Khoảng Cách Giữa Anh Và Em


Nghiêm Thành bật cười với vẻ mặt trách móc này của Trương Lệ Hoa,cô đem thức ăn của bà đến cho anh cuối cùng anh không đụng tới, từ hôm qua đến nay liên tục làm việc,bà nói anh ta cuồng công việc bây giờ cô vô cùng tin luôn rồi.

-Anh! còn cười được sao.

Cô vì lo lắng mà sắp phát cáu với anh cộng thêm vẻ mặt trêu đùa của anh ta bây giờ, khắp mặt Lệ Hoa toàn là vẻ giận dỗi.

Anh biết không nên trêu nữa nếu không thì anh bị đánh mất,nghe theo lời cô đến sofa ăn sáng.

-Anh thật sự không thấy mệt sao?
Cô tò mò hỏi đi hỏi lại anh câu này,Nghiêm Thành chỉ lắc đầu nhìn cô.

Trợ lí Tô không nhịn được bèn khai ra hết.

-Cô Trương, hôm qua tổng giám đốc tăng ca xử lí công việc đến 4 giờ sáng ngủ gục ở trên bàn làm việc,sáng nay lúc 6 giờ đã có mặt bàn bạc trước cuộc họp hoàn toàn không thấy không mệt!
Tô Mạnh cố ý kể hết cho cô,nhìn sang vẻ mặt Nghiêm Thành ra hiệu anh ta dừng lại, Trợ lí Tô liền không nhìn nữa mà kế tiếp.

Mặc dù biết anh bận rộn tăng ca nhưng cô không ngờ anh liên tục xử lí đến 4 giờ sáng chỉ ngủ được 2 tiếng đồng hồ.


Thấy vẻ mặt cô vừa lo vừa bất ngờ,đôi mày sắp cau lại rồi,Lục Nghiêm Thành nhìn cô có phần sợ cô sẽ giận anh.

Anh không mệt?là nói dối em.

Anh! thật ra là sợ em lo lắng,nhưng mà chuyện đột suất như vậy anh từng giải quyết rồi, cũng coi như không mệt mỏi lắm.

Nghiêm Thành!Nghe đến đây Tô Mạnh lặp tức đi ra ngoài, anh ta chỉ đứng trước cánh cửa không có ý định quay lại.

Vừa nghe cô gọi tên mình không còn là sự dịu dàng như những lần gọi trước nữa, mà lần này đầy sự bất mãn với anh.

Anh lập tức dừng lại nghe cô nói.

Anh thật sự không màn sức khỏẻ của mình sao, cường độ làm việc cao như vậy vô cùng ảnh hưởng,mặc dù công việc của anh rất nhiều em biết! nhưng những việc này đâu phải chỉ cần mình anh tự gánh vác.

Bà nói đúng, là anh không yên tâm,muốn tự mình giải quyết hết,Nghiêm Thành anh có thể hứa với em! khi trở về trụ sở chính như mong muốn, đừng tự mình ôm hết việc như bây giờ không.

Cô vì lo sức khoẻ của anh bị ảnh hưởng sớm nói ra những lời trách móc thì mắt và mũi đã đỏ lên.

Cảm giác của anh bây giờ thật sự vô cùng thấy hạnh phúc khi chứng kiến cô lo lắng cho anh như bây giờ,nhưng cũng có đôi phần khó xử.

-Lệ Hoa anh thật sự không yên tâm, mọi thứ bây giờ là cái để anh chứng minh năng lực của mình với ông,để có thể đường đường chính chính quay về giữ chức vụ ở trụ sở chính giúp ông điều hành Lục thị,nhưng anh cũng có thể hứa với em tuyệt đối chú ý sức khoẻ,giảm bớt một số công việc.

Cô có chút tự trách khi chưa đủ năng lực sang sẻ công việc với anh,đợi đến khi anh hứa với cô xong vẻ mặt mới có chút vui vẻ.

Đến giờ trưa cô đã tan làm,nhưng vẫn ngồi đợi anh họp xong để có thể cùng anh ăn trưa.

Hai người đến một quán ăn truyền thống.

Nhìn vẻ mặt cô có vẻ rất bình thường nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt của cô lại có chút buồn bã.

Em có chuyện gì không vui sao?Chẳng phải tại anh sao.


Xin lỗi em,anh sai rồi.

Nghiêm Thành vừa cười vừa xin lỗi cô.

Trương Lệ Hoa cũng bị anh chọc cho vui vẻ trở lại.

-Mau ăn đi
Dùng bữa xong anh đưa cô trở về nhà,rồi mình phải quay lại công ty tiếp tục công việc.

Hôm nay anh có về sớm không?Có thể về sớm với em.

Được!Cô vui vẻ tạm biệt anh rồi quay vào trong.

Quản gia Kim nhanh chóng có mặt ở cửa chào đón cô.

Chào cô Trương,xin hỏi cô đã dùng bữa trưa chưa vậy?À tôi đã ăn trưa rồi,cảm ơn cô.

Cô quay về phòng thay đồ thoải mái rồi đến sân vườn ngắm nhìn một chút.

Quản gia Kim lấy ô che nắng cho cô.


Quản gia Kim,cô có thể giúp tôi tìm ít hạt giống hoa hướng dương không?tôi muốn bí mật trồng nó ở đây.

Được tôi gọi người mang đến ngay.

Trương Lệ Hoa ngồi ở sân vườn đào bới đất đến tận chiều sau đó khi chuẩn bị đất xong cô đã trồng các hạt giống hoa xuống, rồi tưới nước cho nó.

Cô chọn vị trí cũng rất đẹp, nếu từ bên trong thì cửa sổ chỗ tiểu phát tài nhìn ra sẽ thấy chúng khi cao lớn.

Cả người đầy đất cô vui vẻ mong chờ,chỉ mong chút cố gắng sẽ đem lại sự vui vẻ cho anh.

Nhưng từ những hạt giống thì có lẽ đến hơn 1 tháng mới có hoa,đó đều trong dự định của cô,khi đó chắc chắn anh đã có thể quay về trụ sở chính rồi.

-Cô Trương,cô quay về tắm rửa tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Đến khi bước xuống lầu cô thấy Quản gia Kim đang bấu ăn ở bếp liền đi đến học hỏi chút kỹ năng,nhưng tai nghề của cô ấy không thể đùa được nhìn rất đơn giản nhưng chất lượng đồ ăn chế biến ra lại đạt tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận