Nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, San San chầm chậm nhìn lên khuôn mặt của người đối diện. Trong khi đó, mắt cô lướt
qua vai của anh, mặt bắt đầu nhăn lại. Trời ạ, trên xương vai trái của
anh bắt đầu rướm máu một cách rõ ràng, khó trách cô vừa rồi đã cảm thấy
tay mình âm ấm mà lại ươn ướt, vết máu vừa mới chỉ hiển hiện ở cổ áo nay đều lộ ra, nhìn thấy mà rợn cả người.
San San vừa thấy tình cảnh này, cũng
không để ý nhiều, lập tức kéo cổ áo của anh ra rồi nhìn thấy nơi đó đã
được băng bó lại, có thề là vừa rồi cô giãy giụa mạnh quá nên mà anh lại dùng sức, thêm nữa là cô còn lấy tay vừa cào vừa ghìm xuống nên giờ lúc mới lại chảy máu.
Cũng không biết có phải là bị dọa bởi
vết thương hay là vì nụ hôn vừa rồi mà giọng San San có hơi khàn khàn,
tay run run nhẹ nhàng chạm vào, “Tại sao lại bị thương, có đau không?” Cơ thể Hàn Cố Diễn theo phản xạ co rụt lại, ngoài miệng lại nói không sao cả, “Không cẩn thận bị ngã, chỉ là một vết thương nho nhỏ, đau cái gì mà đau chứ, không có chuyện gì đâu!”
“Chảy nhiều máu như vậy mà lại còn nói không có việc gì!” San San cũng học động tác vừa rồi của anh, chỉ chỉ vào trán của anh, “Mau chóng đến bệnh viện băng bó lại đi nha!”
“Không cần vội!” Hàn Cố Diễn một phát bắt được tay của cô rồi nắm chặt, “Đau lòng sao!?!”
San San vừa thấy anh lại bày ra giọng
điệu với bộ dáng không đứng đắn, đồng thời mặt lại ửng hồng nghiêng
nghiêng đầu không thèm để ý tới anh. Hàn Cố Diễn thấy dáng vẻ của cô như vậy lại không kìm nén được, một ôm chầm lấy cô, “Vết thương nhỏ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi, anh còn phải tranh thủ ôm nhiều nữa mà !”
San San bị anh lôi kéo, cái cằm tựa lên
trên vết thương của anh, vì thế cô không dám lộn xộn, ánh mắt lại bắt
đàu nổi sóng, hơi hờn giận nói, “Vậy mà anh cũng không liên lạc với em!”
Giọng nói của San San nhỏ dần rồi chỉ còn những tiếng lẩm bẩm thì thầm, dù vậy Hàn Cố Diễn lại nghe được, “Trách anh sao? Thế em làm gì mà không liên lạc cho anh!” Thật ra trong mấy ngày này Hàn Cố Diễn, thứ nhất là do cái xe đẩy gây họa
nên mới nghỉ ngơi vài ngày, thứ hai chính xác là do cố gắng gượng chịu
đựng không chủ động tìm cô trước, xem ai nhịn được hơn ai, anh đã lớn
bằng tuổi này rồi nhưng từ khi gặp được San San mới bắt đầu giở lại tính trẻ con, không đợi được cô tìm anh trước thì anh cũng không gặp cô, ai
biết được anh cứ chờ mãi, cô lại không có phản ứng gì, anh đã chờ đến
nỗi sắp nghẹn thành nội thương rồi nha, sau đó lại đột nhiên chui ở đâu
ra một tên tình địch, dù cho biết rõ San San cùng Vương Đại Hỉ tám đời
cũng đừng hòng có thể ở bên nhau nhưng càng nghĩ lại càng rối, buổi tối
vừa nghe Lâm Trạch Phạm nói như vậy, cũng không thèm gọi điện thoại,
trực tiếp lái xe gần như bay đến. Đối diện với tình yêu, bất cứ người
bình thường nào đều có một chút lo được lo mất.
Cô là phụ nữ nha, chẳng phải đàn ông
luôn chủ động trước sao? San San nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra ngoài, cô cũng xem như hiểu một chút về anh, không hổ là người học pháp luật, luôn già mồm át lẽ phải, cô định nói với anh như vậy nhưng không
biết anh còn có thể nói ra thêm những đạo lí lớn lao thế nào nữa.
San San nhìn chằm chằm vào miệng vết
thương, máu dường như đã không chảy nữa, bởi vì màu đỏ tươi không tiếp
tục lan rộng, có thể là cổ áo luôn ma sát với vết thương nên bị dính
một vệt máu đỏ, nhận thấy San San không ngừng vặn vẹo uốn éo trong
lòng, anh lập tức buông ra, “Làm sao vậy?”
“Có giấy ăn không, để lót xuống phía dưới cổ áo chứ không để cổ áo đều dính máu vào như vậy, về sau rất khó giặt sạch nha!” San San vừa nói, đồng thời nhìn xuống, không thấy được hộp giấy ăn, “Ở đâu vậy?”
“Anh cũng không biết!” Hàn Cố Diễn cũng tùy tiện lục lọi, “Xe này của Tiểu Bạch, có thể không có mấy thứ đó!”
Thì ra cái xe xa hoa này là của Trần Tiểu Bạch, San San thuận miệng hỏi một câu, “Xe của anh đâu?!”
“Mang đi sửa chữa rồi!” Hàn Cố Diễn vừa nói xong, lại thận tay tìm kiếm.
“Anh đã bị thương vậy rồi còn lái xe tới!” Vào thời khắc mấu chốt thật sự thì San San cũng không ngốc, đầu óc đột nhiên rất thông minh, “Anh lại bị tai nạn xe cộ rồi phải không?” Giọng nói của của cô đột nhiên cao vút, trừng mắt nhìn anh.
“Phi phi phi!” Hàn Cố Diễn nhéo nhéo má cô, “Cái gì mà tai nạn xe cộ, chỉ là không cẩn thận đụng nhẹ thôi, chuyện nhỏ.”
“Anh lại chạy xe nhanh quá hả!?!” San San đột nhiên nhớ tới lần trước nói chuyện với bạn bè của Hàn Cố
Diễn, mọi người nói anh thừa cơ nửa đêm trốn người nhà mà phóng xe đi
như bão cuốn, lúc ấy còn tưởng rằng mọi người nói đùa, không nghĩ tới
anh vốn là tấm gương sáng cho người khác noi theo nay rõ lại rất giống
một tên côn đồ, sắc mặt San San đột nhiên trầm xuống đến mức âm u.
Hàn Cô Diễn còn chưa từng nhìn thấy thái độ này của cô, vô cùng nghiêm khắc, nên ngay lập tức tranh thủ thời gian giải thích, “Em đừng nghe bọn họ nói mò, đẳng cấp ủa anh hơn hẳn người khác, còn việc
phóng xe như bão cuốn thì là do lần trước không cẩn thận tông vào đuôi
xe phía trước, chỉ đụng nhẹ một cái thôi, thật sự không có gì đâu, tin tưởng anh đi!” Khi kể lại cũng giảm nhẹ một chút nhưng sự thật trong việc này có thể thề với trời.
San San thấy anh hơi nôn nóng, đây là
lần đầu thấy một hồi hắn như vậy, xem ra đôi khi nghiêm mặt lại có tác
dụng, San San vui rạo rực trong lòng, biểu lộ trên gương mặt chỉ có hơn
chứ không buông lỏng, tiếp tục làm mặt lạnh, “Lần sau lái xe cẩn thận một chút!”
“Tuân lệnh!” Hàn Cố Diễn nghe cô
dạy dỗ như vậy nên biết là không có việc gì nữa rồi mới một vong tay ra
ôm chầm lấy cô, hôn chụt lên mặt cô một cái, “Em tiến bộ rất nhanh nha, nông nô chuyển mình một cái là đã vùng lên rồi.”
San San thấy anh lại bắt đầu không đứng
đắn nên cũng không để ý đến hắn nữa, trong lòng vẫn là nhớ đến vết
thương sau cổ áo, tay tùy tiện thọc vào túi áo khoác ngoài sờ sờ rồi
phát hiện ra một thứ giống như túi giấy ăn, dứt khoát dùng tay lôi cái
gói ấy ra bên ngoài nhìn!
Sau đó San San thật sự cuống lên!
Ặc! Cái này mà lót vào, thật sự là có
thể thay thế cho khăn tay nha, cũng rất là thoáng nha, được bao gói độc
lập, cũng rất sạch sẽ vệ sinh, nhưng ngay cả như vậy, cũng không có ai
lấy nó thay thế cho khăn tay cả.
San San băng vệ sinh nắm trong tay, bỏ vào cũng không được mà tiếp tục mở ra cũng không được nên vô cùng xấu hổ.
“Em làm gì thế?”
Hàn Cố Diễn vốn là không có phát giác ra nhưng lại thấy biểu lộ khác
thường của San San, lúc này mới nhìn xuống theo hướng tay cô, thấy vật
đang nằm trên tay cô nên anh cũng sửng sốt.
“Em… Khăn tay… Để em lau giúp anh!” San San lắp bắp.
“Dùng cái này sao?” Hàn Cố Diễn
hiếm khi lộ ra loại vẻ mặt này, trước đây đều là San San phải chịu trận, hiện giờ đổi lại thành anh, miệng mở lớn, trông cũng rất buồn cười!
San San thấy bộ dạng của anh như vậy cũng thấy buồn cười, một lúc sau cũng thả lỏng, cũng không lung túng nữa, “Hay dùng cái này đi, không được à!”
“Cứ tự nhiên đi!” Hàn Cố Diễn đưa cổ ra làm tư thế mời, “Cái này dùng nước tiểu cũng không thấm ướt được, chỉ cần vợ yêu hài lòng là được nha!”
“Dù sao cũng không có người nhìn mà!” San San thấy anh cũng không phản đối nên lập tức mở gói ra, thật ra thì cái này vẫn tốt hơn so với khăn tay, trực tiếp đính vào trong quần áo,
còn có thể phòng ngừa được ma xát, San San vừa dán vào vừa nghĩ, nếu
như chụp lại một tấm ảnh đăng lên diễn đàn trường, nhất định tỉ lệ xem
sẽ rất cao!
“Em cười cái gì thế!” Hàn Cố Diễn bắt gặp vẻ mặt San San đang trong tình trạng cực HIGH, chỉ không biết cô lại miên man suy nghĩ cái gì.
“Em đang nghĩ nếu chụp cảnh này rồi nhanh chóng dán trên diễn đàn của trường, có thể khẳng định chắc chắn rằng sẽ gây ra rất nhiều chấn động nha!” San San cười đến mức hai con mắt đều cong cong. Trái lại với cô, mặt Hàn Cố Diễn đen đi vài phần, “Em dám à, đến lúc đó người nhà anh hỏi ở đâu ra, anh sẽ nói là do em làm!”
Gừng càng già càng cay, chỉ một câu nói mà đã là một quyền trực tiếp đánh chết ảo tưởng của San San khi còn trong trứng nước.
“Không dám không dám!” San San nịnh nọt cười.
“Hừ!” Hàn Cố Diễn để cô tùy ý xử
lý vết thương trên người mình, trong lòng lại thấy ấm áp, mặt đã sớm
cười đến nở hoa, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục làm tới, “Anh là gì của em?”
Lại chuyển đến chủ đề này, tay San San run lên, trả lời nho nhỏ, “Bạn trai!”
“Vậy em muốn thấy anh bị mất mặt sao?” Hàn Cố Diễn nghiêng gần về phía cô, thổi khí vào tai cô, “Còn có Vương Đại Hỉ gì gì đó nữa, nếu em còn dây dưa, anh sẽ tức giận thật đó nha!”
Hàn Cố Diễn đang thi hành chính sách vừa đấm + vừa xoa, trước tiên là nói cứng vài câu, sau đó lại nói vài câu
ngon ngọt, bây giờ nói xong rồi, lấy một hộp quà từ ghế sau đưa tới, “Ừm, cho em!”
San San nhìn nhìn, hai mắt lại bắt đầu
sáng rỡ, Hàn Cố Diễn biết rõ chỉ cần dùng kẹo que làm mồi nhử để làm hòa vụ ghen tuông với cô gái ngây thơ này thì chắc chắn sẽ thành công, mới
vừa rồi cô thấy anh mà như gặp phải quỷ, bây giờ nhìn thấy đồ ăn lại
trưng ra bộ dạng phấn kích này. San San vừa muốn đưa tay ra nhận lấy thì Hàn Cố Diễn lại tay rụt lại. San San khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ không
phải là mang đến cho cô sao?
Không phải là lấy ra để khoe chứ, kết
quả là lại không cho cô, tên khoe khoang đáng ghét này. Nhưng mà không
ăn cũng tốt, San San bị Hàn Cố Diễn vỗ béo đến hư khiến cô không còn
thích ăn những thứ đồ rẻ tiền nữa, xem ra đã lâu không ăn nay nên một
lần nữa thích ứng mới được, hồi trước ăn từ đồ rẻ tiền đến đồ đắt đỏ, xa hoa thì dễ, hiện tại từ xa xỉ mà trở về tiết kiệm thì rất khó nha, San
San lấy tay đẩy ra, “Không cho thì thôi, em không cần nữa.”
Hàn Cố Diễn vốn chỉ là muốn trêu chọc cô một chút thôi, thấy cô không nhận thật nên liền đặt vào trong lòng cô, “Cầm đi mà, chỉ cần làm bạn gái của Hàn Cố Diễn này, kẹo que hay là gì cũng có thể dâng bằng hai tay nha.”
“Hắc hắc!” San San cảm thấy đêm nay giống như là nằm mơ, rất mơ hồ nha, hai người giống như một đôi tình nhân thật sụ (Hàn Cố Diễn ức phát khóc, mơ hồ chỗ nào, căn bản anh là người thật việc thật nha)
San San vừa thấy một hộp kẹo mút thật
lớn thì con sâu tham ăn đã ngóc đầu dậy, trực tiếp mở hộp lấy kẹo ra,
bóc vỏ rồi nhét ngay vào trong miệng, dùng sức mút vài cái mới cảm thấy
mình không có ý tứ, cầm hộp kẹo đưa đến trước mặt anh, “Thầy Hàn… Anh cũng ăn đi!”
Hàn Cố Diễn đưa mắt nhìn, “Anh thích vị sầu riêng thôi.”
Ặc! Cũng có kẹo que vị này sao? San San
cố gắng nhớ lại nhưng không có kết quả! Nhưng mà dường như rất nhiều
người thích vị yêu sầu riêng, lần trước hình như cũng có ai đó nói với
cô việc này nha, là ai nhỉ?
“Vị này cũng không tệ!” San San cầm lấy một que rồi lại một que kẹo khác lần lượt đưa đến trước mặt anh.
“Vị gì vậy?” Hàn Cố Diễn híp mắt nhìn chằm chằm vào miệng của cô.
“Vị… cam…” San San đột nhiên cảm
thấy mình như đang đứng trước mặt một con quỷ đói, anh nhìn chằm chằm
vào cây kẹo, có thể thấy rõ một bộ dạng thèm ăn của anh.
“Của em là vị gì?”
Cái gì của người khác luôn lài cái tốt
nhất, San San lập tức hiểu ngay tâm lí này của anh, nhanh chóng đảo lộn
một vòng trong hộp một cái, tìm ra một cây đưa cho anh, “Vị táo, ừm, đây rồi, cho anh!”
“Cám ơn!” Hàn Cố Diễn cười như một tên trộm, trực tiếp rút que kẹo từ trong miệng cô ra.
Diệp San San không thể tin được mà trừng mắt nhìn anh, không phải anh muốn ăn que kẹo ở trong miệng cô đấy chứ,
rõ ràng tìm được loại cùng vị cho anh, sao anh vẫn chiếm đoạt của cô
chứ!
San San đã thật sự hiểu lầm mục đích của Hàn Cố Diễn.
Anh một tay rút kẹo que ra, ngay lập tức dùng miệng trực tiếp thế chỗ cây kẹo trên trong miệng cô. Đầu lưỡi quét hết vị ngọt trong miệng San San, vị ngọt ấy thoáng cái khiến cho anh
phải nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
“Lần sau thử vị chocolate xem sao!” Hàn Cố Diễn lui về một chút, môi vẫn dán trên môi cô, nói một cách mập mờ. San San nghe không rõ, “Sao cơ?”
Hàn Cố Diễn không thèm để ý đến cô, làm chuyện chính sự vẫn là quan trọng hơn nha!