Nhâm Thạch A một tiếng, quả không hổ là người yêu y, Nhâm Thạch dè dặt lách thân qua tấm màng, một thân hắc y xuất hiện trước mặt hắn.
Tử Vô Nguyệt hơi mở mắt nhìn y không nói gì nữa.
Nhâm Thạch có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết là ta sẽ tới?"
"Không biết!"
Nhâm Thạch: "!"
Tử Vô Nguyệt như vậy là có ý gì, chắc chắn là hắn đã lường được y sẽ tới.
Nhâm Thạch lưu manh dán sát mặt tới, kề vào thành trì, Tử Vô Nguyệt nhìn khuôn mặt ngu ngốc tìm ngược của y đột nhiên rất muốn cười, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Nhâm Thạch khiến cả người y không có điểm tựa liền ngã nhào vào thành trì, nước văng tung tóe, y phục dính sát vào người rất khó chịu, nước nóng đột ngột vào mắt cay xè, Nhâm Thạch liên tục vuốt mặt, cả người y dựa hẳn vào người Tử Vô Nguyệt, đến bắp chân cũng dính sát vào nhau, tựa hồ có thể nghe ra được làn da nóng rực của hắn, ánh mắt vì hơi nóng mà đỏ âu của y tương giao ánh mắt như hòa cùng nhịp đập với y,
Hắn biết là hắn lưu luyến...
Nhưng mà linh hồn của hắn rất đau đớn, hắn cảm nhận được trong cơ thể như có một linh hồn thống khổ, gào rống bi nộ trong thức hải của hắn, như chực chờ vọt ra, cấu xé thân thể hắn, vô cùng không thỏa mái, chia ra làm hai bản thể không đồng nhất, một bên yêu y muốn y đến phát điên còn bên lại kêu gào thét chói tai không muốn hắn động vào y, nếu như hắn muốn gần y hơi một chút liền bị đau đớn ập tới vô cùng dữ dội.
Đầu óc hắn kịch liệt kêu la nhưng biểu tình trên mặt lại sóng yên gió lặn không nhìn ra được một chút gợn sóng, Tử Vô Nguyệt tựa như hơi thất thố vươn tay muốn chạm lên mặt y, thật sự chạm tới.
Nhâm Thạch vạn không hiểu hắn bị làm sao, nôn nóng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Tử Vô Nguyệt không nói gì mà nhìn y, tựa như ta tìm người mấy đời mấy kiếp khi quay lại người đang ở đó chờ ta.
Xa tận chân trời gần ngay góc biển, sa vào hồng trần rồi thì có cách nào có thể thoát ra được?
Nhâm Thạch thật sự kích động, ánh mắt hắn nhìn y tựa như đã nhớ ra tất cả, tựa như trải qua mấy đời, gần ngay như vậy chỉ một ánh mắt đã đủ rồi lời nói gì cũng vô nghĩa.
Bọn hắn hôn nhau, ở trong vũng dục lớn quấn quýt, răng môi cạ sát, đầu lưỡi tê dại, tựa hồ lại tanh tưởi mùi máu, không ai để ý vẫn cứ điên cuồng chiếm đoạt đối phương, không khí ẩm ước nóng rực, y phục Nhâm Thạch rất nhanh đã bị Tử Vô Nguyệt thô bạo lột bỏ, đầu lưỡi như có điện, từng trận rung động căng cứng dây thần kinh chạy dọc toàn thân, Nhâm Thạch có phản ứng, Tử Vô Nguyệt cũng vậy, thứ to lớn nóng rực như lửa của hắn cạ vào bụng Nhâm Thạch làm cho y bỗng chốc hơi run rẩy, đầu ngửa ra lộ yết hầu trơn nhẵn, Tử Vô Nguyệt như Quỷ hút máu mà cắn một ngụm.
Tử Vô Nguyệt cho vào, Nhâm Thạch cắn chặt răng, thật con mẹ nó đau! Bọt nước văng tứ tung, trầm mê bất giác ngộ, sương mờ dày đặc cũng không che nổi hai thân ảnh to lớn dây dưa không dứt.
Đến khi nước đã lạnh, sương mờ tan biến, Tử Vô Nguyệt quấn y phục chấp vá bế Nhâm Thạch nữa tỉnh nữa mê vào trong phòng ngủ của hắn, cả người hắn không mặc gì hết cứ thế quấn chăn ôm y vào lòng.
Nhâm Thạch lúc này mới mệt mỏi mở mắt, ôm tấm lưng hắn, khóe miệng khẽ nói chuyện không ăn nhập với phong cảnh hiện tại: "Đào Nguyệt Dung nàng ta...?"
Tử Vô Nguyệt nhắm mắt một lúc sau mới hé răng: "Ngủ đi!!!"
"..."
Một lúc sau hắn lại nói: "Ta là sư tôn nàng, đương nhiên ta biết tâm tư của nàng, cho nên trước giờ ta luôn lạnh nhạt với nàng, chuyện này trước giờ ta không để ý, ta chỉ lưu tâm người đánh lén sau lưng ngươi, khiến nàng ta chút nữa đã mất mạng!"
Nhâm Thạch tỉnh cả ngủ: "Ngươi biết!!!"
Ngược lại Tử Vô Nguyệt rất muốn cười ôm y càng kín kẽ: "Người tổn hại ngươi ta đều biết!"
"Vậy Lưu Vũ Minh, Ngâm Sương....?
"Ta biết!"
Nhâm Thạch trầm mặc: "..."
"Không cần ả ta phải quỳ xuống bái lạy đâu..."
Mà ta sẽ nghiền nát ả thành tro bụi , bốp nát linh hồn ả, khiến ả vĩnh viễn tan biến thành cặn bã đến làm cô hồn dã quỷ cũng không thể, Nhâm Thạch không hề nhìn thấy ánh mắt điên cuồng tràn đầy lệ khí của Tử Vô Nguyệt như ẩn như hiện.
Nhâm Thạch chìm vào giấc ngủ, Tử Vô Nguyệt nhẹ nhàng cử động, bất giác nhìn khuôn mặt ngủ mê man mệt mỏi của y thêm vài lần rồi mới đứng dậy không phát ra tiếng động nhiều, nắm áo bào trên giá, chậm rãi đi ra ngoài.
Gió đêm lạnh lẽo hắc vào da thịt, tiếng gió rít gào qua kẽ lá hệt như Quỷ tru tréo, cây cổ thụ mấy đời to lớn nở hoa đỏ rực, liên tục lìa cành rơi xuống, tả tơi đến đáng thương, Tử Vô Nguyệt dẫm lên gạch đứng dưới tán cây, lệ khí bỗng chốc bung tỏa, tràn ra mãnh liệt, thời khắc này hắn mới là chính mình, hòa nhập vào bóng đêm của tội ác, lệ quỷ hoành hành liên tục từ tán cây xum xuê này tràn ra, hi hi ha ha như chơi đuổi bắt, thật phần ghê tởm đáng sợ.
Có người tới, từ sau lưng Tử Vô Nguyệt thân thủ như thần như quỷ, vô thanh vô tức đã đứng đằng sau hắn, hắc y này đột nhiên cử động lớn quỳ rạp xuống.
"Tham kiến Quỷ Vương!"
Bóng lưng Tử Vô Nguyệt khẽ quay lại, ngũ quan người vặn hắc y cũng thấy rõ, một gương mặt ôn nhu hài hòa còn có dữ tợn nguy hiểm hơn nữa còn tràn ra lệ khí không khác gì Tử Vô Nguyệt, không ai khác chính là nhị sư huynh mà Nhâm Thạch kính ngưỡng.
Sở Khương Vũ!!!
"Đứng lên đi, không cần phải làm ra hành động lớn như vậy!"
Sở Khương Vũ "Vâng" một tiếng đứng dậy.
Tử Vô Nguyệt quay lưng chờ Sở Khương Vũ nói.
"Bây giở Quỷ giới đã loạn một mảnh vì không có ngài làm chủ, không một ai nghe theo Tương Phàm, lệ quỷ cũng oán độc tràn khắp nhân gian, dấy lên một ít biển máu, người mất bị cướp mất linh hồn, bởi vì oán hồn quá nhiều cũng không thể thu hết đám điên này lại"
Tử Vô Nguyệt tựa hồ cũng thật trầm tỉnh, ánh mắt không động, nhưng tròng mặt lại vụt lên một tia lệ khí.
"Bọn chúng nói ngài làm thần được người người ca tụng, tinh thần sảng khoái, không nhiễm bụi trần, liền mặc kệ bọn chúng"
Tử Vô Nguyệt nói: "Phản cũng tốt! Có thể một mẻ ghiền nát bọn chúng, đến đầu thai cũng không thể!"
Sở Khương Vũ không nói gì, nhìn áo choàng của hắn mỏng tanh, bên trong lộ ra bờ ngực rộng rãi rắn chắc, lơ đảng nhìn vào trong phòng ngủ của hắn, nét mặt trở nên khó dò.
"Mặc Vu Dịch...!"
Tử Vô Nguyệt bỗng quay người lại, nguy hiểm nhìn Sở Khương Vũ.
Sở Khương Vũ nói thẳng: "Y có quan hệ gì với ngài mà ngài phải hết lòng bảo vệ y như vậy?"
Tử Vô Nguyệt nguy hiểm nhìn y nói: "Có phải chủ nhân như ta đối xử với ngươi quá tốt rồi hay không?"
Sở Khương Vũ hoảng sợ nhìn hắn, một từ cũng không lên tiếng nữa.
"Giết sạch lệ quỷ đi, tốt nhất là cán nát linh hồn chúng thành bột mịn, còn bây giờ thì cút đi!"
Tiếng hắn vang xa sâu thẳm hòa vào màn đêm rồi mất hút, bóng hình cũng cũng không còn nữa.
Sở Khương Vũ nán lại một chút, rồi mới quay người đi.
Trời mới tờ mờ sáng Nhâm Thạch mệt mỏi tỉnh dậy, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh, cư nhiên không có ai ở đây, Nhâm Thạch tưởng y vẫn đang mộng, đến khi nhìn đến Bạch Hổ nhỏ bé cuộn tròn lại trên thảm lông mềm mại y mới biết hóa ra là thật, chính mình tìm đến Tử Vô Nguyệt, rồi sau đó...
Nhâm Thạch không nghĩ nữa, Tử Vô Nguyệt đã đi đâu mất dạng, y cũng không thể nán lại đây lâu, vội vã mặc y phục chịu đựng cơn đau từ nhiều phía, khi nhìn đến bờ môi có chút xanh tím, Nhâm Thạch cứng đờ đen lại một chút, nghiến răng ken két, mặc lại y phục phất tay áo bỏ đi.
Bỗng nhiên từ phía chân trời, mây quanh che phủ Hoa Linh Đỉnh tiên khí dày đặc, vang lên một tiếng "CHOANG____!!!" cao ngất trời đâm thủng tầng mây, khiến chim chóc, linh thú cực kì hoảng sợ, chạy tán loạn, dường như vang xa tám hướng, đục thủng màng nhĩ, không những vậy còn vang lên liên hồi ba tiếng, nặng nề phát ra khiến vạn người Hoa Linh Đỉnh biến sắc, hỗn loạn cực kì.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tại sao tiếng chuông ở Phất Linh Đài lại vang lên? Quỷ giới xâm nhập?"
Đây chính là Chuông báo triệu kiến khẩn cấp của Hoa Linh Đỉnh, bất kể là Đỉnh nào ở xa đến đâu đều có thể nghe tới, vạn phần là chuyện khẩn cấp gì hay là Quỷ Giới xâm nhập, kết giới sụp đổ mới đổ chuông vang, hôm nay ai lại đi gõ chuông như vậy?
Khương Từ cùng Ngọc Huyền sắc mặt thập phần khó coi, ngự kiếm phi hành tới Phất Linh Đài, đám đệ tử cũng lục đục chạy tới, vừa mới tới đã thấy bóng dáng nam tử mơ hồ, bên cạnh còn đặt một cái rương gỗ, lớn bằng một người nằm, bên trên là một dải lụa trắng, hắn đang cực kì khổ cực gõ chuông.
Chuyện như vậy lại là trò đùa như vậy, Ngọc Huyền cực kì tức giận, phát một đạo linh quang đánh lên mu bàn tay của hắn: "Ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì không?"
Xung quanh ngàn người đệ tử dòm ngó, chỉ chỏ hắn, kẻ này điên rồi sao? Dám đánh chuông làm trò cười như vậy, tội nghiệp ắt hẳn rất nặng, có thể phế bỏ linh thạch, đánh xuống phàm giới, tội nặng thì giam cầm trong vực cắn nát linh hồn.
Nam tử ngước nhìn lên, trong đôi mắt hắn có phẫn hận có chua xót, lại có oán giận như lệ quỷ, vai run rẩy, mắt có chút ẩm ướt hiển nhiên vừa mới khóc, hắn không để tâm ánh nhìn của mọi người, hắn nhìn Ngọc Huyền trưởng lão nói: "Vô Hy tôn giả chưa tới sao?"
"Lưu Vũ Minh ngươi điên rồi sao?"
Lưu Vũ Minh nhìn lên, y phục lại vương một chút máu, gằn lên: "Phải là ta điên, là điên nên mới dám đến đây đòi lại công đạo muội muội của ta___!"
Mấy đệ tử xung quanh liên tục chửi rủa hắn, người ở Càn Tâm mà cũng dám đến Hoa Linh làm càn, Lưu Vũ Minh không hề để tâm: "Mau gọi Tử Vô Nguyệt ra đây___!"
Đám người biến sắc, kinh ngạc nhìn hắn, Lưu Vũ Minh phải điên tới mức độ nào chứ, gọi thẳng đích danh của Vô Hy tôn giả chính là cấm kị.
Khương Từ thở dài nói với đệ tử canh gác Phất Linh Đài: "Đưa hắn đi! Đến Hình Đường xử tội!"
Đệ tử canh gác lại gần hắn, thô bạo cưỡng chế hắn đi, Lưu Vũ Minh vùng vẫy, hơn nữa còn dùng linh lực đánh nhau với người canh gác, khuôn mặt tuấn tú trở nên oán độc cay nghiệt, linh lực đánh tới, Lưu Vũ Minh mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ không thể đánh lại hai người đệ tử đã là Nguyên Anh kỳ, hắn nhanh chóng bị áp chế, thân thể ngã ra đằng sau, cũng may đụng phải cái rương gỗ mới giữ được thăng bằng, mắt hắn nhìn tới rương gỗ phút chốc như bị đau đớn dằn vặt.
Bàn tay hắn cử động, dải lụa trắng phất phơ bay lên không trung, nhạt nhòa phiêu theo điệu gió, ũ rũ dưới đất, Lưu Vũ Minh âu yếm sờ soạng rương gỗ: "Xin lỗi muội...xin lỗi muội..."
Mấy người trưởng lão vẫn không làm ra hành động nào khác, nhìn hắn chầm chầm, đến khi Nhâm Thạch chạy tới trước mắt bỗng nhòa đi, dạ dày cồn cào vì đói bỗng trực trào lên nước ợ chanh chua, muốn nôn.
Thực con mẹ nó kinh tởm!!!
Nắp rương gỗ phập một tiếng choang mở ra, cồng kềnh vô cùng, bên trong có người đang nằm, không là quỷ mới đúng, con người không thể có hình dạng gớm ghiếc như vậy, cả người đều là một bãi huyết nhục mơ hồ, không nhìn rõ ngũ quan, khuôn mặt chỗ lồi chỗ lõm, không có lớp da người bao bọc, thịt tứa ra, hốc mắt đen ngòm chỉ có huyết đông cứng, hoàn toàn không có tròng mắt, mủ máu chảy ra thành một bãi nước ở trong rương, cả người đều không có da, duy chỉ có thịt bọc xương trắng, không khí bắt đầu truyền ra mùi máu tanh tưởi, mùi huyết nhục hỗn độn, hôi thối cực điểm, ghê tởm đến buồn nôn, ngay cả lệ quỷ cũng không xấu xí đến mức này.
Chỉ có một đặc điểm cho người ta nhận ra người nằm trong rương chính là nữ nhân, còn cái đầu xẹp lép bóng lưỡng còn thừa ra mấy cái nhúm tóc đen, bờ ngực một bên phẳng một bên lồi, hết sức kì dị.
"Ọe___!!!"
Tiếng người nôn khan khắp nơi, Ngay cả trưởng lão cũng phải dời mắt đi chỗ khác.
Chỉ nghe thấy tiếng Lưu Vũ Minh rống lên: "Đây là sư muội của ta ai cho các ngươi sỉ nhục nàng, ai cho các người nôn khan"
Chấp Pháp trưởng lão từ Càn Tâm cũng đã đến, quả thật rất muốn lôi Lưu Vũ Minh từ trên Phất Linh Đài xuống, hắn là một người xúc động như vậy, chắc chắn sẽ đi giải oan cho Ngâm Sương, không ngờ hắn lại làm náo loạn tới mức này.
Tiếng người hô đột nhiên vang lên: "Vô Hy tôn giả tới, Vô Hy tôn giả tới rồi__!!!"
Tử Vô Nguyệt nét mặt không đổi, từ trên Phượng Vu Sơn đi xuống, áo bào trắng toát thêu kim ngân sáng, lay động trong gió, ánh sáng mặt trời đưa vào đôi mắt đen của hắn, thập phần lạnh lẽo, bậc thang ở Phượng Vu Sơn cao như vậy, nhìn như hắn đang đi từ trên đám mây, chỉ thấy được hư ảnh mờ mịt, nhưng bất giác cũng khiến đám đệ tử vô cùng sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo vô tình của hắn.
Chỉ có Lưu Vũ Minh ánh nhìn trắng trợn, oán giận cùng cực, như muốn lao lên xé nát hắn, Tử Vô Nguyệt đi xuống cũng nhận ra ánh mắt trắng trợn của hắn, tròng mắt lại có tia cười nhạt, rất mau đã dừng lên thân ảnh Mặc Vu Dịch chen chúc trong đám người, nét mặt y hơi xanh trắng, người này mới sáng ra đã biến mất không thấy tăm hơi, thì ra lại chạy tới đây tìm náo loạn, trong mắt lại có ánh cười nhưng không phải nhạt nhẽo vô vị, mà là ấm áp cùng ôn nhu.
Đám người đâm ra sợ hãi vì hắn, Lưu Vũ Minh cực kì cảm thấy khinh bỉ từ tận đấy lòng, khinh bỉ đến muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, muốn lột tấm mặt nạ da người của hắn.
Ác Quỷ cũng có thể thành Thần ư?
_________