Liễu Như Ngọc vừa rời đi, trong phòng nhất thời liền im lặng, nghĩ đến biểu tình không phục của tiểu đồ đệ mình sủng ái nhất lúc rời đi kia, Tần Tử Tấn không khỏi mà cong khoé miệng.
Đứa nhỏ kia, luôn có thể nhẹ nhàng làm cho người khác yêu mến, như Liễu Như Ngọc, cũng chính chính hắn.
"Vệ Thành Trạch......" Chỉ cần thầm nghĩ đến cái tên này đã có thể làm cho tâm tình hắn tốt hơn, Tần Tử Tấn không khỏi phát ra một tiếng cười nhẹ trong yết hầu.
Lúc Tần Tử Tấn phát hiện ra Vệ Thành Trạch, đứa nhỏ còn chưa đủ mười lăm kia đang hấp hối nằm trong bụi cỏ, kinh mạch toàn thân đều đã đứt, máu tươi trào trên người nhuộm cả thân mình nằm dưới bụi cỏ thành một màu đỏ sẫm.
Bộ dáng kia thực thê thảm hết sức, đừng nói là ác điểu dã thú, dù chỉ là một con con thỏ vô hại nhất, lúc này đều có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Người tu đạo coi trọng nhân quả.
Nếu đã gặp được, tự nhiên sẽ không thấy chết không cứu, nhưng Tần Tử Tấn cũng không nghĩ đến chuyện, đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ còn lại một hơi kia, có thể sống sót như vậy, thậm chí chịu được nỗi đau khi kinh mạch sinh trưởng lại.
Tần Tử Tấn cũng từng nhìn thấy người khác dùng đan dược phục hồi lại kinh mạch, nhưng những người đó đều đau đến lăn lộn đầy đất, khàn giọng kêu to, khuôn mặt dữ tợn đến đáng sợ, chỉ có đứa nhỏ này, vẫn gắt gao cuộn mình thành một đoàn, gắt gao cắn môi dưới, không phát ra một chút tiếng động nào.
Bộ dáng trầm mặc mà nhẫn nại kia, làm người nhìn mà trong lòng cũng không tự chủ được mà sinh ra thương tiếc.
Nghĩ chuyện khi Vệ Thành Trạch tỉnh lại từ cơn đau đớn kia, khuôn mặt tái nhợt hé ra bộ dáng tươi cười, tâm Tần Tử Tấn sẽ không kìm được mà trở nên mềm mại.
Mà Vệ Tử An......ánh mắt Tần Tử Tấn trở nên lạnh lùng, hắn không biết giữa hai người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng một người có thể đem người thân bị trọng thương bỏ rơi thì cũng chẳng có cái phẩm hạnh gì, nghĩ một chút cũng thấy được, dù cho thiên phú của gã thực sự có tốt đi nữa, Cực phong chắc chắn cũng không dám trọng dụng người như vậy.
Cũng không phải tất cả ngoại môn đệ tử, đều có thể trở thành nội môn đệ tử, hắn căn bản không cần tự hạ thân phận đi đối phó người như vậy.
Thu liễm thần sắc trong mắt, Tần Tử Tấn chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức lại đi về phía Vệ Thành Trạch.
"A, lại tới nữa!" Ngay lập tức nhận thấy động tác của Tần Tử Tấn, 5438 vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Động tác Vệ Thành Trạch hơi chững lại một chút, buông nhẹ mắt xuống, trong mắt lướt qua một tia phiền táo.
Cũng chẳng phải là lo mình sẽ bất ngờ không kịp đề phòng mà lộ ra sơ hở, chỉ là loại cảm giác lúc nào cũng bị người ta âm thầm rình mò, mà chính mình lại hoàn toàn không thể phản kháng, thậm chí còn không thể biểu hiện ra rằng mình cũng phát hiện ra thực sự làm cho người ta cảm thấy vô lực, làm cho hắn cảm thấy vô cùng căm ghét.
—— giống như nhiều năm trước kia, lúc hắn bị cho là công cụ bảo mệnh mà bị đẩy đi, cũng cảm thấy bất lực như vậy.
"Thế giới này thực khiến người ta chán ghét." Đem trang phục mà đại điển bái sư phải mặc vừa mới đưa tới ra vuốt từng nếp uốn, để xuống đầu giường, Vệ Thành Trạch dùng ý thức nói với 5438.
5438:......!Ngươi không lâu trước còn nói thế giới này thực sự rất thú vị a.
Tâm tư của kí chủ thật khó đoán a, đoán đến đoán đi đều đoán không ra! 5438 vô cùng ai oán.
Không để ý đến oán niệm của 5438, Vệ Thành Trạch thu thập mọi thứ xong, an vị trên giường, thần sắc có chút xuất thần, kinh ngạc mà không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu sau, hắn mới như là đột nhiên lấy lại được tinh thần, ở trên giường ngồi xếp bằng, để cơ thể mỏng manh tiếp cận với linh lực xung quanh, dựa theo Thiên Minh bí quyết, hướng kinh mạch trong cơ thể mà chạy.
Mày Tần Tử Tấn vừa động, thần thức đã đem chỗ ở của Vệ Thành Trạch bao phủ, ngăn cách điều tra bên ngoài của ngoại nhân.
Đều nói giới tu chân gần như không thể nhận ra được dòng chảy của thời gian, một đêm dài như vậy, bất quá cũng chỉ như trong một cái chớp mắt, lúc Vệ Thành Trạch mở to mắt, cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau, rất xa có chim hót truyền đến, lanh lảnh trong veo, giống như tiên âm.
Vệ Thành Trạch thật dài mà hộc ra một hơi, thần sắc thanh minh, không có chút gì mỏi mệt vì một đêm không ngủ.
Đứng dậy rửa mặt xong, thay quần áo hôm qua đặt ở đầu giường, trong mắt Vệ Thành Trạch mang theo thần sắc vừa khẩn trương vừa hưng phấn, hé ra khuôn mặt căng chặt, trông vậy, Liễu Như Ngọc dẫn hắn đi chủ phong một trận buồn cười, lập tức không nhịn xuống, còn chọc chọc hai má Vệ Thành Trạch.
Nàng hôm nay mặc một thân y sam màu đen, áo khoác là một kiện ngoại bào màu trà, thiếu đi một chút linh động, lại hơn vài phần ổn trọng.
Dẫn người lên chủ phong, Liễu Như Ngọc lại lo lắng mà dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, lúc này mới cẩn thận đi từng bước về phía sau Tần Tử Tấn, chỗ đó lúc này có ba nam một nữ mặc quần áo tương tự nàng đang đứng, chắc chính là những đệ tử khác của Tần Tử Tấn.
Nhìn năm người phía sau Tần Tử Tấn, lại nhìn những người cùng thế hệ khác có thể so sánh với cả một bang phái lớn, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút cảm thán trong lòng môn hạ của Tần Tử Tấn thực thưa thớt, chỉ có năm người không nói, trong đó còn có ba người hàng năm ra ngoài lịch lãm, không ở trên núi, chỉ có Tam sư huynh bên cạnh Liễu Như Ngọc, Vệ Thành Trạch lúc trước từng có gặp mặt một lần, lúc sau vì đối phương đắm chìm tu luyện chế đan dược, không gặp mặt lại nữa.
Đương nhiên, nếu Tần Tử Tấn muốn thu đồ đệ, chắc chắn có rất nhiều người muốn trở thành môn hạ của hắn, chẳng qua yêu cầu thu đồ đệ của hắn, thật sự quá mức khắc nghiệt.
Nhận thấy tầm mắt của Vệ Thành Trạch, Tần Tử Tấn giương mắt nhìn qua, đối với hắn nhẹ nhàng mà gật gật đầu, Vệ Thành Trạch sửng sốt, giống như yên tâm hơn, khẩn trương trong mắt rút đi không ít.
Tần Tử Tấn nhìn thấy vậy liền rời tầm mắt, hạ mắt chờ đại điển bái sư bắt đầu.
Nhìn chằm chằm Tần Tử Tấn chốc lát, Vệ Thành Trạch đột nhiên dùng ý thức nói: "Hắn thích ta." (Ly: Nghi vấn thụ vạn nhân mê)
"......!Gì?" Bị Vệ Thành Trạch nói một câu không đầu không đuôi làm nửa ngày không phục hồi được 5438 vô cùng mờ mịt, "Ai thích ngươi?"
"Tần Tử Tấn." Ngữ khí Vệ Thành Trạch thực bình tĩnh cũng thực chắc chắc, thật giống như là trần thuật một sự thật hiển nhiên, làm 5438 lại bị lời nói của hắn làm cho khiếp sợ: "A? Tui như thế nào không thấy a?" Nói xong, nó nhịn không được nhìn Tần Tử Tấn nhiều vài lần, nhưng nó cũng chẳng thể từ biểu tình lãnh đạm kia của đối phương nhìn ra cái gì, "Kí chủ liệu ngươi có nhầm lẫn không?" Rõ ràng người này từ đầu tới đuôi, không có hành vi gì quá khác người a? Đừng nói hành vi, ngay cả biểu tình, cũng chẳng thấy có khác biệt nào a, cả người đều lạnh lùng thanh khiết như vậy, giống như chính hắn vốn mang trong mình lãnh khí đi.
Nhưng Vệ Thành Trạch cũng không giải thích gì cho 5438, trong nháy mắt liền dời mắt, nhìn về phía lão giả đứng trước Phó An Diệp.
Lão giả kia râu tóc bạc trắng, một thân áo bào nguyệt sắc từ vải bố, quanh thân tản ra một cỗ nho nhã phong độ của người trí thức, cùng với bộ dáng cầm chiết phiến trong tay kia của Phó An Diệp, thế nhưng lại giống hắn tới mười phần, cũng chẳng có gì kỳ lạ sao đối phương lại coi trọng y như vậy.
Chú ý tới tầm mắt của Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp nghiêng đầu, hướng về phía hắn lộ ra một cái tươi cười, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, cũng không biết đang tính kế gì.
Không hề được để ý 5438 nhìn hai người đang hỗ động, tỏ vẻ nó đã quen......!Cái rắm a! Loại chuyện này có thể nói quen là được à! Kí chủ ngươi dám đối xử với hệ thống của ngươi tốt hơn một chút không a! Lời nói của những hệ thống khác đều được coi như thánh chỉ nha a, vì cái gì tới nó thì đều bị bỏ bơ nói nhiều còn bị bảo câm miệng a (╯‵□′)╯︵┻━┻
Không nghĩ tới mình lại chọn sai ký chủ 5438 tỏ vẻ, đây thật sự là đồng hệ thống bất đồng mệnh a!
Tùy ý để 5438 ở trong đầu làm nũng lăn lộn, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện lên chút ý cười.
Hắn nhìn Phó An Diệp, đột nhiên hơi nghiêng đầu, một bộ dáng vô tội, ánh mắt Phó An Diệp chợt lóe, cười tủm tỉm mà dời mắt.
Vệ Thành Trạch tại hàng đệ tử ngoại môn phía sau tìm được Vệ Tử An, cũng không biết mấy ngày này đến tột cùng đã xảy ra cái gì, so với lúc trước, thần sắc hắn nhiều hơn vài phần âm trầm.
Chuông đại biểu cho đại điển bái sư vang lên, trong đại điện vốn chẳng có bao nhiêu người nói chuyện nhất thời lặng ngắt như tờ, không khí trang trọng kia, dù là Vệ Thành Trạch, cũng không kìm được mà bị ảnh hưởng.
Chưởng môn một thân áo xanh phía trên đứng dậy, cao giọng tuyên đọc môn quy của Cực phong.
Môn quy Cực phong cũng không rườm rà, chỉ trong một khắc liền tuyên đọc xong, rồi sau đó là hành lễ cùng kính trà —— đương nhiên, ngoại môn đệ tử chỉ cần tiến hành điều đầu tiên cũng được rồi.
Quỳ trên mặt đất cung kính mà cầm trà trong tay đưa cho Tần Tử Tấn, lúc đầu ngón tay Vệ Thành Trạch cùng Tần Tử Tấn chạm nhau, đầu ngón tay Tần Tử Tấn khẽ run lên, hạ mắt che dấu tình tự trong đó.
5438:......!Được rồi, tui hiện tại tin hắn thích ngươi.
Bất quá......!Kí chủ nơi nơi trêu ghẹo đàn ông thế này, có thể sửa chút không? Nếu không chúng ta thương lượng tí, sửa thành muội muội đi? Tỷ như Liễu Như Ngọc?
Vệ Thành Trạch nhìn Tần Tử Tấn bưng lên chén trà của mình hớp một ngụm, hai mắt có chút tỏa sáng: "Câm miệng."
......!Kí chủ ngươi trong ngoài bất nhất thế này, thật sự không lo tinh thần phân liệt à?
Đối với tình huống kí chủ nhà mình luôn đối người khác tốt, đối mình lại là cái loại cặn bã này, 5438 tỏ vẻ thực bế tắc.
Vệ Thành Trạch thu được lễ vật bái sư lễ là một thanh trường kiếm trúc cơ, không phải tốt nhất, nhưng lại thích hợp với hắn nhất.
Thiên Minh bí quyết vốn là một bộ kiếm quyết.
Điển lễ bái sư qua đi, ngoại môn đệ tử dẫn nhau về chỗ ở của mình, mà người còn lại, đều theo trưởng bối về núi.
Đây vẫn là lần đầu Vệ Thành Trạch cảm nhận được cảm giác ngự kiếm phi hành, thật sự không tệ, điều này làm Vệ Thành Trạch cảm thấy có chút chờ mong với tu vi sau này của chính mình.
Vừa xuống đất, Nhị sư tỷ liền bỏ lại một câu "Chúng ta còn có việc", liền kéo Đại sư huynh đi, mà Tam sư huynh mẫu mực càng không ngừng nói về mấy phương thuốc Vệ Thành Trạch chưa bao giờ nghe qua, vội vàng mà chạy về phòng chế thuốc của hắn, Liễu Như Ngọc bị bỏ lại nhịn không được buồn bực mà chà chà chân: "Mấy tên hỗn đản này!"
Một khắc này, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên thập phần lý giải, tại sao Liễu Như Ngọc đối với việc hắn ở đây, lại hoan nghênh như thế.
Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, hai mắt Vệ Thành Trạch khẽ cong lên, nhịn không được bật cười.
Cặp mắt kia giống như suối nước ngày xuân xanh như ngọc, trong suốt làm cho người ta ghé mắt.
Bị nụ cười của Vệ Thành Trạch làm cho ngẩn ngơ, Liễu Như Ngọc mới vừa sinh ra chút bất mãn, liền như ánh mặt trời chiếu lên tuyết đọng, phút chốc tiêu tán.
"Ngươi quả nhiên nên cười nhiều hơn một chút." Liễu Như Ngọc cười nói, ánh mắt lúc nhìn Vệ Thành Trạch hiện lên chút nghi hoặc, nàng nhịn không được đưa tay trạc trạc hai má hắn.
Nhìn động tác của Liễu Như Ngọc, lông mày Tần Tử Tấn không khỏi mà hơi nhíu lại, trong lòng sinh ra chút cảm giác không hờn giận.
Hắn trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Đi theo ta, ta truyền cho ngươi phương pháp tu luyện."
Nghe được lời của Tần Tử Tấn, Liễu Như Ngọc có chút sửng sốt, lúc nàng nhập môn, Tần Tử Tấn cũng không có để bụng như vậy, bất quá lòng của nàng rốt cuộc cũng thực đơn thuần, suy nghĩ một chút tình huống lúc trước của Vệ Thành Trạch, cũng bình thường trở lại, còn không quên đẩy Vệ Thành Trạch còn chưa kịp phản ứng: "Thất thần làm gì, chạy nhanh đi a!"
Vệ Thành Trạch dường như lúc này mới phản ứng được, sau khi lên tiếng, liền vội vàng đuổi theo Tần Tử Tấn.
Trầm mặc theo sát phía sau Tần Tử Tấn một đoạn đường, Vệ Thành Trạch giống như quyết định gì đó, bỗng nhiên mở miệng: "Sư phụ, ta có lời muốn nói với người."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì 5438 đáng thương【 thắp nến 】
Thôi hạ cp đích văn, ngôn tình chú ý manh manh đát ~.