Năm thứ tư Sở Hoàn Kiệt lên ngôi, nhiếp chính vương trao lại toàn quyền cho hoàng đế, trở lại làm một Kỷ vương tiêu dao tự tại.
Tuy rằng đó cũng là sự thật, nhưng thực tế sức khỏe của Sở Huyền Dương đã chẳng thể trụ lại được bao lâu nữa. Đến bây giờ, hắn chỉ có thể nằm trên giường bệnh, ngày uống đủ ba cữ thuốc.
Sở Hoàn Kiệt cũng chẳng làm ngơ, để cho hắn lưu lại Thiên Tinh Đài, thái y luôn luôn phải túc trực bên cạnh.
Chuyện Kỷ vương ở trong cung Quốc sư mới đầu tuy có nhiều điều dị nghị, nhưng cũng không có ai phản bác được. Cả hoàng triều đều biết, vị Quốc sư đương nhiệm cùng Kỷ vương gia luôn luôn như hình với bóng, còn chẳng ít lời đồn thổi giữa bọn họ có tư tình.
Nhưng thật thật giả giả, chẳng kẻ nào dám tò mò, động đến bọn họ, đáng bằng tội phi quân phạm thượng.
Một người là chú, một người là thầy, hoàng thượng không còn mẫu phi thì hai người họ địa vị chẳng khác thái hậu là bao.
Bí mật ấy, chỉ có người trong cuộc mới biết. Mà nó, vốn cũng được giấu kín sau rào cao tường kín của Thiên Tinh Đài.
Thời tiết gần đây đang độ giữa đông, trời lúc nào cũng lạnh buốt căm căm. Trong phòng Sở Huyền Dương bởi vì hắn bị bệnh nên Án Diễm Mạnh không cho đốt than sưởi, ngược lại là y sẽ túc trực tại đó dùng linh lực giữ ấm cho hắn.
Đối với loại chuyện phiền phức này, Sở Huyền Dương rất không đồng tình. Hắn biết sử dụng linh lực tiêu hao thể lực rất nhiều, Án Diễm Mạnh thân thể gầy yếu, sớm muộn cũng không trụ nổi.
“Ta nói ngươi đừng gắng sức như vậy nữa, cố chấp để làm gì chứ.” Sở Huyền Dương ngồi tựa đầu nhìn giai nhân trong lòng hắn.
Bởi vì quá mải mê chú ý đến hắn, Án Diễm Mạnh gần đây trông càng xơ xác hơn, y gầy đến mức hai gò má hóp lại thấy rõ, vành mắt vì nghỉ ngơi không điều độ mà phủ một vầng thâm đen. So sánh với người bệnh là hắn, trông cũng chẳng khác gì.
Dù sao sớm muộn hắn cũng biết bản thân không qua nổi mùa đông này, khiến Án Diễm Mạnh kiệt sức đến thế, hắn lòng nào nỡ.
Nhưng có khuyên ngăn đến đâu, y vẫn cứng đầu làm theo ý mình.
“Ngài đừng suốt ngày lải nhải nữa, chỉ cần ngài có thể sống thêm một ngày, ta cũng có thể cam chịu được!” Y bị hắn nói nhiều đến mức đau đầu, bình tĩnh không nổi mà phát cáu.
Trong phòng hiện tại chỉ có hai người, thái y tuy vẫn túc trực ngày đêm, nhưng là ở bên ngoài chờ lệnh mới được vào, bởi đây là ý muốn của Kỷ vương gia.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của y, Sở Huyền Dương cũng chẳng đành lòng. Hắn dùng giọng dỗ dành để nói chuyện:“Diễm Mạnh, lại đây với ta.”
Dù có thế nào thì y cũng chưa một lầm từ chối yêu cầu của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ngồi xuống cạnh giường.
Bất chợt, thân thể y bị hắn ôm lấy.
Trên người Sở Huyền Dương phủ đầy mùi thảo dược nồng nàn, nhưng y không chê hương thơm này khó chịu. Ngược lại còn cố trấn tĩnh loại cảm xúc thầm kín đang nhảy nhót trong lồng ngực.
“Diễm Mạnh, ta biết trong lòng ngươi có ta.” Sở Huyền Dương ghì chặt lấy Án Diễm Mạnh, lời nói nhẹ nhàng vang lên bên tai y, chầm chậm phô bày tâm ý:“Ta cũng thừa nhận, ngươi trong lòng ta đã sớm đặc biệt từ lâu.”
Chuyện này hắn tin Án Diễm Mạnh cũng cảm nhận được.
“Ta biết chuyện nhân duyên của ta, ngươi đang che dấu gì đó. Diễm Mạnh giỏi như thế, sao có thể chẳng tìm thấy chứ. Có phải ngươi sợ cho ta biết sự thật phải không?” Hắn nhẹ thả lỏng tay, để cho Án Diễm Mạnh có thể mắt đối mắt với mình.
Quả nhiên nói đúng tim đen, y lập tức muốn tránh né hắn.
“Diễm Mạnh, thành thật với ta được không?” Sở Huyền Dương nói một cách cầu khẩn.
Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi với chính tình trạng tồi tệ của mình. Chẳng biết liệu ngày mai hay ngày kia, hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh dậy nữa. Nếu để trong lòng mối vướng bận to lớn kia, hắn chắc sẽ còn vương vấn trần thế mãi.
Bởi thế nên khi hắn còn thở, hắn muốn cùng người trong lòng nói chuyện phong nguyệt.
Dù là cho một giây hay một khắc ngắn ngủi, hắn cũng nguyện ý.
Chỉ là Án Diễm Mạnh quá mức quy tắc, y giống như luôn e sợ điều gì đó, nếu như hắn không chủ động phá vỡ, y sẽ mãi mãi trong trạng thái tự bó buộc cảm xúc của mình.
Và lần này, Sở Huyền Dương thực sự thành công trong việc chọc thủng lớp phòng vệ yếu ớt của Án Diễm Mạnh.
Y bất lực tựa trán trên vai hắn, bàn tay vươn ra ôm chặt lấy thân thể của người trước mắt:“Ta rất mong bản thân là nhân duyên của ngài, nhưng ta không phải. Ta thậm chí còn chẳng có được tơ hồng của chính mình, ông trời vốn đâu cho ta được quyền yêu đương!”
Nỗi lòng được phơi bày, Án Diễm Mạnh kìm lòng không đặng rơi nước mắt. Nam nhân lớn tuổi như y, vậy mà lại vì chuyện tình cảm mà đổ lệ.
Sở Huyền Dương không nói gì cả, mặc cho người trong lòng rấm rứt, từ đầu chí cuối hắn luôn kiên trì ôm lấy thân thể gầy mảnh yếu ớt kia.
Thật lâu, thật lâu, cho đến khi Án Diễm Mạnh bình tĩnh trở lại, hắn mới ngỏ lời thủ thỉ:“Diễm Mạnh, cùng ta nối tơ duyên có được không?”
Lời tỏ tình này, tuy muộn nhưng vẫn còn kịp lúc.
Án Diễm Mạnh bừng tỉnh, trong đầu dương như thông suốt. Từ trước đến nay, y vẫn luôn đắn đo chuyện nối nhân duyên mới cho Sở Huyền Dương, luôn luôn lo lắng rằng nên kết nối hắn cùng ai mới hợp tình hợp lý. Mà y chưa từng nghĩ đến người đã sớm động tâm là chính y
Bởi cái ý nghĩ cho rằng bản thân là một kẻ thấp kém không xứng được hưởng qua ái tình đã ăn sâu vào tiềm thức y, đến thời khắc này mới được Sở Huyền Dương gỡ bỏ.
Chỉ vì một câu nói của hắn, bao nhiêu lo lắng của y đã vụt bay đi hết, mặc kệ rằng trái ý thiên mệnh sẽ gặp quả báo gì, y cũng bất chấp.
Tơ hồng của y, cứ như vậy mà dùng sợi tơ mỏng manh đã đứt của Sở Huyền Dương để kết nối, tạo thành nhân duyên mới.
Có tơ hồng chỉ lối, thì dù chuyển sinh bao nhiêu kiếp, vẫn có thể tìm thấy nhau.
Y đã nghĩ, viễn cảnh đó chắc chắn sẽ xảy ra, và đối mặt với sự ra đi của Sở Huyền Dương trong kiếp này, y cũng bớt một phần đau khổ.
Thời gian của y và hắn hạnh phúc trong ngắn ngủi, chưa hết mùa đông, Sở Huyền Dương lìa đời.
Hắn hưởng dương khi chưa qua tứ tuần.
Y và hắn có một ước hẹn, kiếp sau mong sớm gặp lại.
Thời điểm ấy, tuy rằng đã được dạy dỗ rất chỉn chu, nhưng Sở Hoàn Kiệt vẫn chưa thể tự thân gánh vác đất nước. Thân là thầy, Án Diễm Mạnh đã giúp y chỉ điểm không ít.
Đế Đô chỉ trong vài năm đã trở thành một đế quốc hùng cường, Sở Hoàn Kiệt cũng đã là một vị minh quân lỗi lạc của bách tính.
Án Diễm Mạnh đã nghĩ khi người học trò kia của mình đủ trưởng thành, y sẽ có thể rời đi tìm nhân duyên của mình, thực hiện ước hẹn của hai người.
Nhưng làm trái thiên ý, quả nhiên quả báo đã đến.
Ông trời đã không cho y tơ hồng, thì dù y có tự mình buộc chỉ đỏ vào tay, y cũng không thể yêu đương.
Sở Huyền Dương đã ra đi và chờ đợi y ở một cuộc đời mới, thì y lại mắc kẹt ở kiếp người này.
Dù cổ tay có bao nhiêu vết cắt, hay là đã uống qua bao nhiêu loại thuốc kịch độc, Án Diễm Mạnh vẫn sống.
Y sống trong quằn quại đau đớn vì tổn thương cơ thể, mà lão hóa cũng không buông tha y.
Án Diễm Mạnh dù già đi bao nhiêu, bệnh tật thé nào, y cũng không thể chết.
Nếu là kẻ khác, hẳn sẽ vui sướng vì cuộc đời trường sinh, nhưng với y từng ngày lại càng thêm đau khổ.
Quả báo cay nghiệt này tước đoạt đi từng phần lý trí của y, khiến y càng ngày già cỗi. Dù rằng chỉ cần dứt bỏ sợi tơ duyên này, có thể mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng y rất cố chấp, sẽ không để Sở Huyền Dương cô đơn suốt những kiếp người còn lại.
Cơ mà quả báo này đến bao giờ mới chấm dứt, y cũng chẳng biết được. Hoặc là y sẽ phải sống như thế này vĩnh viễn.
Cho đến một ngày, hoàng cung Đế Đô dậy sóng, người làm Quốc Sư bế quan bao năm như y buộc phải lộ diện.
Lần đầu tiên chạm mặt thập nhất công chúa của Ngọc Quốc, y biết trong thân xác nàng là một linh hồn khác.
Y xuất thân từ tộc người tu đạo, trong thân thể rèn luyện linh lực, nếu linh lực ấy biến hóa thành thần lực, tức là sẽ thành thần. Nhưng điều ấy dường như chưa bao giờ xảy ra, bởi phàm nhân không dễ gì có thể xuất “Thần”.
Ấy vậy mà linh hồn nằm trong thân thể vị công chúa kia lại tràn trề thần lực. “Thần” thường chẳng mấy khi hạ phàm, nhưng “thiên nhân”- những kẻ làm việc cho “Thần” sẽ thay thế các ngài xuống hạ giới làm việc. Tương truyền thiên nhân không phải con người, mà là linh hồn ở cõi trên, cũng sở hữu thần lực, chỉ là quyền uy không có như “Thần”.
Y thầm suy đoán linh hồn trong nàng là thiên nhân.
Quả thật, y đúng.
Nàng nói nàng không phải Ngọc Nhu Nhi, mà là một thiên nhân hạ phàm giải quyết rắc rối nhân duyên. Tiện đường, nhân duyên của y, nàng cũng muốn giúp.
Tất nhiên phải có trao đổi, nhưng bởi yêu cầu quá đơn giản, y lập tức đồng ý.
Chỉ cần không cướp mất tơ hồng buộc trên tay, mọi điều khác đều có thể đồng thuận.
Tuy rằng thời hạn cho yêu cầu này, đã khiến y phải chờ đợi gần hai nghìn năm.
Thời gian dài khiến y chẳng thể nhớ được nhiều điều, duy chỉ có cái tên Sở Huyền Dương, là bởi trong tâm khảm đã khắc ghi sâu đậm, ngần ấy năm vẫn luôn nhớ mãi.
Đời người luân chuyển nhiều kiếp, y cứ miệt mài chờ.
Chờ từ khi Đế Đô lụi tàn, qua tháng năm đổi thay, đến khi thế giới hiện đại đắm chìm trong số hóa, y vẫn chờ.
Y kiên định đến thế, quả nhiên cũng có ngày, hội ngộ được với thiên nhân.
Tuy rằng không phải là nàng, nhưng cũng là một phần của linh hồn nàng.
Thiên nhân muốn y giúp họ, để hai đứa trẻ Ngọc Thiên Minh và Sở Vân Chính nhận ra bọn họ là nhân duyên của nhau.
Thế gian như một trò đùa, hai đứa trẻ ấy tơ tình rất đậm, nhưng mấy kiếp rồi, vẫn chưa thành duyên. Cũng chẳng khác mấy một lão già chờ mòn mỏi hơn ngàn năm là y.
Tất thảy yêu cầu của thiên nhân chỉ có thế, ngay cả khi linh hồn Ngọc Thiên Minh bị ma lực vấy bẩn, y cũng sẵn sàng đem tu vi cả đời ra để phong ấn thứ ô uế đó lại.
Y hiểu nhân duyên là một thứ đáng quý đến nhường nào, chẳng thể đành lòng nhìn Sở Vân Chính đứt mất tơ hồng của hắn.
Mỗi giây mỗi phút không còn linh lực, y càng lụi tàn hơn, nhưng y rất vui.
Khi cái chết đến gặp y, y rất bình tĩnh an yên rời đi, ly khai thế giới, chấm dứt kiếp người này…
…----------------…
Trong căn nhà ấm áp trang trí đầy bóng bay cùng vô số những món đồ mà trẻ con thích, trên bàn tiệc trải đầy những món ăn ngon và đủ loại bánh kẹo.
Không khí trong nhà rất nhộn nhịp, khách khứa gia chủ đến hoan hỉ chúc mừng. Không ít người còn dẫn theo con cái đến chung vui.
Hôm nay là tiệc thôi nôi của con đầu lòng nhà họ Án.
Đứa bé tên Án Diễm Mạnh trông rất đáng yêu, đang vì ngại người khác mà giấu mặt trong lòng mẹ. Bé con tuy sợ nhưng rất ngoan, chẳng khóc chẳng mếu, cứ yên lặng ngoan ngoãn để mẹ bế.
Khách đã đến đông đủ, tiệc cũng đã bắt đầu. Chung quy lại tiệc thôi nôi vẫn là tiệc mừng sinh nhật bé con tròn một tuổi, quy trình không quá cầu kỳ, chỉ khác chính là có màn bày vẽ đủ những thứ đồ ra trước mắt cho bé con lựa chọn, để xem tương lai bé sẽ làm gì.
Sau khi hoàn thành tiết mục thổi nến, chính là phần chọn vật dụng.
Một đống những món đồ đa dạng hình dáng cùng màu sắc được đặt trong một chiếc khay lớn. Án Diễm Mạnh ngồi trên thảm trải sàn, trước những ánh mắt chờ mong của bố mẹ và khách mời, bé rụt rè nhìn những món đồ đó.
Mọi người đều hồi hộp, chỉ riêng nhân vật chính lại tỏ ra có phần hờ hững. Bé con nhìn chán đồ trong khay một lượt, xong hướng mắt nhìn những người đứng quanh. Ngoài người lớn, còn có những đứa trẻ khác nữa, bé trai bé gái có đủ, ai ai cũng đều rất đáng yêu.
Duy chỉ có một đứa, trông mặt mày không mấy thân thiện. Tuy rằng gương mặt đường nét rất rõ, có thể thấy cậu bé bốn, năm tuổi này tương lai sẽ trở thành một mỹ nam, nhưng bé tý đã mặt lạnh như tiền, từ đầu tiệc đến giờ đều ở cạnh bố mẹ, không có cùng nô đùa với những đứa trẻ khác.
Tích cực mà nói cũng là trẻ ngoan.
Án Diễm Mạnh ngửa mặt nhìn mọi người, sau đó, ánh mắt chằm chằm đặt vào bé trai kia.
Mẹ cậu bé rất tinh ý, khẽ khều con trai:“Huyền Dương này, em bé nhìn con kìa, đừng làm em sợ như các bạn nhá!”
Vừa nói người mẹ vừa cười trêu chọc, chứng tỏ đây cũng không phải lần đầu bé trai tên Huyền Dương này tỏ thái độ như thế.
Mấy người lớn khác nghe hiểu cũng cười ầm lên, cậu bé hậm hực tỏ vẻ không vui, nhưng cũng chẳng vì thế mà bé con Diễm Mạnh rời mắt khỏi cậu.
Đột nhiên, bé con từ ngồi tự nhổm người đứng lên, bước lẫm chẫm rồi lao tới ôm chầm lấy Huyền Dương.
Mọi người thoáng chốc sững sờ, mẹ bé con bật thốt lên:“Ối chà, Diễm Mạnh chọn nghề tương lai độc đáo quá rồi!”
Nghe xong mọi người lại bật cười, mặc kệ đứa bé nào đó khổ sở bị một cục bánh bao hết mức đáng yêu ôm khư khư lấy.
Chuyện ở tiệc thôi nôi, vui vẻ là chính, sau cũng không ai nhớ chuyện nhỏ nhặt của Án Diễm Mạnh và cậu bé Huyền Dương kia.
Chỉ cho mãi đến sau này, khi nhận thiệp cưới của Án Diễm Mạnh, những người có mặt tại bữa tiệc nhỏ hôm đó không khỏi cảm thán rằng đứa trẻ này làm rất đúng nghề.
Thiệp cưới màu đỏ, ghi tên hai nhân vật chính đầy trang trọng, mừng tân hôn cho đôi phu phu trẻ.
Là Án Diễm Mạnh, cùng Sở Huyền Dương…
…----------------…
…[Hết ngoại truyện 6- Thế giới thứ tư]…