Khoái Xuyên Lưu Ly

Khi cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông thổi đến, hoàng thượng Đế Đô ngả bệnh.

Trong Hoàng Long Điện, từng cơn ho sặc sụa của ngài kéo dài dai dẳng không ngừng. Long thể bất an, cũng khiến hoàng cung khốn đốn.

Suốt những ngày qua, đều là Quý Phi Lan Phương túc trực cạnh ngài chăm sóc. Mặc dù đây vốn là nghĩa vụ của người đứng đầu hậu cung, nhưng suốt bao đêm vất vả khó nhọc, nàng chưa hề một lời than vãn, hết lòng vì hoàng thượng.

Đến ngay cả những hạ nhân trong Hoàng Long Điện, cũng cảm thấy nàng quá gắng sức.

"Nương nương, vi thần thấy sắc mặt người không được tốt, đã nhiều đêm người thức túc trực bên hoàng thượng, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Hoàng thượng nằm trên long sàng, mơ mơ tỉnh tỉnh, cũng có thể nghe ra giọng nói bất lực của vị trưởng quản công công luôn theo hầu mình.

"Hoàng thượng lâm bệnh, thân là phi tử ta phải có trách nhiệm hầu hạ người." Đáp lại lời của công công là tiếng nói của Quý Phi Lan Phương. Giọng nàng có hơi khàn, dường như cũng đã nhiễm gió lạnh, qua tấm mành mỏng che đi tầm mắt, hoàng thượng nhìn ra nàng đang cố nén tiếng ho của mình.

Chẳng nghĩ tới nàng vì dã tâm của bản thân mà cam chịu đến vậy. Hoàng thượng khóe môi cười nhạt, trong lòng bi ai.

Ngài biết bản thân lâm bệnh, cũng là do Quý Phí ra tay. Nhưng ngài không tránh né thủ đoạn của nàng. Ngài cũng đủ mỏi mệt rồi.

Ngài nhớ hoàng hậu của ngài mười năm trước, cũng nằm bên giường bệnh với những cơn ho chẳng thể dứt thế này. Thân thể nàng yếu ớt trong tấm chăn gấm thêu phượng, nhưng đôi mắt nàng dù đến lúc lâm chung cũng không lộ một tia yếu đuối.

Hoàng hậu của ngài biết, ngài sẽ vì nàng mà bảo vệ vị trí mẫu nghi thiên hạ của nàng suốt niên đại này.

Ngài cũng biết, người đứng sau cái chết của hoàng hậu là Quý Phi Lan Phương, và cả thể trạng tồi tệ bây giờ của ngài cũng là tác phẩm của nàng.

Hoàng thượng không trách cứ gì Quý Phi, người trong thâm cung này, dù có là một đóa bạch liên thì cũng sẽ bị sự tàn ác nơi đây vấy bẩn. Huống hồ, là ngài tự nguyện uống rượu độc nàng mời.

Có lẽ chỉ vài ba ngày nữa, sẽ có tin hoàng đế băng hà.

Tổng quản công công đã nói hết lời, nhưng cũng không thay đổi được sự cố chấp của Quý Phi. Hoàng thượng không muốn nàng ở đây chịu khổ nữa, đành miễn cưỡng cất giọng:"Lan Phương, nàng hãy quay về nghỉ ngơi đi."

Thánh nhan tỉnh giấc, Quý Phi cũng bất ngờ. Nàng đến bên long sàng quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn ngài:"Hoàng thượng, xin người hãy để thần thiếp ở l-"

"Về đi." Hoàng thượng nhất quyết cắt ngang lời nàng, bàn tay cố gắng vươn ra chạm đến gương mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp kiều diễm kia. Ngài vuốt nhẹ vành tai nàng, mơn trớn dịu dàng.

Quý Phi Lan Phương biết bản thân không thể chống đối được ý muốn của hoàng thượng, đành trở về tẩm cung của mình.

Nàng vừa rời khỏi, sắc mặt của hoàng thượng liền chùng xuống. Ngài cho gọi tổng quản công công đến cạnh, ra lệnh:"Triệu kiến Kỷ vương gia đến cho trẫm."

Vị công công cũng bị dáng vẻ này của hoàng thượng dọa sợ, cơ mà ý thiên tử đã muốn, ngoài mặt vẫn không được phép có biểu cảm bất thường, lập tức phụng mệnh truyền lệnh.

Ngoài trời, gió đông rét mướt, những cành lá khô khốc còi cọc trơ trọi. Thiên không bị tầng mây xám xịt che khuất chẳng thấy mặt trời, khiến ban ngày mà vẫn đâu đó sự tối tăm.

Sở Huyền Dương phụng mệnh hoàng thượng chẳng bao lâu sau đã có mặt tại Hoàng Long Điện. Nhìn dáng vẻ suy nhược trầm trọng của ngài, chính hắn cũng phải giật mình.

So với hắn ốm yếu nhiều năm qua, bây giờ hoàng thượng trông còn tàn tạ hơn cả hắn.

"Có lẽ ta sắp được gặp hoàng hậu rồi." Ngài nói bằng âm giọng nhẹ bẫng.

Có lẽ hoàng thượng đã muốn đi theo đóa phù dung của mình từ lâu, nhưng bởi thế sự Đế Đô, ngài không thể buông xuôi được.

Sở Huyền Dương ngồi cạnh long sàng, lặng lẽ nghe từng lời ngài nói, không hề hé miệng cất một câu khích lệ.

"Ta thực sự rất oán hận đệ." Ngài buồn bực thủ thỉ, nhưng miệng lại luôn nở một nụ cười tự giễu:"Ta ghen tỵ với đệ bởi vì hoàng hậu của ta có tư tình với đệ. Nhưng mà nàng cũng thật đáng thương khi yêu phải kẻ như đệ."

"Hoàng thượng triệu kiến ta đến đây chỉ để nghe những lời vô nghĩa này hay sao?" Sở Huyền Dương không muốn lòng vòng, hắn chẳng muốn tốn thời gian cho một kẻ lụy tình như vị đế vương này.

Hoàng thượng liếc hắn đầy ghét bỏ, người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió triều chính giờ lại như trẻ con bĩu môi chê bai đệ đệ mình. Ngài chỉ muốn nói rõ lòng mình ra thôi, rằng ngài thực sự ngứa mắt Sở Huyền Dương suốt bao năm qua. Cơ mà hắn dù bệnh yếu trở thành tên cò hương phế phẩm, thì hắn vẫn là một vương gia luôn làm tròn đạo nghĩa.

Hoàng đế dù hận hắn, vận sẽ lựa chọn tin tưởng hắn vào thời khắc này.

Ngài gọi tổng quản công công tới, nói y đem ra món đồ đã chuẩn bị trước, đưa cho Kỷ vương gia.

Y vâng dạ lui đi, chẳng mấy chốc đã trở lại, đem theo một hộp gỗ tinh xảo nạm ngọc hình rồng. Sở Huyền Dương vừa nhìn đã có thể đoán ra thứ nằm trong hộp là gì.

Sở Huyền Dương nghi vấn nhìn hoàng thượng, ngài lệnh cho tổng quản công công đưa cho hắn. Lúc tay chạm hộp ngọc, hắn cảm giác bản thân hơi run rẩy, khẽ mở chốt hộp, liếc mắt nhìn một cái, hơi thở lập tức căng thẳng.

Bên trong quả nhiên là long ấn.

Con dấu chạm từ bảo thạch khắc hình đầu rồng, là thứ đại diện cho quyền lực hoàng đế. Hắn không hiểu mục đích của hoàng thượng vì sao lại đưa cho hắn thứ quan trọng này.

Ngài đương nhiên nhìn ra vẻ thắc mắc trên gương mặt của hắn. Đôi mắt thánh nhan mệt mỏi nhắm lại, lời giải thích nhẹ bẫng như mây:"Hoàn Kiệt đã thành hôn, có Túc thừa tướng hậu thuẫn. Thiên hạ nay vẫn thái bình, ta đã trọn đạo làm một minh quân, giờ chẳng còn luyến tiếc gì nữa. Ngôi vị chắc chắn sẽ truyền lại cho thái tử, chỉ là Hoàn Kiệt nay còn non nớt, ta hi vọng đệ lên nắm nguyền nhiếp chính hỗ trợ nó ít lâu."

