Sầm Tử Căng tựa vào bếp ăn dâu tây, Mạn Thảo lấy nửa quả dâu tây còn lại nhìn Sầm Tử Căng Căng ăn dâu tây.
"Thật ngọt." Sầm Tử Căng ăn xong mỉm cười với Mạn Thảo, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Mạn Thảo lắc đầu: "Không cò việc gì."
Sầm Tử Căng gật đầu, vừa định mở cửa bếp thì Mạn Thảo gọi cô: "Chờ một chút."
Sầm Tử Căng quay đầu lại: "Sao thế?"
Mạn Thảo đưa nửa quả dâu còn lại trong tay ra: "Ăn quả ngọt, còn lại không ngọt cho tôi?"
"A, tôi quên mất." Nói xong, Sầm Tử Căng cúi đầu mỉm cười, đưa tay ra, định lấy nửa phần còn lại từ Mạn Thảo.
Nhưng khi cô vừa định chạm vào quả dâu tây, tay Mạn Thảo hơi cử động khiến cô không thể với tới.
Mạn Thảo mỉm cười đối với Sầm Tử Căng: "Thật ra không ngọt, tôi cũng có thể."
Sầm Tử Căng chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Đây là tôi đã ăn qua."
Mạn Thảo lắc đầu: "Tôi không ngại, chị để ý sao?"
Sầm Tử Căng cười: "Tôi sợ em để ý."
Mạn Thảo lắc đầu, nhét nửa quả dâu còn lại vào miệng, nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì Sầm Tử Căng đã chặn lại nửa chừng.
Sầm Tử Căng nắm cổ tay Mạn Thảo, đưa quả dâu lên miệng, cắn một miếng, sau đó chọn một quả màu đỏ trong đĩa đặt vào lòng bàn tay Mạn Thảo.
Sầm Tử Căng buông tay Mạn Thảo ra: "Như thế nào tôi lại có thể ức hiếp em được chưa?" Sầm Tử Căng cười: "Bất quá phần đuôi cũng ngọt, em lựa chọn thật khéo."
Nói xong, cô ấy mở cửa bếp, quay người rời đi.
Mạn Thảo ăn dâu Sầm Tử Căng đưa cho rồi đi ra ngoài, cuộc trò chuyện giữa hai người lớn ở bên ngoài đã kết thúc, hôm nay họ có hoạt động, sẽ sớm ra ngoài nên ăn uống đủ no, trò chuyện cười đùa rồi đứng dậy.
"Tử Căng, chúng ta giúp dọn dẹp trước khi rời đi." Tiểu di nói.
Sầm Tử Căng rất nghe lời: "Được."
Mẹ Mạn Thảo nghe xong liền lắc đầu cười nói: "Không, cứ để đó đi, cũng không có nhiều đồ cũng nên cùng nhau dọn dẹp".
Mạn Thảo cũng nói: "Con dọn dẹp được rồi, không phải còn có hoạt động sắp bắt đầu rồi sao?"
Tiểu di nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm," bà quay đầu nhìn Sầm Tử Căng: "Sao con không ở lại cùng em gái con dọn dẹp đi."
Mạn Thảo: "Không cần, chị gái sẽ đưa mọi người đến đó, cũng không có nhiều đòi phải dọn dẹp, sẽ nhanh thôi."
Mẹ cười vỗ vai Mạn Thảo: "Cho con bé một cơ hội thể hiện đi. Con bé rất ít làm việc nhà."
Mạn Thảo gật đầu: "Đúng vậy, cho con một cơ hội đi."
Tiểu di nắm lấy cánh tay Sầm Tử Căng, nói: "Thật ngại quá, ăn uống lại không có phụ giúp thu dọn."
Mẹ kêu a một tiếng:"Có gì to tác đâu."
Tiểu di: "Lần sau tới nhà tôi, Tử Căng nấu ngon lắm, thử xem con bé nấu đi." A di quay đầu nhìn Sầm Tử Căng: "Cùng với em gái nhận thức lâu như vậy rồi, sẽ không từ chối đấy chứ?"
Sầm Tử Căng ân cần nói:" Có thể."
Sự ồn ào nhanh chóng tan đi, để lại Mạn Thảo một mình trong bếp dọn dẹp, trong khi Sầm Tử Căng đưa hai người lớn đến địa điểm tổ chức sự kiện.
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau, đang trò chuyện vui vẻ về một chủ đề mà Sầm Tử Căng không hứng thú, nhưng đột nhiên chủ đề lại chuyển sang Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo.
Mẹ Mạn Thảo: "Cả hai đều giống nhau, mọi thứ đều tốt, chỉ là không đối tượng thôi, đã nhiều năm như vậy, ngay cả một người cũng không có mang về nhà."
Tiểu di: "Cái này tôi cũng vậy, độc lập quen rồi, độc thân cho đến bây giờ."
Sầm Tử Căng bất động thanh sắt mỉm cười.
Mẹ Mạn Thảo: "Nhìn xem cái này tuổi tác một ngày một, thực ra tôi cũng khá lo lắng, nhưng Tiểu Thảo không thích cùng tôi nói chuyện này, cho nên tôi cũng rất ít đề cập đến."
Tiểu di: "Tử Căng không tệ, nhưng bất quá tôi nói nhiều cũng vô dụng, không có nghe."
Hai người thanh âm càng ngày càng lớn, Sầm Tử Căng Căng chẳng lẽ không biết sao? Chính là nói cho cô ấy nghe.
"Tử Căng của nhà bà thật tốt, tôi thật sự thích." mẹ Mạn Thảo mỉm cười: "Tiểu Thảo, cũng thích con bén, mấy ngày hôm trước còn hỏi tôi về con bé, hôm nay biết con bé đen, cô ý trang điểm, lần đầu tiên thấy Tiểu Thảo ở nhà trang điểm. "
Tiểu di: "Vậy sao, vậy thì tốt quá, hai người con gái, sẽ chơi với nhau rất vui vẻ a."
"Tử Căng a, đã thêm em gái vào wechat chưa?"Tiểu di hỏi cô ấy.
Sầm Tử Căng:"Đã thêm vào."
Xe không bao lâu đã đến nơi, Sầm Tử Căng tạm biệt hai người rồi quay người rời đi, nhưng cô ấy không về nhà mà lại đi theo một hướng khác.
Mười phút sau, Sầm Tử Căng bấm chuông nhà Bạch Uyển.
"Đến rồi a." Bạch Uyển mở cửa, ném một đôi dép đi trong nhà: "Nhanh tiến vào, nhanh tiến vào."
Sầm Tử Căng bật cười: "Không biết cậu đang hào hứng cái gì a. "
Bạch Uyển mỉm cười, nhanh chóng đóng cửa lại, Sầm Tử Căng Căng chưa kịp thay giày đã lập tức hỏi: "Cùng Tinh Tinh chia tay rồi à?"
Sầm Tử Căng: "Ừ."
Bạch Uyển: "Vì cái gì?"
Sầm Tử Căng:"Cậu như thế nào biết được?"
Bạch Uyển: "Tối qua Tinh Tinh đã đăng mười bài thất tình trên dòng trạng thái, không biết được cũng rất khó a."
Sầm Tử Căng: "..."
Sầm Tử Căng đã sử bộ dáng tương tự như khi đối phó với Mạn Thảo: "Nếu đã không thích hợp, thì chia tay".
Bạch Uyển cười: "Có cái gì không thích hợp? Nói chia tay vì lí do gì?"
Sầm Tử Căng: "Hôm trước, khi tan sở về nhà, cô ấy tự ý tới nhà tớ, nằm trên ghế sofa của tớ."
"Chỉ thế thôi sao?" Bạch Uyển nhướng mày: "Không còn gì nữa sao?"
Sầm Tử Căng ngồi xuống trên sô pha: "Có gì uống không?"
Bạch Uyển: "Cậu muốn uống gì?"
Sầm Tử Căng: "Tay không nói cố sự, không cho tớ chút rượu sao?"
Bạch Uyển: "Có!"
Bạch Uyển đã chuẩn bị từ lâu, sau khi nghe Sầm Tử Căng nói, cô ấy lập tức đi đến tủ lấy rượu một chiếc cốc, lập tức mở nắp chai chạy tới, ân cần rót cho Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng nhấp một ngụm rồi nói: "Nằm trên ghế sofa, một mãnh nội y, một chiếc quần l*t."
Bạch Uyển dừng một chút, sau đó: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tớ biết rồi!"
Sầm Tử Căng nhún vai.
Bạch Uyển: "Sao cô ấy lại có chìa khóa nhà của cậu? Cậu đưa cho cô ấy à?"
Sầm Tử Căng: "Cửa nhà tớ dùng mật khẩu, mật khẩu là ngày sinh nhật của cô ấy."
"Chậc, chậc, chậc." Bạch Uyển hỏi, "Cậu cư nhiên lại làm chuyện này?"
Sắc mặt Sầm Tử Căng rất tự nhiên: "Cái này không phải là cơ bản sao?"
Bạch Uyển chặc lưỡi, cảm thấy may mắn, đột nhiên hỏi: "Không phải cậu khi cùng ai quen nhau, mật khẩu nhà đều là sinh nhật của họ đấy chứ?"
Sầm Tử Căng gật đầu: "Ừh."
Bạch Uyển nhíu mài thật sâu, sau đó cười nói: "Cậu giỏi lắm, cậu liền không sợ bọn họ nữa đêm mò lên giường cậu sao."
Sầm Tử Căng bỗng nhiên mỉm cười nhìn Bạch Uyển.
"Không phải chứ? Thật sự không?"
Sầm Tử Căng gật đầu: "Đã từng xảy ra một lần."
Bạch Uyển: "Sau đó thì sao?"
Sầm Tử Căng: "Chúng tôi liền tại chỗ chia tay."
Bạch Uyển: "Kào*."(*Chửi thề)
Sầm Tử Căng là người chu đáo, Sầm Tử Căng sẽ đặt màn hình điện thoại giống như ảnh của bạn gái mình, thêm dấu vân tay của bạn gái vào mật khẩu điện thoại, chơi trò chơi trẻ con với bạn gái đến hai hoặc ba giờ sáng và lắng nghe mọi cuộc trò chuyện, đổi ảnh đại diện cặp với bạn gái.
Sầm Tử Căng làm nhiều việc không nói cho người khác biết, đợi người đến phát hiện, với vẻ ngoài cao lãnh, với một người thự tế nhưng lại thực hiện những việc này một cách âm thầm, ăn quá nhiều nữ sinh rồi.
Ngoài ra, đừng hỏi tại sao bạn gái nào của Sầm Tử Căng cũng thích đổi avatar thành cặp, Bạch Uyển cũng muốn biết.
Mỗi lần Sầm Tử Căng thay ảnh đại diện không phù hợp với phong cách của mình, Bạch Uyển sẽ biết chị gái này lại thoát kiếp độc thân, nếu Sầm Tử Căng thay đổi ảnh đại diện một lần nữa, Bạch Uyển sẽ biết rằng Sầm Tử Căng đã chia tay.
Bạch Uyển sẽ không cần biết chi tiết khác về những gì Sầm Tử Căng làm với bạn gái của mình, tóm lại, Sầm Tử Căng là một tra nữ rất giỏi dụ dỗ người khác.
Đúng vậy, tra nữ.
Trong quá trình ở cùng với những người bạn gái trước, Sầm Tử Căng ngày càng tẻ nhạt vô vị, đối phương càng ngày càng không thể buông bỏ, hơn nữa, Sầm Tử Căng không còn hứng thú với việc làm t*nh, thậm chí việc hôn nhau cũng không muốn, vì vậy, có thể dễ dàng dẫn đến một kết quả.
Bạn gái cô ấy cho đến cuối cùng, chắc chắn sẽ câu dẫn cô ấy.
Sau đó, liền không có sau đó nữa.
"Thích, ở bên nhau, không thích, thì chia tay, có sai sao?"
Sầm Tử Căng từng hỏi Bạch Uyển một câu thẩm vấn tâm hồn, Bạch Uyển không nói nên lời.
Cô ấy chính là, rõ ràng, rành rành, tinh tường, ngắn gọn 'tra nữ'.
Sầm Tử Căng thay đổi bạn gái sở với thay đổi thời tiết còn nhanh hơn, cô ấy rất ít khi để trống một thời gian dài, bình thường khi cô ấy nhìn trúng một ai đó, không bao lâu sẽ nghe thấy tin tức cô ấy thoát độc thân, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe qua cô ấy thất bại.
Hơn nữa, Sầm Tử Căng là một người điển hình, dù có bạn gái liền không muốn có bạn bè, một khi đã thoát độc thân, liền ở trạng thái cũng không nghe được tiếng động, nhưng một khi chia tay, nhất định liền sẽ xuất hiện.
Bạch Uyển cảm thấy Sầm Tử Căng kỳ thực sợ ở một mình, Sầm Tử Căng tìm bạn gái vì muốn có người đi cùng, khi rảnh rỗi cô ấy muốn có người để nói chuyện, khi đi mua sắm cũng muốn có người ở bên cạnh, khi muốn có, muốn tặng món đồ vật sẽ có một đối phương có thể tặng.
Suy cho cùng, bạn gái ổn định hơn bạn bè rất nhiều, cơ bản đểu có thể ở bên cạnh.
Sở thích của Sầm Tử Căng cũng rất khó hiểu, dường như cô ấy đã có đủ loại bạn gái.
Cô ấy có nhiều bạn bè, chơi bời rất giỏi, hay đến quán bar, tham gia những trò chơi mạo hiểm nhưng luôn giữ khí chất cao lãnh, không ai biết cô ấy thích loại người nào.
Lần nào cô ấy độc thân cũng sẽ không nói câu nào, khi hỏi về đối tượng, hồi tưởng quá khứ Sầm Tử Căng sẽ cùng đối tượng mới của cô ấy tương tác.
Không ấn tượng, không mạnh mối, thật kinh ngạc.
Ngay cả Bạch Uyển và bạn bè của cô cũng nghi ngờ, bạn gái của Sầm Tử Căng được bốc thăm trúng thưởng.
Tất nhiên, Sầm Tử Căng nói không phải.
Sầm Tử Căng rất giỏi làm kỹ xảo, tuy Bạch Uyển không có cơ hội nhìn thấy, nhưng vẫn là được nghe qua, Sầm Tử Căng với vẻ ngoài trong giống như một ngự tỷ, với đôi mắt quyến rũ, tùy tiện như ai đó cười, linh hồn liền giống như bị đánh cắp, không đề cập đến việc cô ấy đôi khi cố tình tán tỉnh mọi người.
Sầm Tử Căng đối đãi bạn gái, tốt sẽ thật sự rất tốt, tra sẽ thật sự rất tra.
Chỉ cần là bạn gái, cho dù có tính tình không tốt cô đều có thể nhẫn, có đôi khi bạn gái của Sầm Tử Căng là cho bạn bè Sầm Tử Căng cảm thấy không chịu được, sôi nổi khuyên chia tay, nhưng Sầm Tử Căng như cũ thờ ơ, không có gì đáng kể.
Nhưng chỉ cần Sầm Tử Căng không muốn nói tới, cô ấy lập tức có thể chia tay, phi thường dứt khoát, phi thường gọn ràng, không ai có thể thuyết phục cô ấy làm cái gì, vừa quay người lại cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu cùng Tinh Tinh ở cùng nhau bao lâu rồi?" Bạch Uyển ngồi xuống, hỏi Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng nói: "Mới 50 ngày trôi qua."
Bạch Uyển: "50 ngày cô ấy đều muốn qua?"
Sầm Tử Căng nghiêng đầu: "Cô ấy rất thích cùng tớ trải qua cuộc sống giống như gia đình nhỏ."
Bạch Uyển chặc lưỡi: "Nhìn xem cậu giọng điệu mê hoặc, cậu đúng là g**t người không thấy máu."
Sầm Tử Căng nhún vai.
Bạch Uyển cười cười, lại hỏi: "Hai người tiến triển đến mức nào rồi?"
Sầm Tử Căng thẳng thắn nói: "Cùng nhau ngủ một lần."
Bạch Uyển: "Ngủ là?"
Sầm Tử Căng Căng bình tĩnh nói: "Đắp chăn thuần ngủ."
"Chỉ vậy thôi?" Bạch Uyển cười hỏi: "Sao lại không thân mật hơn một chút."
Sầm Tử Căng suy nghĩ một chút: "Cảm giác không đúng"
Bạch Uyển a một tiếng thật dài cười rộ lên, vài giây sau, cô nghĩ nghĩ, lại cười lên.
"Cậu thật là." Bạch Uyển thở dài lắc đầu: "Bỏ đi, chuyện này không nói nữa, chuyện tiếp theo nói đi."
Sầm Tử Căng nghi hoặc: "Tiếp theo là ai?"
Bạch Uyển nhướng mày nhìn Sầm Tử Căng: "Em gái hôm nay gặp, tên là gì?"
Sầm Tử Căng: "Mạn Thảo."
Bạch Uyển nói: "Ý của cậu là hai người có một đoạn quan hệ? Từng ở bên nhau sao?"
Sầm Tử Căng suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không tính là ở cùng nhau, đã hôn qua."
"Đã hôn?" Bạch Uyển kinh ngạc kêu lên: "Hôn, hôn ở đâu?"
Sầm Tử Căng cười nhìn Bạch Uyển: "Còn có thể ở đâu?"
Bạch Uyển: "Môi a?"
Sầm Tử Căng gật đầu.
Bạch Uyển: "Hôn lưỡi a?"
Sầm Tử Căng cầm lấy rượu trong tay: "Ừh."