Chỉ còn một tuần nữa, Giáng Sinh sẽ tới.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hơi sương gió buốt chẳng chừa sơ hở mà quấn lấy con người, chui vào từng phế nang yếu ớt của khoang phổi. Sở Vân Chính cũng chẳng tránh được, huống hồ thân thể hắn lại không hề khỏe mạnh như người thường.
Tuy khi ra ngoài hắn đã vô cùng nín nhịn trước mặt người khác, nhưng lúc ở nhà từng cơn ho dữ dội dày đặc cứ liên tục vang lên. Giọng hắn đã khàn đến mức lạc đi tông điệu vốn có, nói một chút cũng khó khăn.
Sức khỏe ngày một càng xa sút, cơ mà càng như thế, thời gian của hắn còn lại càng ít.
Không chỉ là thời gian sống, mà quan trọng hơn là thời gian xử lí vụ án của hiện tại.
Dù hắn đã cố gắng như thế nào, nhưng mọi thông tin hắn thu thập được cũng không thể kết luận hay quy án kẻ chủ ác.
Án oan năm ấy của Ngọc Thiên Minh, là một mớ bòng bong bịt kín mọi chân tướng trong bế tắc. Sở Vân Chính càng nghĩ càng đau đầu, bởi phiên tòa vài ngày nữa sẽ diễn ra, thế mà giờ hắn vẫn chẳng có gì trong mớ tài liệu trải đầy mặt bàn. Bàn tay bức bối vò đầu, sự bất lực hiện rõ trong hành động.
"Khó chịu ở đâu sao?" Một dòng chữ nắn nót viết trong sổ tay lọt vào tầm nhìn của hắn.
Sở Vân Chính nhìn vào hư không trước mắt, linh hồn Ngọc Thiên Minh đang ở rất gần. Hắn chẳng biết được cậu đã ở trong phòng từ khi nào, nhưng chắc đã thấy hết bộ dạng mệt mỏi của hắn. Thật là khổ sở.
Ngọc Thiên Minh vốn chỉ nghe tiếng hắn ho khan quá nhiều mà lo lắng, nhưng nhìn vào đống giấy tờ trên bàn, cậu bất giác hiểu chuyện. Sự cố gắng này của Sở Vân Chính, cậu vô cùng cảm kích, rất muốn giúp đỡ hắn một chút.
Tiếc rằng thời gian đã trôi qua quá lâu, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho trí nhớ của cậu về vụ án đã sớm trở nên mơ hồ.
Giờ cậu cũng chỉ nhớ được đôi chút về ngày định mệnh ấy.
Ngọc Thiên Minh của hai năm trước, khi còn sống, là một nhân viên thiết kế của công ty trang sức Yue. Thời điểm đó cậu mới vào làm chưa được bao lâu, công việc khi có khi không, chủ yếu vẫn là một chân chạy vặt thỉnh thoảng phải đi rót nước pha trà.
Yue là công ty con của tập đoàn Hoán Khởi, hôm đó theo lịch thì con gái của ông chủ tập đoàn ghé thăm Yue nên các lãnh đạo cấp cao vô cùng tất bật, thậm chí phu nhân giám đốc cũng xuất hiện tại công ty.
Thực sự Ngọc Thiên Minh không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại ngày hôm đó, chỉ có một vị tiểu thư ghé thăm, công ty đâu có thiếu nhân lực đến nỗi phải để một nhân viên thiết kế như cậu đi đưa trà cho giám đốc. Cuối cùng ông ta chết vì trong trà có độc, cậu trở thành hung thủ.
Rõ ràng đây là một sơ hở rất lộ liễu, nhưng hai năm trước sau bao nhiêu lần điều tra, tất cả đáp án đều quy tội về phía cậu. Cơ mà cũng thật khó hiểu, vì trà hôm đó là vị tiểu thư kia đích thân pha cho ban quản lý, không chỉ cho mình giám đốc, duy chỉ có ly cậu đem đi là chết người. Vì là cậu lấy bừa một ly trà đem đi, không phải thứ được để riêng nên tội mới quy về cậu.
Cả quá trình ly nước chủ qua tay ba người. Vị tiểu thư pha trà, cậu mang trà đi và giám đốc là người uống. Người pha trà không bỏ độc, người uống trà không bỏ độc, thì rõ ràng chỉ còn cậu có thể bỏ độc.
Hơn nữa thứ độc dược ấy lại được tìm thấy trong chỗ ngồi làm việc của cậu.
Lúc ngồi trong phòng tra khảo, nhìn thấy tấm hình chụp chiếc lọ thủy tinh chứa dung dịch trong suốt của bên cảnh sát, Ngọc Thiên Minh đã biết bản thân đã bị kẻ khác cài bẫy.
Chủ mưu có thể là mụ vợ giám đốc, vì sau khi ông ta chết mụ đã được hưởng một số tiền bảo hiểm khổng lồ. Nhưng mụ có bằng chứng ngoại phạm quá hoàn hảo, hơn nữa cũng chẳng biết ai là kẻ đã để lọ thuốc vào chỗ cậu.
Tại thời điểm đó, cuộc sống vốn khổ cực lại bị bi kịch này vùi dập, Ngọc Thiên Minh không còn tha thiết gì sự sống. Nếu chẳng phải bên tòa án ra phán quyết tử hình, thì cậu cũng sẽ chọn một cách nào đó để kết liễu đời mình.
Trớ trêu rằng cậu xuyên không, gặp được Sở Vân Chính, để giờ đây nhìn hắn đau khổ trước cái chết mà vốn cậu đã rất thoải mái khi tiếp nhận.
Nếu là Ngọc Thiên Minh của hai năm trước, cậu sẵn sàng từ bỏ chuyện minh oan mà làm một vong hồn vất vưởng trần thế du mục. Nhưng Ngọc Thiên Minh của hiện tại, không thể buông bỏ dễ dàng như thế được.
Những ký ức từ quá khứ được cậu tìm về trong tiềm thức, có chút lẫn lộn với quá trình xuyên không của mình. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu vội viết xuống sổ tay cho Sở Vân Chính xem.
Hắn đọc xong cũng hơi ngẩn người:"Người pha trà cho giám đốc là Ngọc Nhu Nhi?"
Trong hồ sơ vụ án, chỉ ghi chép về việc Ngọc Thiên Minh mang trà của người khác pha đến cho vị giám đốc kia, không hề đề cập đến Ngọc Nhu Nhi. Chỉ một chút suy đoán cũng có thể hiểu rằng bên phía nhà họ Ngọc muốn chỉnh sửa chút tiểu tiết này chẳng có gì là khó.
Sở Vân Chính trầm mặc, một hồi lâu hắn cầm điện thoại lên, gọi cho số điện thoại mà hắn chẳng bao giờ muốn gọi tới.
"Alo, tôi là Sở Vân Chính."
"Anh Chính!?" Đầu dây bên kia trước tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó trở về tông giọng thiếu nữ ngọt ngào:"Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho em đó. Em bất ngờ lắm..."
Tiếp sau đó là hàng loạt những lời tẩm mật của đối phương. Sở Vân Chính không nghe lọt vào tai một chữ nào, chỉ thấy đầu ong ong. Hắn day trán, vào thẳng vấn đề:"Nhu Nhi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Dừng một chút, hắn nhấn mạnh:"Gặp trực tiếp, ngay bây giờ."
Chỉ một vài câu nói ngắn gọn như thế mà khiến cả Ngọc Thiên Minh và Ngọc Nhu Nhi phải giật mình.
Nhưng trong chốc lát bên kia điện thoại đã có tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ. Nó không giấu nổi âm giọng sung sướng:"Được ạ, chúng ta sẽ gặp mặt tại đâu hả anh?"
Sau một lời hẹn chóng vánh như thế, chưa đầy 30 phút sau, Sở Vân Chính đã ngồi trong góc khuất của một quán cafe vắng khách. Tách trà nóng với những cánh hoa xanh đặc trưng của lưu ly đang bốc khói, khiến cô gái ngồi đối diện hắn bị che mờ bằng một lớp hơi sương.
Thời gian đã vào lúc cận kề bữa tối, phố xá lên đèn, không khí Giáng Sinh ngập tràn với những giai điệu nhạc vui tai. Cảnh sắc lung linh rộn rã bên ngoài phản chiếu lên kính cửa sổ, nhưng không đủ sức để chen vào sự tĩnh lặng của người ngồi bên trong.
Đối mặt với Ngọc Nhu Nhi, Sở Vân Chính luôn mang bộ mặt nghiêm chỉnh không đổi sắc. Hắn nhìn nó uống ngụm trà sữa đầu tiên xong, ánh mắt bắt đầu tập trung:"Giờ chúng ta vào việc được không?"
"Được ạ." Nó hồi hộp đáp, hơi xấu hổ cúi đầu chẳng dám đối diện trực tiếp với hắn.
"Cô biết tôi đang theo vụ án của Ngọc Thiên Minh hai năm trước, cũng là em họ cô. Cậu ấy bị kết tội mưu sát, phương thức gây án là bỏ độc vào trà của người bị hại." Sở Vân Chính mở màn bằng nội dung mà Ngọc Nhu Nhi đương nhiên biết, sau đó lại tiếp:"Hiện trường gây án là ở tổng bộ công ty Yue. Theo như tôi được biết thì công ty này hiện là tài sản cá nhân của cô đúng không?"
"À vâng, nhưng mà em chỉ sở hữu chứ không có điều hành công ty..."
"Chuyện đó tôi biết, cô vẫn là trẻ vị thành niên." Hắn cắt ngang lời nói ấp úng của Ngọc Nhu Nhi. Nó bị chặn họng, vẻ mặt hớn hở ban nãy đã chẳng còn, mày hơi nhíu lại, có phần lo lắng.
Sở Vân Chính đương nhiên nhìn ra sự biến đổi rõ rệt đó, hắn hạ thấp giọng, âm trầm tra khảo nó:"Ly trà mà Ngọc Thiên Minh mang cho giám đốc, hình như là do cô pha nhỉ? Tại sao trong hồ sơ vụ án lại không ghi lại vậy."
Nó giật mình, cả người căng cứng, nhưng miệng ngay lập tức phủ định:"Sao có thể là em pha chứ! Em đâu thể xuất hiện ở Yue để làm công việc tạp vụ đó được."
"Theo lời của một vài nhân chứng, hôm đó cô đã ghé thăm công ty trước khi tiếp nhận Yue là tài sản cá nhân, chính cô cũng đã tự tay pha nước mời toàn thể ban lãnh đạo. Trong đó không thể thiếu phần của giám đốc được." Sở Vân Chính nhìn chằm chằm nó, từng lời dồn ép như kết tội.
"Ý anh là em đã bỏ độc rồi mượn tay Ngọc Thiên Minh để giết người sao? Tại sao em phải làm thế chứ, khi đó em chẳng quen biết gì cậu ta, còn không có tư thù với giám đốc nữa. Bản thân em chỉ có lòng tốt muốn mời mọi người nước thôi mà..." Ngọc Nhu Nhi khốn đốn run rẩy, nước mắt đã trực trào rơi nơi khóe mắt.
Sở Vân Chính không hề rung động trước dáng vẻ yếu mềm kia của nó, ngược lại cảm thấy khá là phiền phức. Giọng hắn bớt chút phần nghiêm trọng, cố gắng ổn định trạng thái tinh thần của Ngọc Nhu Nhi:"Tôi không có ý nói cô là người hại giám đốc. Tuy nhiên về chuyện cô có tác động đến sự việc mà không được ghi chép lại trong hồ sơ vụ án ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình kiện tụng. Dù sao cũng đều là con cháu của ngài Khởi Quân, cô nên thành thật với ông nội mình mới phải."
Dẫu đã dùng lời mềm mỏng, nhưng cuối cùng nước mắt Ngọc Nhu Nhi vẫn rơi lã chã. Nó ôm mặt, tiếng phát ra lạc cả đi vì nghẹn ngào:"Em sao có thể đối mặt với chuyện này được đây. Ông nội rất thương Ngọc Thiên Minh, kể cả khi cậu ta mất tích hai mươi mấy năm trời rồi. Cả bố mẹ cậu ta ông cũng tiếc thương bọn họ rất nhiều. Anh không phải người nhà em, làm sao hiểu cảm giác của em được... Ông chỉ coi trọng gia đình chú, còn những người sống cạnh ông là gia đình em ông chẳng cho vào mắt. Dù cố gắng thế nào vẫn không bằng những kẻ đã chết. Nếu ông biết em có liên quan đến vụ án, thì em phải đối mặt với ông như thế nào đây?"
Nghe hết mấy tiếng nức nở của Ngọc Nhu Nhi, Sở Vân Chính không biết nói gì thêm. Đúng là kể cả từ góc độ người ngoài như hắn, Ngọc Khởi Quân có phần quá lạnh nhạt với con cháu mình. Dù sao hiện tại người thân duy nhất của ông cụ cũng chỉ còn gia đình Ngọc Nhu Nhi.
Nhưng hắn không hiểu, thì Ngọc Thiên Minh bay lơ lửng bên cạnh chỉ nghe đôi lời của Ngọc Nhu Nhi đã thấu hiểu hoàn cảnh của ông nội mình.
Tính ra thì, dù chuyển kiếp mấy đời, nhưng cái vòng lặp khốn nạn suốt bấy lâu nay vẫn không thể thoát ra.
Cha của Ngọc Nhu Nhi, tức tên cáo già Ngọc Kiến Bình đã bao nhiêu lần hại chết gia đình cậu. Cha mẹ cậu từng kiếp người đều bị hại chết, ông nội là đấng sinh thành mà lão cũng chẳng tha.
Chắc kiếp này cũng thế phải không?
Nhớ đến lão già khốn nạn ấy rồi nhìn vào Ngọc Nhu Nhi đơn thuần trước mắt, cậu không tin nó thực sự có thể là một đoá bạch liên thuần khiết.
Phải chăng bộ dang này là một màn trình diễn nhập tâm của nó?
Cậu nhìn chằm chằm Ngọc Nhu Nhi, quan sát nhất cử nhất động của người con gái ấy. Nó vẫn khóc lóc đầy đáng thương, cơ mà Sở Vân Chính đã quá chai mặt rồi, mục đích của hắn là thăm dò nó, chứ chẳng phải ngồi đây xem diễn tuồng.
Hắn định đứng lên tránh mặt nó một chút, nhưng chưa kịp hành động, một hiện tượng kì dị đã xuất hiện.
Sở Vân Chính thì không nhìn ra được sự bất thường, cơ mà Ngọc Thiên Minh quan sát nãy giờ thấy xung quanh Ngọc Nhu Nhi có một luồng chướng khí u ám bao lấy nó. Ban đầu luồng khí này rất yếu, nhưng giờ nó như cơn giông trước bão tố phủ đen kịt sau lưng nó.
Khói đen mang theo ác ý, hợp thành một cỗ định tiến tới xâm nhập vào người Sở Vân Chính. Ngọc Thiên Minh theo bản năng bay tới trước mặt hắn, dùng bản thể linh hồn bảo vệ người đàn ông ấy.
Chướng khi đâm sâu vào cậu, linh hồn vốn không có cảm giác lại đau đớn đến tột độ, tựa như từng mảnh thân thể đang bị xé rách. Cậu nhẫn nhịn kiên cường chống đỡ, giữa sự bình yên trong mắt người thường là cả một cuộc chiến của linh hồn.
Tiếc rằng khả năng của Ngọc Thiên Minh vô cùng yếu ớt, chẳng bao lâu linh hồn không bao giờ ngủ của cậu đã gục ngã, tầm nhìn cuối cùng chính là khuôn ngực quen thuộc của Sở Vân Chính.
Ngay cả hắn lúc này cũng nhận ra điều bất thường. Sợi tơ duyên vốn màu đỏ máu nay bất chợt nhạt dần đi, dựa theo trạng thái của nó, hắn có thể mường tượng được bây giờ cậu đang ở ngay trước ngực mình, bàn tay buộc chỉ buông thõng xuống.
Sở Vân Chính sợ hãi đến bàng hoàng. Hắn không biết được chuyện gì đã xãy ra trong phút chốc ngắn ngủi vừa rồi. Khi nhìn về phía trước, chỉ thấy Ngọc Nhu Nhi vẫn ngồi đó, bộ dạng tội nghiệp nước mắt tèm nhem.
Nhưng vài giọt nước mắt cá sấu đó không che được dục vọng nơi đáy mắt nó.
Hắn trước là kinh ngạc, sau lại thấy khinh bỉ dáng vẻ này. Tự dưng trong đầu hắn xuất hiện một suy luận phi lý, cơ mà nó có lẽ sẽ đúng với tất cả những gì đã diễn ra.
Về vụ án của Ngọc Thiên Minh, về cái chết của cha mẹ cậu, cả về Ngọc Nhu Nhi dị hợm kia nữa...
Phải chăng phía sau, là một thế lực siêu nhiên đang giật dây điều khiển?
...----------------...
...[Hết chương 7- Thế giới thứ tư]...
.......
.......
.......
.......
.......
.......
.......
.......
.......
.......
^^^Chúc mừng [Lưu Ly] tròn 2 tuổi 18/12/2020-18/12/2022^^^
Chớp mắt cái đã 2 năm rồi, mà bạn Náo vẫn chưa lết xong...
Trong suốt thời gian 2 năm ấy, thực ra nhiều khi Náo cũng thấy hơi mệt, muốn drop chẳng viết nữa, muốn bỏ quách cái danh Náo Náo Cô Nương này đi luôn cơ.
Nhưng mà nhìn lại thì, Náo mới đi cùng Ngọc Thiên Minh và Sở Vân Chính được một nửa chặng đường. Câu chuyện chưa tới được đâu, đầy những cái bug đang chờ lấp. Náo không ngại vứt bỏ công sức của mình, nhưng tâm huyết thì không bỏ được.
Hơn nữa Náo đâu có đi một mình, có rất nhiều các bạn độc giả đã và đang ủng hộ Náo nữa. Nên Náo lại tiếp tục viết [Lưu Ly].
Náo sẽ cố gắng bò sớm để hoàn hố này, ròi lại đi lấp các hố khác tiếp, cùng cố gắng với Náo nhé!!!
^^^Yêu các tình iu nhìu lắm ♡(∩o∩)♡^^^