"Nếu ta không đồng ý, hoàng thượng cũng đã viết sẵn thánh chỉ ép ta nhận lênh đúng không?" Tâm tư đế vương kẻ khác không thấu, nhưng ngài là người cùng mẫu thân hắn đẻ ra, đương nhiên thấu hiểu rất rõ.

"Ừ, vất vả cho đệ rồi." Hoàng đế cười:"Sau này muốn trừ khử ai, tùy ý đệ quyết định."

Ngài biết, trong mắt vị hoàng đệ này có rất nhiều cái gai. Đã để hắn chịu khổ, chẳng bằng cho hắn thoải mái diệt sạch những cái gai dơ bẩn đó.

Thời gian nói chuyện cũng không kéo dài được bao lâu, lúc Sở Huyền Dương ra khỏi Hoàng Long Điện, trời đã tối xầm xì. Đó cũng là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và hoàng thượng.

Chỉ mấy hôm sau, tin hoàng đế băng hà đã được dán cáo phó khắp các thành trì thuộc Đế Đô. Quốc tang kéo dài suốt ba tháng mùa đông.

Khi mùa xuân đến, tân đế đăng cơ, Kỷ vương gia nhận thánh chỉ của tiên hoàng lên quyền nhiếp chính.

Ngoài chuyện này, tổng quản công công theo di nguyện tiên hoàng cáo trạng toàn dân tội ác tày đình của Quý Phi Lan Phương.

Năm xưa ả ta hạ độc hoàng hậu, giờ cả gan ám hại hoàng đế, mưu đồ lật đổ vương triều, tội không thể tha. Kết quả người từ một Quý Phi cao quý đứng đầu hậu cung, trước bị biếm làm dân thường, sau là tru di tam tộc.

Hoàng đế quả thật rất cay nghiệt với nàng. Trước khi để nàng chết, cũng không cho nàng được hưởng một chút danh phận nào.

Gió thổi một cơn, thiên triều rung chuyển.

Sở Hoàn Kiệt lên ngôi, Túc Thúy Loan từ thái tử phi cũng thành hoàng hậu, Túc gia trở thành hậu thuẫn của tân đế.

Tuy rằng Sở Huyền Dương đứng quyền nhiếp chính, nhưng hắn biết hoàng huynh của hắn chỉ muốn hắn chỉ dạy đứa trẻ kia cách đúng đắn để ngồi trên vương vị.

Ngài cũng sớm đoán được, hắn vài năm nữa sẽ cùng ngài đoàn tụ dưới suối vàng.

Giải quyết xong chuyện của Quý Phi Lan Phương, dù ả đã rơi đầu được một khoảng thời gian nhưng thiên hạ vẫn chưa ngừng chửi bởi. Mấy tháng đầu năm, dân chúng Đế Đô chưa lúc nào hết chuyện để nói.

Mà Sở Huyền Dương như thể lo lắng bách tính chửi Quý Phi Lan Phương nhiều cũng chán, liền cầm đầu kẻ khác ra cho họ chửi tiếp.

Chuyện lão quốc sư, hắn tập hợp bằng chứng kẻ đó trước kia đi lừa đảo, ngược đãi Án Diễm Mạnh, cấu kết Quý Phi che mắt hoàng đế,... Xử án xong hắn cũng không để cho lão ta được chết trong yên bình, đem tất cả tội trạng phanh phui cho toàn thiên hạ thấy.

Kết cục của lão, dù bị chém đầu, cũng giống như Quý Phi Lan Phương, bị dân chúng chửi cho đến mức ở địa ngục cũng không ngóc đầu lên nổi.

Mọi chuyện cứ như thế mà được giải quyết. Thời gian thoáng chốc lại thêm một năm.

Mùa xuân én liệng chao trên thiên không cao xanh vời vợi. Hoa trong Thiên Tinh Đài nở trắng phủ kín tầm mắt, chẳng rõ là hoa gì. Cánh hoa cong tròn, chỉ có ba phiến nở xòe, từng bông từng bông mọc ríu rít vào nhau, bọc cả thân cây vào trong sắc trắng.

Hoa tuy rằng rất đẹp, nhưng Sở Huyền Dương lại thấy giai nhân trong mắt mình còn đẹp hơn.

Hắn đứng lặng lẽ trong khoảng vườn rộng, bóng hình bị che khuất bởi những cành hoa, đôi mắt hướng về đình viện. Trên tấm phản lớn, Án Diễm Mạnh dựa đầu bên cột đình, quyển sách trong tay bị gió thổi bay những trang giấy không được giữ lại.

Y vậy mà lại ngủ gật.

Nhưng Sở Huyền Dương lại rất thường thức khung cảnh này. Bước chân của hắn thật nhẹ tiến gần đình viện, hoàn toàn không phát ra một âm thanh gì.

Khi khoảng cách với Án Diễm Mạnh chỉ còn một bước chân, hắn có thể ngắm kỹ càng dung nhan y.

Năm nay, y đã ba mươi hai tuổi. Tuy rằng vậy trông y trẻ như thiếu niên đôi mươi, hẳn đây là do sự tu hành đem lại. Bởi vì lão quốc sư nhận kết cục xứng đáng, y không còn phải lo nghĩ những chuyện trước kia nữa nên mấy tháng nay ăn ngủ an yên, người trông càng thêm tươi tắn.

Thiên Tinh Đài cũng từ lúc lão quốc sư bị xử tội, đã trở thành địa điểm gặp mặt mới của hai người. Nói đúng ra thì giống như Kỷ vương phủ thứ hai hơn.

Kỷ vương viện cớ làm nhiếp chính, cần lưu lại hoàng cung. Dù hắn có cung viện riêng, nhưng hầu hết thời gian đều lưu lại Thiên Tinh Đài.

Nơi đây không có quốc sư, trên danh nghĩa là vô chủ, nhiếp chính vương muốn đến cũng không ai cản.

Nhưng người trong hoàng cung đều biết, Thiên Tinh Đài có một chủ nhân, tuy chưa danh chưa phận nhưng có thể khiến nhiếp chính vương coi trọng, tân hoàng kính nể.

Chủ nhân nơi này, đang ngủ gật trước mắt Sở Huyền Dương.

Án Diễm Mạnh ngủ rất an giấc, khoang ngực phập phồng theo từng hơi thở. Gió thi thoảng thổi, mái tóc y sẽ bị thổi bay tán loạn.

Sở Huyền Dương không muốn bị gió làm phiền tầm mắt của mình, vươn tay vén tóc y lên. Động chạm khiến Án Diễm Mạnh tỉnh giấc.

"Ngài đến rồi." Y không hề tránh né động tác tay của Sở Huyền Dương, để cho hắn tiếp tục hành động. Bàn tay kia đưa tóc qua sau vành tai, rất khôn khéo lợi dụng để vuốt ve nơi đó mà chủ nhân không nhận ra.

"Ngươi mệt à." Sở Huyền Dương nhìn vào mắt y.

Án Diễm Mạnh vừa ngủ dậy, vành mắt hơi ửng hồng, trông vô cùng khác dáng vẻ mặt lạnh như tiền của y lúc thường. Mặc dù đối với hắn lúc nào y cũng là tuyệt sắc giai nhân, nhưng những lúc như thể này, chỉ có hắn mới được ngắm nhìn.

Gọi là một loại đặc quyền, cũng không sai lệch mấy.

Đối diện với câu hỏi của hắn, y khẽ lắc đầu:"Thời tiết dễ chịu, khiến ta có chút buồn ngủ."

Bầu trời lại nổi thêm một cơn gió lớn, thổi bay những cánh hoa lả lơi toán loạn trong không khí. Mùi hương hoa thanh ngọt dịu dàng lập tức lan ra theo hướng gió thổi.

Khi vạn vật tĩnh lặng trở lại, trên y phục của Án Diễm Mạnh vương thêm rất nhiều cánh hoa. Y nương theo bàn tay của Sở Huyền Dương đứng dậy, phủi nhẹ những cánh hoa trắng muốt kia đi.

Giống như một thói quen, kết thúc hành động, bàn tay của hai người mười ngón vẫn đan chặt vào nhau.

"Buổi thiết triều hôm nay, quan viên trong triều đã đồng thuận chuyện ngươi trở thành tân quốc sư." Sở Huyền Dương sau buổi thiết triều mệt mỏi đã ngay lập tức đến Thiên Tinh Đài trực tiếp báo tin, giọng điệu vô cùng vui vẻ:"Ta nhất định sẽ dành cho ngươi một buổi lễ nhậm chức thật long trọng."

"Ta không thích ồn ào, cũng không thích cùng các quan lại gặp mặt, ngài biết mà." Y hiểu mục đích của hắn là muốn thị uy cho y, sau khi trở thành quốc sư sẽ không bị những đàm tiếu bủa vây, bởi vì kẻ tiền nhiệm đã mang danh lừa đảo làm ô uế chức vụ tôn kính này.

Dù năng lực của y có tinh thông vạn vật, thì cũng không phải tất cả mọi người đều biết được khả năng đặc biệt ấy. Huống hồ y đã lựa chọn việc giấu đi thân phận tộc nhân đặc biệt của mình.

Sở Huyền Dương hiểu, nhưng hắn rất không cam tâm, mở lời trách móc:"Ta muốn ưu ái ngươi, ngươi lại có lòng từ chối đến vậy. Chẳng lẽ vẫn áy náy chuyện ngươi không thể tìm ra nhân duyên trời định của sao?"

Án Diễm Mạnh nghe xong có chút chột dạ, né tránh ánh mắt hắn.

Không phải y tìm không ra, mà sự thật vốn phũ phàng đến tàn ác. Nhân duyên kia của Sở Huyền Dương, lại chính là người đầu tiên và duy nhất hắn từng ngỏ lời, nhưng cuộc đời của người đó đã sớm kết thúc đầy bi kịch sau chuyện ồn ào năm xưa. Tính đến nay, cũng đã hai mấy năm trời, sợi tơ hồng vốn mờ nhạt, vì chuyện đó mà chính thức đứt đoạn.

Sở Huyền Dương bị tuyệt đường nhân duyên, dù chuyển kiếp bao nhiêu lần, thì gần như không có người kề cạnh.

Tuy rằng vẫn có ngoại lệ, nhưng đó là khi vị thần buộc tơ hồng chú ý đến ghép lại cho hắn, và điều ấy xác xuất xảy ra chính là không.

Ngoại lệ thứ hai, Án Diễm Mạnh không đủ gan làm. Đó là thay mặt thánh thần, tự kết nối nhân duyên mới cho hắn. Việc này sẽ phạm vào đại tội, và chính y cũng chưa biết điều gì sẽ xảy đến sau đó.

Sở Huyền Dương cũng sớm biết trong lòng y có uẩn khúc, nhưng hắn không vạch trần y, bởi một nước đi sai lầm có thể phá vỡ cục diện hiện tại.

Hắn đang lợi dụng chuyện Án Diễm Mạnh không thể tìm ra nhân duyên của bản thân để giữ y bên cạnh, nên hắn thật tâm cầu mong y đừng bao giờ tìm thấy kẻ đó.

Dù cho bây giờ quan hệ giữa hắn và y luôn có một bức tường vô hình cản trở, nhưng như thế cũng quá đủ với hắn rồi.

Thà rằng đừng là gì của nhau, cứ an ổn bên cạnh đối phương cho đến khi cái chết đến là hắn mãn nguyện lắm rồi.

Mặc kệ chuyện không tìm ra nhân duyên, tương lai chuyển kiếp đầu thai vĩnh viễn cô độc.

Tâm của hắn, kiếp này và mãi mãi, độc duy Án Diễm Mạnh.

...----------------...

...[Hết ngoại truyện 5- Thế giới thứ tư]...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui