Khoảng Cách Giữa Anh Và Em


-Không được, hôm nay em không được đến công ty nghe rõ chưa.

Nghiêm Thành nhìn cô vẻ mặt kiên định, cô cũng không thể phản đối anh.

Khẽ gật đầu chấp thuận.

Cả hai cùng thức giấc bước ra khỏi giường.

Chuẩn bị xong cô thắt cà vạt cho anh khoác áo vest, Trợ lí Tô cũng đã đợi sẵn dưới sân,cô vừa nhìn chiếc xe rời đi thì mới yên tâm đi vào trong.

Quản gia Kim đã chuẩn bị sẵn thức ăn sáng cho cô,nhưng bây giờ cô không còn tâm trạng ăn uống.

Chỉ ăn một ít rồi đi lên phòng của mình.

Cô lấy lọ thuốc riêng của mình uống hai viên thuốc rồi mới dần bình thường trở lại.

Ngồi trên sofa, cô xem qua công việc của mình lúc này Quản gia Kim báo cáo tình hình của Trương Lệ Hoa cho anh,cả viên thuốc cô vừa uống bị bà bắt gặp.

Là thuốc gì vậy?Theo tôi nhìn thấy là lọ thuốc về tâm lý có lẽ là điều chế riêng biệt.

Vừa tắt máy Quản gia Kim đã thấy cô đag chăm chút cho những hạt giống của mình, khi cô vừa vào trong thì trời cũng vừa đổ mưa.


-Cô Trương may thật.

Quản gia Kim trêu đùa để khiến cô vui vẻ hơn vì bà đã nắm bắt được phần nào hội chứng tâm lý của cô.

Như mong đợi của bà cô vui vẻ đáp lại.

Muộn chút nữa thì đã ướt mưa rồi nhỉ.

Cô Trương hay là cô ăn thêm chút gì đi,tôi sẽ chuẩn bị.

Trương Lệ Hoa chỉ yêu cầu một bát cháo,trong lúc chờ đợi cô gọi điện hỏi thăm Châu Lam nhưng cậu ấy không bắt máy, trong lòng cô chớm lên một chút bất an.

Lý Kiệm gọi đến.

Lệ Hoa cho tôi hỏi một chút phiền cô không?Anh cứ hỏi đi.

Lý Kiệm mở một mở bài gián tiếp với cô rồi mới vào thẳng vấn đề,chuyện là qua đến giờ không thấy Châu Lam liên lạc với anh ta,thắc mắc không biết cô ấy có bị gì không.

Cậu ấy không sao.

Châu Lam có ở chỗ của cô không?
-Không có.

Lý Kiệm tuông ra vô số câu hỏi,cuối cùng chỉ muốn biết Châu Lam đang ở đâu.

Cậu ấy nói có việc ở quê,có thể đã về giải quyết rồi.

Được vậy tốt rồi cảm ơn cô Trương.

Cô chưa đáp lời anh ta đã ngắt máy rồi,chắc hẳn là chuyện gì to lớn cả Lý Kiệm cậu ấy cũng chẳng còn thời gi-an.

Cô đã kiên quyết không tò mò nữa nên chỉ ngồi im lặng ăn xong bát cháo của mình.

-Cô Trương viên sô-cô-la này có phải là loại mà cô thích nhất không?
Cô bất ngờ nhìn vào tay Quản gia Kim,đúng thật là loại sô-cô-la cô luôn mang theo mình.

-Làm sao cô biết được hay vậy?
Trước ánh mắt bất ngờ của Trương Lệ Hoa,trong lòng Quản gia Kim có chuẩn đoán riêng của mình,hội chứng này bà sớm đoán ra nó đã theo cô từ lâu,chỉ là vừa xuất hiện lại.


-À cháu của tôi rất hay ăn con bé đều nói ai cũng sẽ thích,quả thật đúng rồi.

Lý Kiệm vừa biết được Châu Lam đang ở quê đã mua một đống quà gặp mặt trực tiếp đi đến chỗ cô ấy.

Đường khá xa nên đến độ chiều hôm ấy Lý Kiệm mới đến nơi.

Anh ta không gọi cho Châu Lam mà tự mình kiếm nhà của cô,muốn đích thân tạo bất ngờ.

Đến trước cửa nhà cô,anh ta đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Mẹ à,mẹ có thể đừng quản chuyện công việc của con không,rõ là con đang sống rất tốt tại sao lại phải chuyển sang nơi mẹ muốn.

Không phải muốn tốt cho con với em trai con sao?Con vừa có công việc tốt hơn em của con cũng có thể có việc làm.

Thằng bé đang theo đuổi ước mơ của nó,mẹ đừng điều khiển thằng bé theo ước mơ của mẹ chứ.

Con bé này chẳng phải chỉ là muốn tốt cho hai đứa sao?Con không nghỉ việc đâu.

Lý Kiệm gõ cửa cắt ngang cuộc cãi vã của hai người kia.

-Cậu là ai vậy?
Châu Lam vẫn còn đang bực tức,định bỏ vào trong nhưng khi mẹ cô mở cửa nghe tiếng của anh đã vô cùng khó hiểu.

Con là bạn trai của Châu Lam thưa bác, làm phiền bác cho con gặp cô ấy một chút được không ạ?Bạn trai?Lý Kiệm???Trên bàn trà mẹ cô và hai người cùng ngồi nghe tra hỏi.

Cậu làm nghề gì?Giám đốc điều hành.


Vừa nghe anh nói mẹ của cô hai mắt sáng rực,có thể thấy là bà đã chập nhận ngay từ điểm này rồi.

Tiểu Châu,hai đứa quen nhau bao lâu rồi tại sao không nói cho mẹ biết vậy?Vài tháng thôi ạ.

Cô đang phát hoa trong người vì sự xuất hiện của anh càng phải nhịn vì có mẹ cô đang ở đây.

Trò chuyện một chút trao quà mời trà,cô thấy được ý định của mẹ mình rồi.

Mẹ,con có chút chuyện muốn nói riêng với anh ấy.

Được hai đứa tự nhiên mẹ đi chuẩn bị bữa tối.

Cô kéo mạnh tay anh ra sân vườn nhà,vẻ mặt đã vô cùng bực bội.

-Lý Kiệm,chẳng phải em nói với anh chuyện chúng ta vẫn chưa thể nói với gia đình sao? là ai cho anh biết em đang ở đây!
Lý Kiệm ngơ ra một lúc trước ánh mắt trách vấn của Châu Lam.

-Anh! hỏi Lệ Hoa! nhưng bản thân anh cảm thấy mẹ của em cũng không làm khó chúng ta,chuyện này dù sau cũng phải nói anh thấy gia đình em vẫn đang ủng hộ chúng ta mà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận