Sắc trời đã ảm đạm một mảnh, chỉ còn lại một ánh tà dương rũ xuống.
Tần Mặc từ trong nhà dự định rời khu hai, hắn biết Đường Minh có thể đang gặp nguy hiểm, nhưng hắn không cách nào bước lên huyền phù bởi vì đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ, hai tay hắn kịch liệt run rẩy bưng kín đầu, cả khuôn miệng khô khốc, bất luận hắn có thay đổi tư thế như thế nào, cả bộ óc hắn đều kêu gào thống khổ, hắn bò lăn xuống đất, thảm hại, gương mặt vì đau đớn mà cực kì dữ dằn.
Cả cuộc đời đều chịu nổi đau như vậy, hắn tưởng hắn đã quen nhưng không, mỗi lần đều đau như muốn tách rời linh hồn, giọng nói quen thuộc trong đầu hắn lại rầm rì vang lên, vô cùng chói tai.
"Trả thân thể lại cho tao, thằng khốn!!!"
"Mày cướp thân thể của tao, mày có được hắn, mày thì sướng rồi còn tao thì sao?"
Tần Mặc dữ tợn bạo phát rống lên: "CÂM MỒM!"
Ông ngoại hắn nói hắn bị tâm thần phân liệt, nói chính xác là bị đa nhân cánh, nhưng Tần Mặc không hề cảm thấy như vậy, hắn rõ ràng cảm nhận được giọng nói đó, gào lên đòi thân thể của hắn, hệt như thú dữ từ từ gặm nát thân thể hắn, chiếm cứ linh hồn hắn, sau đó hắn sẽ biến mất mãi mãi.
"KHÔNG_____!"
Tần Mặc thực sự chịu đựng không nổi, bàn tay dùng lực liên tục đập vào thái dương hắn, đập vào ót hắn, đập đến chảy cả máu.
"Mày là ai?"
Có kẻ chiếm đóng bên trong hắn làm sao có thể áp chế được gã? Hắn không biết gã là ai!
Trong đầu Tần Mặc lại vang lên tiếng nói hệt như từ xa xăm vọng tới
"Nhớ kĩ tao là Lôi Khổng, và mày đang chiếm thân thể của tao!"
Tần Mặc rốt cuộc bạo phát, ngẩng mặt lên trời gào rống, tròng mắt đỏ chót, gân mặt hằn lên, khóe môi cũng rách ra, bộ mặt ngay lúc này rất hung ác, khủng bố bất luận thế nào cũng không thể tin đây là Tần Mặc.
Ánh sáng ít ỏi le lói đâm vào đôi mắt tràn đầy lệ khí của hắn hệt như kẻ khác, một kẻ mất lý trí.
Tần Mặc không còn là hắn!
"Tần Mặc" vuốt lại mái tóc đã bù xù của mình, nhếnh khóe môi mỏng bước lên huyền phù, huyền phù ngay lập tức bay đi.
Đến nơi "Tần Mặc" nhìn ngước mắt nhìn lá cờ Liên Bang bay phấp phới trong mắt hiện lên một mạt khinh bỉ.
Liên Minh Quân Đội.
Gã tới liên minh quân đội, bước chân chậm rãi đi vào, khuôn viên đang trong giờ học, cho nên rất vắng học viên ở ngoài, gã đi tới một lớp liền gặp ngay một học viên đang đi hướng ngược lại với gã.
Học viên đó nhìn gã liền ngờ vực, chưa kịp chạy thoát đã bị gã bắt tới, nhẹ nhàng đưa miệng mình vào tai hắn nói.
"Tôi là người thân của Lục Dịch mong cậu hãy nhắn với nó ra đây gặp tôi!"
Học viên nghe xong cũng hết sợ hãi, bộ dạng gã rất đáng sợ, học viên này lập tức vào thông báo.
Hắn nói thầm với Lục Dịch: "Này! Lục Dịch có người thân gặp kìa!"
Lục Dịch đang chăm chú bỗng ngờ vực, người thân? Người thân của hắn không phải hiện giờ đang ở khu hai sao? Họ tới đây làm gì?
Sau khi Lục Dịch đi ra đằng sau khuôn viên, hắn nhìn bóng lưng gã, nhíu mày lại, hình như có hơi quen mắt.
"Tần Mặc" quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn, Lục Dịch giật bắn mình, Tần Mặc từ sau đợi khảo hạch hắn đã mất tăm không thấy người, bây giờ tại sao lại xuất hiện, hắn lớn tiếng nói.
"Mày ở đâu chui ra vậy?"
"Tần Mặc" không những không tức giận còn tiến về phía hắn, gã từ từ nói: "Lâu quá không gặp mày, chắc đã quên hết rồi nhỉ?"
Sống lưng Lục Dịch lạnh toát, khuôn mặt "Tần Mặc" rất bình thường nhưng tại sao Lục Dịch lại cảm thấy hắn rất khác lạ, điệu nộ cười mỉm của hắn rất khủng khiếp, đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn không chùm bước: "Mày nói cái gì?"
"Tần Mặc" không phải đến đây để vờn chuột mà là để giải quyết càng sớm càng tốt, Lục Dịch bắt quá chỉ là cây tăm xỉa răng, nhưng cây tăm xỉa xăng này xỉa trúng nếu của gã, làm gã chảy máu.
Lục Dịch thế mà lại không thoát được ma trảo của "Tần Mặc" bàn tay gã rất dùng lực, từ từ đưa lên bốp chặt cổ Lục Dịch, Lục Dịch bị nghẹt thở mặt đỏ gắt, lòng trắng trồi ra, khuôn miệng thèo thào.
"Mày không...phải...là...Beta...?"
Gã chỉ cười nhợt nhạt, Lục Dịch hệt như bãi phân, càng nắm càng bẩn tay gã, đến khi tròng mắt Lục Dịch trồi ra hết, gã mới buông tay, dùng lực văng gã sang một bên thật mạnh, chút hơi tàn của Lục Dịch không thể ngờ được lại có ngày mình sẽ chết trong tay thằng nhãi đến cấp C còn chưa tới, hắn chết không hề nhắm mắt.
"Tần Mặc" giải quyết xong, phủi tay như thể phân dính trên tay gã, nhìn Lục Dịch chết tươi như vậy gã từ tận đáy lòng vui sướng không thôi.
Tiếp theo gã lấy quang não của Tần Mặc, bấm số liên lạc của Đường Tiểu Cơ ấn gọi tới.
Đường Tiểu Cơ rất nhanh đã kết nối, âm thanh vui sướng liên tiếp phát ra.
『 Tần Mặc là em sao? 』
Gã chán ghét đưa màn hình ra xa nói: 『 Là em, em muốn gặp chị! 』
Đường Tiểu Cơ lập tức đồng ý: 『 Em đang ở đâu chị bây giờ tới liền? 』
Gã nhìn xung quanh nhìn xác Lục Dịch càng thêm chán ghét, rời xa chỗ này liền nói: 『 Chị đến xx đi! 』
Đường Tiểu Cơ: 『 Được! 』
Từ xa đã nhìn thấy Đường Tiểu Cơ bước xuống phi hành khí, "Tần Mặc" khó khăn hiện ra nụ cười hiền hòa.
Đường Tiểu Cơ vui mừng không chịu được khóc òa lên ôm chầm lấy gã.
Gã giật mình đột nhiên có ý định hất phăng cô ra nhưng gã kiềm chế chính mình lại.
Một lúc sau gã gỡ bàn tay Đường Tiểu Cơ ra, gã nói: "Chị ngồi xuống đi! Chị muốn uống gì?"
Đường Tiểu Cơ mừng quá nhìn mặt Tần Mặc mãi, khuôn mặt ngày đêm cô nhớ nhung: "Gì cũng được!"
Gã gọi nước ra, Đường Tiểu Cơ dồn dập nói: "Thời gian qua em đã đi đâu? Em ở cùng với Thượng tướng sao?"
"Tần Mặc" cười gã nói: "Không! Em về thăm mộ ông ngoại!"
Đường Tiểu Cơ hơi ngạc nhiên lúc sau lại mừng không ngăn được, cô sợ Tần Mặc ở cùng với Đường Minh, Đường Minh nói lời mấy hôm trước cô vẫn để trong lòng sợ ngày đó xảy ra, không ngờ chỉ là Đường Minh ép Tần Mặc, Tần Mặc không hề có ý muốn ở cùng anh ấy.
Gã cảm thấy hơi mệt mỏi và không muốn nán lại một giây phút nào, gã dứt khoát nói luôn: "Chúng ra kết hôn đi!"
Đường Tiểu Cơ uống nước thiếu chút nữa đã bị sặc, vội bỏ ly nước xuống ngây dại nhìn Tần Mặc, nghi nhờ lỗ tai mình: "Em nói cái gì?"
Gã không có kiên nhẫn lập lại: "Chúng ta kết hôn đi!"
Đường Tiểu Cơ lại một lần nữa chết đứng, nhìn đăm đăm vào Tần Mặc, khuôn mặt xinh đẹp lập tức bị lệ nóng nhiễm hết.
Gã phiền chết đi được, Đường Tiểu Cơ lập tức nắm bàn tay gã, trong mắt chỉ có gã: "Em nói thật sao?"
Gã "ừ" lên một tiếng cho có lệ, Đường Tiểu Cơ khóc nức nở, không cách nào ngăn lại được, Tần Mặc cũng có tình cảm với cô mà lại không hề hay biết, cô cứ tưởng chỉ mình cô đơn phương thích hắn, cô vui quá không kiềm được nước mắt cũng không nói thêm được lời nào nữa.
.
Nhâm Thạch lại nằm trên giường không biết đã bao nhiêu hôm rồi, choàng dậy đầu cậu hơi chóng mặt, cậu cảm nhận được bụng mình lấn cấn lập tức phát hiện lại to thêm một vòng.
Kì quái!
Nhâm Thạch nhìn quang não, hết hồn vậy mà đã hôn mê hết bốn ngày, cứ như vậy làm sao Nhâm Thạch làm nhiệm vụ kết thúc thế giới lỡ như mà chậm trễ lại bị hệ thống chó má phạt gì đấy, làm đầu cậu cũng mệt mỏi.
Vừa mới nhắc tới hệ thống, hệ thống lại xuất hiện.
"Đinh"
【 Nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành cộng 2 500 000 điểm tích lũy, thỉnh kí chủ tiếp tục phát huy 】
Nhâm Thạch: "..."
Cậu không hề làm gì, mà nhiệm vụ phụ tuyến hệ thống đưa ra là gì ấy nhỉ?
Nhâm Thạch bàng hoàng nhớ lại, máu cả người đều lạnh thấu, cậu lập tức mở quang não liên lạc với Tần Mặc, Tần Mặc không bắt máy không cách nào liên lạc được, Nhâm Thạch thầm kêu không ổn, bước chân xuống giường.
Ngay lập tức gặp mẹ nguyên chủ, Thẩm Y Nguyệt giật mình nhìn Nhâm Thạch tiều tụy đến quần áo cũng không mặt tử tế.
"Con tỉnh rồi làm sao lại chạy ra đây?"
Nhâm Thạch gọi một tiếng: "Mẹ!"
Nhâm Thạch gấp quá không nói gì với Thẩm Y Nguyệt nữa vội vàng ra cửa, vội quá xém chút nữa đã ngã chổng vó.
Thẩm Y Nguyệt đứng kế bên hết hồn đỡ cậu lỡ miệng nói: "Đi đứng phải đàng hoàng chứ con đang mang....!"
Thẩm Y Nguyệt biết mình nói hớ bỗng ngưng lại, Nhâm Thạch khó hiểu: "Hả?"
"Không có gì, con vào phòng nghĩ ngơi đi!"
"Không! Con phải đi tìm Tần Mặc!"
Thẩm Y Nguyệt ngớ người, nhìn tấm thiệp đỏ chót trên bàn không biết giải thích làm sao với cậu.
Ra khỏi khu A, tiến tới phòng khách, Đường Tấn Nham đang ngồi đó, Nhâm Thạch không hề chào ông một tiếng.
Đường Tấn Nham bị ngó lơ mới lên tiếng: "Con lại cố chấp đi tìm hắn ta?"
Nhâm Thạch không nói cũng chẳng rằng lết thân ra cửa, Đường Tấn Nham cười nhạt nắm tấm thiệp đỏ chót vứt xuống sàn chỗ Nhâm Thạch đứng.
Nhâm Thạch nhìn ông ngờ vực, cuối xuống lấy tấm thiệp lên, tấm thiệp này làm rất hoa mĩ, còn đính cả đá cẩm thạch, cậu mở ra, bàng hoàng nhìn, cả người lông tóc dựng đứng, máu lạnh thấu xương, biểu tình trên khuôn mặt rất khủng khiếp.
Cậu gắt gao nắm chặt tấm thiệp in rõ hai chữ chói mắt kia.
Hôn lễ.
Đường Tiểu Cơ - Tần Mặc
Nhâm Thạch thả tấm thiệp xuống chết trân cả người.
Đường Tấn Nham tiếp tục đả kích cậu: "Cái thai trong bụng là của nó đúng không?"
Nhâm Thạch hoàn toàn không cảm xúc nói: "Cái gì?"
"Con không biết?
Đường Tấn Nham không hề tức giận đứng dậy: "Tấm thiệp này đã gửi tới hai ngày trước, bây giờ chắc hẳn đã tiến hành, con muốn ngăn cản đúng không, bây giờ đến còn kịp...!"
Thẩm Y Nguyệt cũng khóc ôm miệng gật gật đầu, Nhâm Thạch chậm rãi tiêu hóa lời ông nói.
Thì ra cậu không phải ăn nhiều mà to bụng, thì ra mũi tiêm Đường Phi tiêm cho cậu lại là tinh dịch của kẻ khác, thì ra cậu đã mang thai.
Hormone Omega?
Hoang đường!
Chuyện này cả đời Nhâm Thạch cũng không thể nào ngờ tới!
Nghĩ như thế nào cũng không thể tiếp thu.
Chuyện cậu sợ nhất lúc này, cậu mang thai của ai? Khoảng thời ở cùng Tần Mặc cậu và hắn không hề làm gì?
Vậy đứa trẻ trong bụng cậu là từ mũi tiêm kia mà có?
Chỉ là một vật thí nghiệm!
Nhâm Thạch gắt gao bưng kín đầu, cặp mắt sẵm màu lộ ra vài tia tàn nhẫn gần như điên cuồng đáng sợ.
Nếu như không phải của Tần Mặc thì cậu sẽ giết nó!
_______________