đâu vang lên: "Ngươi không thử làm sao biết..."
Còn cần phải thử nữa sao, đúng là ăn hiếp người quá đáng, muốn dồn cậu vào chỗ chết đây mà, dù sao thì Nhâm Thạch cũng không còn đường lui nữa, cậu đã bị đẩy ra khỏi kết giới đối diện với tròng mắt dữ tợn của linh thú, Nhâm Thạch không có cảm giác gì bởi vì sợ quá đến ngu luôn rồi.
Nhâm Thạch vẫn chưa đọc nội dung của thế giới đã phải gặp chuyện này nên không biết làm như thế nào mới đúng, sử dụng võ? Căn bản là bị điên...
Nhâm Thạch nhận thấy cơ thể mình cuồn cuộn sinh lực các mạnh máu đều bị thứ gì đó lắp đầy, đây có phải là linh lực không, Nhâm Thạch biết mình không còn đường lui, tâm chấp định nén sợ hãi thử làm trò mèo, bàn tay đỉnh lên hướng Bạch Hổ chỉ tới.
Một một vệt sáng lưu loát truyền tới, ánh sáng dừng ngay trên chóp mũi Bạch Hổ khiến nó ngừng động, ánh sáng này đột ngột tắt lịm, Bạch Hổ cũng ngẩn ngơ.
Nhâm Thạch: "..."
Chúng đệ tử: "..."
Bạch Hổ: "..."
Quả thật là trò mèo nực cười!!!
Đột nhiên gió ở đâu cuồn cuộn nổi tới, đất bụi cũng xoay chuyển mù mịt không thấy trời đất, ánh kim sáng chói lóa, mấy người bên dưới đều lấy tay che mặt.
Có người tới...
Cát bụi bay qua đi lưu một thân ảnh thẳng tắp, thân lơ lửng trên không bạch y nhạt nhòa phiêu phiêu bay tứ tán, không biểu vì sao người nọ mang minh quang như thần tiên hạ phàm, nhìn từ xa có thể thấy được dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngũ quan thập phần sắc sảo, mày kiếm lạnh thấu xương, đồng tử ẩn xanh sâu hút như vực thẩm, mũi thẳng môi mỏng không cử động, tóc đen trong gió cử động bay múa trên không trung, trên tay cầm chiếc phiến bạc, chạm khắc tinh xảo hoa văn lưu hoa lưu thủy, chữ viết rồng bay phượng múa, cả gương mặt mang tính cấm dục mạnh mẽ khẽ liếc nhìn chúng sinh hờ hững lãnh cảm như thể cả Đại Lục này đều đắc tội với hắn, hàn khí lãnh lẽo trên người hắn làm người hít thở không thông, thiên địa ảm đạm, quần tinh thất sắc.
Không biết hắn đến từ khi nào, khiến cả trời đất như bừng sáng, bạnh y khẽ lây động chiếc phiến trên tay cũng khẽ đảo.
Bạch Hổ phút chốc thôi nhe hàm răng dữ tợn, ánh mắt dịu đi nhìn người tới tựa như chủ nhân của mình tự động quỳ xuống.
Một màn biến hóa lớn này khiến chúng sinh lập tức trầm trồ, thán phục đến đầu đập xuống đất, bởi vì không có ai có thể chịu nổi uy áp của hắn.
Khinh Phong trưởng lão máu me từ dưới đất ngồi dậy thấy người tới mặt mày tái mét, liền phi tới quỳ rạp xuống.
"Kiến quá Vô Hy tôn giả xuất quan trở ra!"
Khinh Phong trưởng lão mắng đám đệ tử trong kết giới: "Các ngươi còn không mau quỳ xuống..."
Mọi người hoảng sợ đồng thời quỳ rạp hô vang: "Kiến quá Vô Hy tôn giả"
Chỉ có một mình Nhâm Thạch kinh hãi nhìn cái người Vô Hy tôn giả này trắng trợn, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc.
Khâu Duẫn!?
__________