Khoảng Cách Giữa Anh Và Em


Vì vết thương này không ảnh hưởng nhiều anh có thể lập tức xuất viện,nhưng sợ mọi người lo lắng,Tô Mạnh đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ đơn giản cho anh,một chiếc áo thun trắng dài tay để che đi vết kim truyền máu của anh.

Dù nói là không ảnh hưởng nhưng chiếc áo này cũng làm khó anh rồi,cô bước vào trong hỗ trợ,loay hoay mãi bởi tên kia cứ muốn làm khó cô.

Đến phòng của Lục Lâm Hà cô cùng anh bước vào,lúc này hai mẹ con đều đã ngủ rồi,còn lại người cha canh gác,vừa nhìn thấy cô bé nhỏ nằm bên cạnh Lâm Hà môi cô cũng cong lên,có thể thấy cô rất yêu thích trẻ con.

-Hôm nay muộn rồi,cảm ơn hai đứa nha,ngày mai chúng ta nói chuyện sau.

-Được rồi,chúc mừng!
-Chào anh,chúc mừng anh chị nha.

Vừa ngắm nhìn tiểu Bảo Bảo cô cũng cảm thấy rất đáng yêu,ngày mai nhất định sẽ đến xem kĩ hơn.

Trên đường về cô đã nhắn tin thông báo với bà nội quả thật hôm nay mọi thứ đều diễn ra rất nhanh nhưng niềm vui đến cũng rất nhanh chóng.

Vừa về nhà đã được bà tra hỏi tất tần tật, khiến cô cứ tưởng mình đang thi vấn đáp,thấy đứa cháu trai của mình cười cô vì bị bà tra hỏi,bà quay sang dạy dỗ anh ta.


-Cái thằng nhóc này,có thôi không hả?
Bị bà đánh trúng chỗ đau,Nghiêm Thành cũng sắp không cười nổi,Lệ Hoa cũng đứng lên che chở cho anh.

-Bà ơi!đừng ạ.

.

-Con bênh nó,nó trêu con mãi đấy!
Sau một hồi lâu khi bà biết hết tình hình,hai người mới có thể cùng bà ăn tối.

Khi bà nội trở về,anh ta liền cầm lấy laptop,cô thấy vậy liền tịch thu món đồ này,người cuồng công việc quả thật là không màn gì hết.

-Chẳng phải anh còn chưa đi tắm sao?mau đi đi!
-Em có muốn tắm cùng không?Gương mặt gợi đòn lần nữa khiến cô xù cả lông lên.

-Cái tên này!
Thấy cô định cầm chiếc laptop xử mình,anh ta liền từ bỏ trò này.

-Lệ Hoa! đừng manh động.

anh đi đây!
Cô nằn trên giường đọc sách được một lúc đã ngủ thiếp đi,dù sau hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi.

Nghiêm Thành vừa bước ra định gọi cô,thì cũng im lặng nhìn cô gái trước mặt,anh đặt quyển sách sang chiếc bàn nhỏ,định cầm điện thoại xem lại công việc thì con mèo nhỏ sau lưng đã muốn thức giấc, thấy vậy anh buông điện thoại xuống nằm bên cạnh cô,ngáy ngủ cô quay sang ôm chặt con khủng long kia nhưng mắt vẫn nhắm tịt.

Sự ngờ nghệch này của cô khiến anh cũng phải mỉm cười.

Ngày hôm sau mọi người đều có mặt ở phòng bệnh của Lục Lâm Hà,bà nội vô cùng tươi tắn bế đứa cháu gái của mình,Lệ Hoa vừa đến liền đoạt đi ân sủng của Vương Mạnh,khiến anh ta chỉ có thể bất lực.

-Đáng yêu quá,nhìn rất giống Lâm Hà nhỉ,haha

Sự xuất hiện của tiểu Bảo Bảo đã khiến gia đình lớn thêm một màu sắc mới,cả căn phòng ngập trong niềm vui,hạnh phúc.

Nghiêm Thành nhìn thấy ánh mắt của cô luôn dõi theo cô bé nhỏ kia cũng rất thích thú,ánh mắt cô luôn rạng rỡ khi nhìn thấy những đứa trẻ,điều đó cũng khiến đôi mắt anh thay đổi.

-Bảo bối em thử bế cháu gái mình xem?
Nghe Lục Lâm Hà gọi cô cũng không biết phải làm sao,trước giờ đều chưa từng bế đứa trẻ nhỏ như vậy,mọi ánh mắt điều hướng về có cả sự tin tưởng chị Lục dành cho cô,bà nhẹ nhàng hướng dẫn Lệ Hoa,khi tiểu Bảo Bảo này vui
vẻ nằm trong vòng tay cô mọi người cũng không ngừng ngóng trông.

-Con bé vui quá kìa.

Bà nội không rời mắt trước những sự đáng yêu này.

-Bây giờ đã là dì Trương rồi!
Nghiêm Thành nói chuyện với đứa bé nhưng cũng không thể thiếu sự chọc ghẹo cô,thấy cô cứng đờ lúng túng không biết nói gì,tiểu Bảo Bảo này cũng sắp khóc nhè rồi.

Sợ vị tiểu thư nhỏ này khóc lên cô nhanh chóng cầu cứu Lục Lâm Hà,đứa bé cũng bám lấy mẹ mình im lặng không khóc.

Sự ngây ngô này
khiên Lệ Hoa bị bà nội trêu chọc.

-Ayda sau này hai đứa có con thì sao đây!tiểu Hoa con cần học hỏi Lâm Hà nhiều đó nha.


-Bà nội!
Cả phòng vang lên tiếng cười khiến cô ngượng cháy mặt lùi về sau anh,Nghiêm Thành cũng bảo bà giúp cô.

Khi tiểu Bảo Bảo chào đời được năm ngày hai vợ chồng Vương Mạnh và Lục Lâm Hà đã quay về thành phố của họ,bà nội cũng có chuyến thăm đến đó nên bây giờ căn nhà này lại quay về như trước.

Hoa hướng dương cô trồng cũng đã nở rộ vừa đúng lúc anh đã chính thức có thể quay về trụ sở chính của Lục thị tiếp quản chức vụ tổng giám đốc.

Khi thông báo tin vui này cho cô,Lệ Hoa cũng công bố bí mật của mình nắm tay anh đi đến trước đám hoa hướng dương rực rỡ kia.

-Chúc mừng cho tổng giám đốc Lục!-Là em tự mình trồng sao?
Sau màn chúc mừng tình cảm đó,cô còn hôn nhẹ lên má anh xem như quà mừng.

-À! Lục Nghiêm Thành em có điều này cần nói đã!
Cô hít sâu một hơi bình tĩnh nhìn anh.

-Em sẵn sàng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận