Linh hồn tan biến khỏi thực tại, Ngọc Thiên Minh lần đầu tiên có thể tỉnh táo mà trở về không gian hư vô.
Xung quanh tất thảy đều tối đen nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ An An ở phía trước. Bởi bình thường quá trình dịch chuyển giữa các thế giới đều xảy ra trong chớp nhoáng, đây là lần đầu tiên cậu có thể thảnh thơi đến vậy, không khỏi tò mò:“Sao chúng ta không đi chuyển luôn đến thế giới tiếp theo vậy?”
“Anh vội gặp người thương đến vậy luôn?” An An nhìn cậu cười một cách thâm thúy.
Ngọc Thiên Minh không phủ nhận, chậm rãi gật đầu:“Vội đến mức không thể chờ thêm được nữa.”
An An nghe xong không khỏi bật cười vui hơn, nhưng nó cũng chẳng đùa dai, nhanh chóng đi vào trọng tâm cần truyền đạt:“Thế giới sau, em không thể hỗ trợ anh nữa. Thậm chí đây khả năng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Dù chỉ là một hệ thống bé nhỏ đôi lúc hơi kỳ cục, nhưng suốt thời gian gắn bó qua Ngọc Thiên Minh đã sớm coi nó là người thân. An An rời đi đối với cậu thực sự là một điều cực kỳ đáng tiếc.
Nhưng cuộc hội ngộ nào cũng có lúc chia ly, cậu không thể làm gì hơn ngoài nói một lời cảm ơn với hệ thống đã giúp đỡ mình suốt bao lâu qua.
Thời gian bên nhau cũng đã hai năm có lẻ.
“Thế giới sau, chính là nhiệm vụ cuối cùng. Em đã nhận được thông tin chị Hạ An sẽ xuất hiện tại thế giới đó để xử lý ác linh.” Nói một đoạn An An búng tay, màn hình ảo ảnh lập tức xuất hiện, trên đó là nội dung tin nhắn của nó và Liễu Hạ An. Sau khi kiểm tra nội dung gần nhất, nó liền cho cậu biết thêm thông tin:“Chị ấy giờ đã đến thế giới đó được một thời gian rồi, nơi đó… anh cần chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ một chút.”
An An không nói rõ vì sao cậu phải chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn vẻ mặt nghẹn ứ của nó, cậu cũng có thể đoán ra bản thân sẽ phải cố gắng đến mức nào.
Thời gian để tồn tại trong cõi hư vô không thể kéo dài quá lâu, nói đôi ba câu trao đổi thì cũng đến lúc Ngọc Thiên Minh phải đến thế giới mới.
Khoảnh khắc li biệt diễn ra trong phút giây ngắn ngủi rồi cậu lại bị cảm giác bị hút đi quen thuộc quấn lấy linh hồn.
Chưa đầy nửa phút sau, cảm giác thân thể có da có thịt chân thật lập tức khiến Ngọc Thiên Minh tỉnh táo. Đôi mắt cậu vừa mở ra, đập vào tầm nhìn chính là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ MỘT CHÚT…
Cậu nhớ đến lời căn dặn cách đây vài phút của An An, lòng không đặng mà gào ầm lên:“CÁI NÀY MÀ LÀ MỘT CHÚT À!!!”
Con người của thế giới bình thường, sống trông hòa bình yên ổn, mở mắt ra liền thấy thây xác chồng chất, những thân thể máu me lộn xộn đè ép lên nhau ngồn ngộn lấp đầy mặt đất, ngay cả chính chỗ cậu đang nằm bên dưới cũng có vô số xác người.
Nơi này chính là tận thế!
Ngọc Thiên Minh khó khăn lắm mới có thể lấy lại bình tĩnh để mà đứng vững trên đống xác. Cậu dòm qua phục trang của bản thân, là loại đồ vải thô đơn giản đã bạc phếch màu, có chút phụ kiện bảo vệ cơ thể, trên lưng có đeo một chiếc balo cũ rách trống không.
Đầu óc lúc này dù không nhanh nhạy đến đâu cậu cũng có thể đoán được bản thân đang ở trong tình huống gì. Bộ não được An An tiêm nhiễm vô số nội dung tiểu thuyết lập tức hình thành ra được cốt truyện.
Đại khái hẳn là nguyên chủ đang ra ngoài thu thập tư, nhưng bị ai đó- khả năng cao chính là Ngọc Nhu Nhi- hãm hại. Với tình huống hiện tại, cậu chắc là đã bị xác sống cắn rồi.
Cẳng chân ẩn ẩn cảm giác đau đớn, Ngọc Thiên Mình nhìn xuống, quả nhiên cái quần ống dài đã bị đợp mất một mảng, từ cái lỗ vải có thể nhìn thấy phần da lưu lại dấu răng và vết máu. Tuy rằng không mất miếng thịt nào, nhưng thế này chắc là đã đủ để nhiễm virus tiến hóa thành đồng loại ăn thịt người với lũ thây ma.
Suy đoán được tình huống hiện tại khiến cậu không khỏi thở dài. Cái nhiệm vụ giải cứu chính mình này vốn tưởng dừng lại ở trạng thái linh hồn đã là kỳ cục lắm rồi, nhưng bây giờ cậu còn được trải nghiệm cảm giác làm xác biết đi luôn.
Ngọc Thiên Minh nãy giờ đứng kiểm tra cơ thể tới lui, lúc này mới có thời gian kiểm tra kỹ xung quanh hơn.
Nơi này là một khu vực rộng lớn, thi thoảng xuất hiện một vài cái cây, có cái xanh rờn lá tươi tốt, có cái chết khô mối mục đen xì, ngoài xác chết chen chúc nhau lấp hết mặt đất thì là những tảng bê tông đổ nát bị rêu phong dương xỉ phủ kín. Có thể đoán ra trước kia nơi đây là một ngôi làng, và tính đến hiện tại có thể đại dịch xác sống này đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Bằng chứng là những nơi có các bộ xương cốt màu đen xì trơ trọi, chắc bởi vì biến thành thây ma, màu trắng đặc trưng của xương người cũng bị biến đổi.
Trong phạm vi tầm mắt phía trước của Ngọc Thiên Minh thì hoàn toàn không có hiểm nguy gì cả. Cậu xoay người, dự định quan sát cả đằng sau, nhưng mới được một nửa, đầu cậu đã ở ngay trước họng súng.
Khoảng cách giữa cậu và đối phương chỉ khoảng một mét, một cái tay đang vươn ra của người kia đang cầm một khẩu súng ngắn chĩa vào vị trí hiểm yếu của cậu, gương mặt không có vẻ nào là thân thiện.
“Đứng yên!” Người kia đanh giọng, gườm mắt vô cùng đáng sợ, thu mọi nhất cử nhất động của cậu vào tầm mắt.
Nhưng mà Ngọc Thiên Minh lại chẳng run rẩy như hắn nghĩ, ngược lại vẻ mặt biến hóa từ kinh ngạc đến vui mừng, bỏ qua lời đe dọa mà một bước có thể lao thẳng đến ôm chặt lấy người hắn.
“Cuối cùng cũng được gặp anh rồi!” Cậu ôm xiết lấy tấm lưng vững chãi của đối phương, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi quen thuộc, sự vui mừng và hạnh phúc cùng nhau xao động, khiến cậu vừa nói mà cũng vừa bật khóc nức nở.
Người cậu ôm chính là Sở Vân Chính. Chẳng cần một lời xác minh hay đối chất, cậu đã ghi nhớ dáng vẻ của hắn trong tận sâu tâm khảm, cậu chắc chắn đây là hắn.
Sở Vân Chính cũng không thể lường trước được rằng bản thân lại rơi vào thế bị động đột ngột như vậy. Hắn càng khó hiểu hơn với những lời mà Ngọc Thiên Minh đang lải nhải không ngừng.
Rõ ràng vừa rồi là cậu đi cùng hắn đến khu vực này kiểm tra, bị một đám tang thi có dị năng phục kích. Tuy hắn dễ dàng tiêu diệt được hết chúng nó, nhưng người không có dị năng là Ngọc Thiên Minh trong lúc sơ xuất đã bị tang thi cắn.
Lúc cậu ngã vật xuống cùng đám xác sống, hắn đã nghĩ con người này sẽ lập tức biến thành tang thi, quay lại tấn công hắn. Nếu như vậy, hắn sẽ ngay lập tức nổ súng.
Nhưng quy trình tỉnh lại của cậu có chút kỳ lạ, đầu tiên là mở mắt nhìn xung quanh, rồi hét ầm lên, sau đó lấy lại bình tĩnh. Lời cậu nói còn rõ ràng rành mạch là ngôn ngữ loài người, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Và lúc này, bị Ngọc Thiên Minh ôm chặt cứng như này hắn còn kinh ngạc hơn. Thậm chí bởi vì bị cậu ôm quá lâu, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu đành phải tự lực tách đối phương ra:“Được rồi, bình tĩnh lại đi.”
Ngọc Thiên Minh cũng không phải trẻ con lên ba, nước mắt đã ngừng chảy từ lâu, chỉ là khuôn mặt tèm nhem có hơi lem luốc. Sở Vân Chính cau mày quan sát cậu một lượt, chơi trò đấu mắt với đôi con ngươi xinh đẹp của đối phương, sau cùng là hắn yếu lòng nhận thua cuộc trước, ngồi xuống xem vết cắn trên chân cậu.
Ống quần bị kéo lên qua đầu gối, lộ ra bắp chân thon thả trắng trẻo, trên đó lưu lại một dấu răng tương đối nông, tuy không khiến phần thịt bị tách rời nhưng vẫn làm vết thương chảy máu.
Sở Vân Chính nhanh tay rút từ trong túi sơ cứu đeo trên người ra vải bông lau sạch vết máu đang quanh miệng vết thương. Sau khi quan sát đủ lâu, hắn ngửa cổ nhìn cậu:“Cơ thể có cảm thấy chỗ nào bất thường không?”
Cậu chầm chậm cảm nhận, sau đó đáp lại câu hỏi của hắn bằng một cái lắc đầu.
“Kỳ lạ…” Sau một hồi suy đoán nghĩ tới nghĩ lui, Sở Vân Chính không tìm ra được điều mình muốn biết thì khẽ buông lời cảm thán. Hắn không quan sát chân của Ngọc Thiên Minh nữa nhưng cũng chẳng để vết thương của cậu tơ hơ như thế, lập tức dùng vật tư y tế băng bó lại.
Nhìn miếng băng dán vô cùng đơn giản mà Sở Vân Chính dùng để bảo vệ vết thương, cậu không khỏi nghi ngờ về tính hiệu quả của món đồ này:“Như vậy là được rồi sao?”
“Loại này có chứa dung dịch trị liệu bên phòng nghiên cứu mới làm ra, chưa sản xuất được số lượng lớn, khác với loại băng sơ cứu vô trùng thông thường các cậu sử dụng. Sắp tới sẽ phổ biến cho toàn căn cứ.” Hắn đứng dậy sau đó giải thích đại khái cho cậu hiểu.
Lúc này Ngọc Thiên Minh mới có cơ hội quan sát kỹ lưỡng Sở Vân Chính hơn. Tuy vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng kiếp người này hắn lại có một dáng vẻ rất oai phong mà lại hoang dã khác với sự khuôn phép trước kia.
Mái tóc hắn hơi dài được túm thành một chỏm con con sau gáy, hẳn là vì công việc bận rộn không có thời gian cắt tỉa. Bộ đồ hắn mặc tuy cũng khá cũ, nhưng nhìn qua là biêt đẳng cấp thân phận hơn hẳn Ngọc Thiên Minh bởi trang bị đầy đủ từ giáp hộ thân đến vũ khí. Hắn không đeo balo mà vác trên vai một khẩu súng lớn, hình dáng rất khác súng hiện đại, đại khái giống như mô hình trong trò chơi điện tử bối cảnh tương lai. Ngay cả khẩu súng ngắn hắn đang cầm trong tay cũng có kiểu dáng kì lạ tương tự, thân súng phủ một màu trắng, trên thân là những dải truyền năng lượng từ cò đến họng súng. Tại vị trí hộp đạn lại thay thế bằng khối hộp trong suốt, bên trong là dòng chảy năng lượng đang không ngừng lưu chuyển.
Tổng quan trang phục của Sở Vân Chính giống như một bộ đồ đồng phục, hẳn là hắn đang làm việc cho một tổ chức nào đó.
Từ lúc cậu quan sát hắn cũng không nói chuyện với cậu, mà sử dụng đồng hồ đeo tay thông minh để liên lạc:“Cô mau đến vị trí của tôi, có nhiệm vụ khẩn cấp.”
Dựa vào giọng điệu có thể đoán ra vị trí của Sở Vân Chính thuộc tầng lớp lãnh đạo. Sau khi ra lệnh cho ai đó xong, hắn quay lại đối mặt với cậu:“Chờ một chút sẽ có người đưa cậu về căn cứ.”
Gọi là một chút vậy chứ hắn vừa dứt lời thì đã thấy một bóng người lao vun vút trên mấy cái cây, sau đó đáp xuống mặt họ một cách khá ầm ĩ.
Người đến là một cô gái khá xinh đẹp, trang phục trên người có phần hao hao giống Sở Vân Chính, khác ở chỗ cô gái này không vác khẩu súng to đùng sau lưng mà là hai thanh đao lớn đựng trong bao da.
Vừa tiếp đất, cô gái liền đứng dậy chào Sở Vân Chính theo kiểu quân đội:“Đã có mặt.”
Sau đó cô nháy mắt với Ngọc Thiên Minh một cái. Tuy cậu chưa từng gặp mặt, nhưng kiểu cách chào hỏi này…
“Phong cách của Liễu Hạ An cô quả thật rất thích hợp để thu hút tang thi.” Sở Vân Chính buông một câu phàn nàn.
Mà chỉ cần nhắc đến tên, Ngọc Thiên Minh liền biết cô gái trước mắt là người quen. Hèn gì lại có cảm giác từng gặp đâu đó.
Lời của Sở Vân Chính vừa nói cũng không khác thực tế là mấy, lúc này đằng xa có thể quan sát được một nhóm tang thi nhỏ đang tiến đến đây.
Liễu Hạ An nhìn chúng, khẽ nhún vai tỏ ra vô tội:“Anh bảo có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi lập tức có mặt theo yêu cầu thôi mà. Mau bàn giao nhiệm vụ, tôi nhường anh lũ đó.”
Đám tang thi di chuyển khá nhanh, khoảng cách chẳng bao lâu đã bị rút ngắn. Sở Vân Chính không giông dài, ngắn gọn tóm tắt vấn đề:“Ngọc Thiên Minh bị tang thi cắn, nhưng không bị thi hóa, lập tức đưa cậu ta về phòng nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân.”
“Đã rõ!”
Ngay sau khi Hạ An xác nhận mệnh lệnh, hắn liền lao về phía của đám tang thi kia. Từ vị trí đang đứng Ngọc Thiên Minh có thể quan sát rõ cách mà hắn đối đầu với xác sống.
Đám thây ma này không giống trong phim ảnh di chuyển một cách vô tri, mà hoạt động rất nhanh, thậm chí còn có thể phun lửa tấn công người.
“Đám này là tang thi hỏa dị năng, tức là biết nghịch lửa đó.” Liễu Hạ An ngắn gọn giải thích cho cậu, song còn bổ sung thêm:“Người yêu cậu cũng có dị năng, nhưng mà hắn mạnh lắm, dùng súng là đủ rồi.”
Một từ “người yêu” nhẹ bẫng gãi vào trái tim Ngọc Thiên Minh, khiến cậu xấu hổ cúi đầu.
“Ngại ngùng gì chứ, tôi tưởng cậu đã xác định quan hệ rồi? An An kể với tôi vậy mà.” Liễu Hạ An khoanh tay nhìn cậu, tò mò muốn biết đầu đuôi.
“Thì đúng là vậy, nhưng mà tôi vẫn chưa quen.” Cậu lí nhí đáp lời, mà nhắc tới An An, lưu luyến bịn rịn cách đâu không lâu đã biến đâu hết, cậu lập tức trở giọng:“Con bé đó nói tôi chỉ cần chuẩn bị tinh thần một chút trước khi đến thế giới này. Vừa mở mắt ra đã thấy một đống xác chết thế này, thật sự không bình tĩnh nổi!”
Liễu Hạ An nghe vậy không khỏi bật cười. Đột ngột xuyên đến tận thế, đúng là dọa chết người sống trong thời đại bình thường như cậu rồi. Cơ mà cũng chẳng trách An An được, tại với nó tang thi cũng chỉ là động vật ăn thịt hình người thôi.
“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho con bé vào lần tới. Bây giờ phải mau quay lại căn cứ thôi, không lát nữa người yêu cậu còn thấy chúng ta đứng đây tám chuyện sẽ phạt tôi mất.” Cô tuy nói chuyện công việc nhưng vẫn không quên trêu chọc cậu, hết câu còn chêm thêm:“Người yêu cậu khắt khe lắm đấy!”
Ngọc Thiên Minh tuy bị trêu nhưng một hai lần đã có thể bình tĩnh hơn, không còn phản ứng xấu hổ như vừa nãy. Cậu đi theo sau bước chân của Hạ An vào trong khu của những tòa nhà đổ nát gần đấy, bên trong rất tồi tàn, nhưng đi một lúc lại tìm thấy một chiếc xe thiết kế kỳ lạ cũng có chằng chịt những dải truyền năng lượng như súng của Sở Vân Chính.
Cho đến lúc an toàn ngồi trong xe rồi, cậu mới có thể bày tỏ thắc mắc của mình với Liễu Hạ An:“Thế giới này, rốt cuộc là như thế nào vậy?”
“Bây giờ là thời điểm cách kiếp trước của cậu khoảng 150 năm. Cách đây chừng 30 năm thì đại dịch tang thi xuất hiện… À, tang thi là tên riêng của loài xác sống thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Lúc trước thì chúng nó giống như trong phim ảnh cậu biết, nhưng mà sau đó có được dị năng, đại khái là sẽ biết phun lửa phun nước hay bắn ra mấy thứ linh tinh để tấn công ý.” Cô vừa lái xe qua một đám xác lồm cồm trước mắt vừa giải thích, một tay lúc này dơ ra cho cậu xem.
Ngọc Thiên Minh có thể nhìn thấy từ lòng bàn tay ẩn hiện những vết sẹo của cô hội tụ một luồng ánh sáng tý xíu, rồi từ vị trí đó nở ra một bông hoa màu xanh nho nhỏ. Là hoa lưu ly.
Cậu đưa tay cầm lấy bông hoa nhỏ bé, không tin vào mắt mình, phải tự dùng các giác quan để kiểm tra xem hoa có là thật hay không.
Liễu Hạ An tiếp tục sự nghiệp giảng dạy của mình:“Con người cũng có khả năng sở hữu dị năng, mặc dù phương thức để đạt được không hay ho cho lắm. Người có dị năng thì gọi là dị năng giả, dị năng tôi vừa cho cậu thấy là dị năng hệ mộc, tương tự sẽ có hệ kim, thủy, hỏa, thổ,… rất nhiều loại, hầu hết đều gây ra sát thương vật lý. Ngoài ra có một số dị năng đặc biệt, nhưng tỷ lệ xuất hiện ở cả tang thi và người đều rất thấp.”
Chuyện mà Hạ An kể vẫn chưa thể dừng lại. Thế giới này có rất nhiều thông tin mà cậu cần tiếp thu, suốt cả quá trình trở về căn cứ đã hiểu được một chút.
Hiện tại con người đã xây dựng xong hệ sinh thái ngoài vũ trụ, nhưng để tiến lên hệ sinh thái đó thì buộc phải đến trạm tàu di cư để di chuyển, và mỗi tháng chỉ có thể phóng phi thuyền đi một lần.
Chuyện tưởng chừng đơn giản, nhưng cả thế giới chỉ có một trạm tàu di cư. Chiến dịch di cư mới phát động cách đây một năm, mặc dù chính phủ đã khẩn trương điều phối lực lượng nhưng vẫn chưa kịp để đưa người dân đến trạm tàu.
Căn cứ mà Liễu Hạ An đang đưa cậu đến chính là một đoàn người được quân đội bảo hộ di chuyển đến trạm tàu di cư. Quy mô dân số là cả một thành phố lớn, ngoài ra trong quá trình di chuyển đã thu nạp rất nhiều người nữa.
Để số lượng người lớn như vậy đi lại an toàn trong biển tang thi, phương thức làm việc vô cùng cẩn thận. Giờ tất cả mọi người đang tập trung tại một khu căn cứ an toàn để sản xuất lương thực vật tư, và những người ra ngoài căn cứ như cậu thì là đội thám hiểm, công việc là sẽ đi kiểm tra tình hình bên ngoài để lựa chọn cứ điểm phù hợp xây dựng căn cứ kế tiếp. Sau đó đội xây dựng sẽ đến địa điểm được chọn để thi công căn cứ mới, rồi đào hầm liên thông hai căn cứ, để người dân di chuyển đến căn cứ mới tiếp tục sản xuất, còn căn cứ cũ sẽ bị phá hủy.
Thời gian để di chuyển giữa hai căn cứ thường mất ba đến bốn tháng, rất may đây là thời đại công nghệ cao, dù tang thi hoành hành nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kỹ thuật điện tử, căn cứ nhờ đó mà đỡ tốn công sức hơn rất nhiều, bằng không việc di chuyển giữa hai căn cứ sẽ kéo dài cả năm.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng xe cũng đã đến gần một tòa thành tường cao sừng sững, tốc độ của xe bắt đầu đi chậm lại.
Lúc này Liễu Hạ An mới nói về vấn đề của hiện tại:“Sở Vân Chính muốn đưa cậu về phòng nghiên cứu chắc là vì chuyện nghiên cứu vacine. Dù có ra ngoài vũ trụ hay đi đâu nữa thì vẫn phải phòng ngừa dịch bệnh tang thi triệt để. Như tôi quan sát từ khi đến thế giới này thì người sau khi bị tang thi cắn không bao giờ có trạng thái của người bình thường cả. Bởi cậu là trường hợp nhập xác hoàn hồn nên cũng không phải ngoại lệ, giờ chắc cơ thể cậu cũng đang biến hóa thành tang thi rồi.”
“Nếu thế thì nghiên cứu tôi cũng như không thôi mà.” Cậu nghe thông tin từ cô có thể dễ dàng đoán được kết quả nghiên cứu.
“Đám người trong phòng nghiên cứu không bình thường lắm đâu.” Liễu Hạ An híp mắt, âm điệu thâm sâu:“Chờ đợi cậu là một cuộc chiến đấy. Kể ra thì, Ngọc Nhu Nhi của kiếp này cũng không hề làm tôi thất vọng. Thủ đoạn cực kỳ khó lường.”
Nhắc đến cái tên kia khiến Ngọc Thiên Minh cũng phải đề phòng. Cậu nhíu mày nhìn vào tường thành cao ngút trời kia.
Lần này kẻ ác không muốn đeo mặt nạ nữa, hẳn là muốn chơi tới cùng. Vậy thì cậu cũng sẽ cố gắng nghênh đón hết mình.
Cuộc đối đầu này, nhất định cậu phải thắng.
…----------------…
…[Mở đầu thế giới thứ năm]…