Chai rượu ngon của Bạch Uyển, đương nhiên là muốn nghe được câu chuyện xưa của Sầm Tử Căng cùng Mạn Thảo.
Nhìn thấy Sầm Tử Căng uống hết một ly rượu, Bạch Uyển lập tức rót thêm một ly nữa cho Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng quay đầu nhìn Bạch Uyển: "Chỉ có rượu a?"
Bạch Uyển cười: "Tỷ tỷ muốn ăn cái gì a?"
Sầm Tử Căng suy nghĩ một chút: "Tớ muốn ăn khô bò."
Bạch Uyển: "Có/"
Bạch Uyển lập tức đứng dậy, đi đến ngăn kéo dưới tủ TV, lấy hết đồ ăn vặt của mình ra.
Trở lại phòng khách, cô ấy thấy Sầm Tử Căng vừa xem xong điện thoại, đặt nó lên bàn, cô ấy ngồi lại thấy điện thoại của Sầm Tử Căng lại sáng lên.
Ánh sáng này sáng liên tục, các tin nhắn liên tục xuất hiện.
Tuy nhiên, tin nhắn di động của Sầm Tử Căng đã được bảo vệ, không thể nhìn thấy nội dung cụ thể nào.
Bạch Uyển tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Sầm Tử Căng lắc đầu không trả lời, cầm miếng thịt bò khô trong tay Bạch Uyển ra, nhưng lại không xé ra mà ngẩng đầu lên nói với Bạch Uyển: "Tớ muốn ăn dâu tây."
Bạch Uyển: "A? Bây giờ tớ có thể lấy dâu tây ở đâu để cho cậu?"
Sầm Tử Căng: "Dưới lầu có cửa hàng hoa quả không?"
Bạch Uyển bối rối: "Đúng là có, cậu muốn tớ đi mua sao?"
Sầm Tử Căng cười lắc đầu: "Không sao, không cần, chỉ nói nói vậy thôi." Nói xong, Sầm Tử Căng xé đóng gói ra, cầm hai túi nhỏ đặt trước mặt Bạch Uyển.
Điện thoại lại sáng lên, nhưng Sầm Tử Căng lại không có nhấc máy lên xem.
Bạch Uyển đưa miếng thịt bò vào miệng, thoáng suy đoán: "Là Tinh Tinh à?"
Quả nhiên, Sầm Tử Căng nói: "Ừ."
Bạch Uyển: "Không xem sao?"
Sầm Tử Căng: "Không muốn xem."
Sầm Tử Căng không muốn xem, nhưng Bạch Uyển lại muốn xem, hahaha.
Bạch Uyển: "Đến muốn quay lại sao?"
Sầm Tử Căng: "Tính là vậy đi."
Bạch Uyển gật đầu, sau đó cô ấy nhìn thấy Sầm Tử Căng lật màn hình điện thoại xuống.
Như mọi khi, Bạch Uyển không hề cẩu thả, không cho đối phương một chút hy vọng nào, dù đã yêu bao nhiêu lần hay trải qua bao nhiêu trải nghiệm, Bạch Uyển vẫn ngưỡng mộ Sầm Tử Căng vì điều này.
"Nói một chút đi," Bạch Uyển quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Giữa cậu cùng Mạn Thảo đã xảy ra chuyện gì."
Sầm Tử Căng nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ một chút rồi hỏi Bạch Uyển: "Biết được là chuyện xảy ra khi nào không?"
Bạch Uyển tò mò: "Khi nào?"
Sầm Tử Căng: "Có lần chúng ta đến thành phố B, làm mất một tấm vé đã mua, ngày đó ở khu dân túc có hoạt động, cho nên chúng ta chơi trò chơi, quyết định ai lưu lại, nhớ?"
"A! Lần đó," Bạch Uyển cười: "Cậu đã thua lần đó rồi."
Sầm Tử Căng: "Đúng."
"Đã hai năm rồi," Bạch Uyển nói và nhớ lại điều gì đó: "Hơn nữa, nếu thua không chỉ sẽ lưu lại, mà còn phải hóa trang cùng mặc quần áo mà chúng tớ yêu cầu."
Sầm Tử Căng thấp giọng nói: "Phải."
Đây là lần đầu tiên trong đời Sầm Tử Căng buộc tóc thành kiểu hai đuôi ngựa, trang điểm phấn mắt màu hồng đính sequin, quần áo màu hồng, váy dài màu xám, tất đen, giày búp bê mũi tròn, còn vẽ ở khóe mắt một trái tim.
Bạch Uyển: "Lúc đó nhận thức sao?"
Sầm Tử Căng gật đầu.
Lúc đó một nhóm có sáu cô gái, buổi sáng chơi game xong, sau bữa trưa bắt đầu trang điểm cho Sầm Tử Căng, vừa cười vừa nghịch nghịch, hiếm khi Sầm Tử Căng lại rơi vào tay họ như thế này, nên phải làm cho thật tốt thật sự sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.
Ngày hôm đó cũng có vừa rồi đề cập đến, Sầm Tử Căng còn đeo một chiếc vòng tay vô cùng sợi dây chuyền sáng bóng, một chiếc kẹp tóc hình nơ con bướm màu lam nhạt, một bông hoa nhỏ màu vàng trên khuyên tai, một chiếc nhẫn màu hồng trên ngón áp út, phi thường nữ tính.
Trang điểm xong, cô đứng trước gương hồi lâu không thở nổi, cả nhóm phía sau phì cười.
Tuy không phải trang phục thường ngày của Sầm Tử Căng nhưng khi mặc như thế này cũng không hề phản cảm chút nào, rất đẹp, rất ngọt ngào.
Vì vậy, trước khi mọi người rời đi vào ngày hôm đó, họ đã dặn Sầm Tử Căng hai ngày này đừng lạnh lùng như vậy nữa, làm thiếu nữa phải có dáng vẻ của thiếu nữ, đều sôi nổi mong cô cười nhiều hơn một tí.
"Chỉ có hai ngày đó thôi?" Bạch Uyển nhớ lại: "Thật nếu tính thì chỉ có hai ngày một đêm."
Sầm Tử Căng gật đầu.
Hoạt động ở khu dân túc kéo dài trong 5 ngày, ngày các bạn của cô rời đi là ngày thứ ba của hoạt động, các hoạt động ngày hôm đó chủ yếu là biểu diễn mở bán, ai muốn nghe nhạc thì đến hội trường khu dân túc tương ứng để nghe nhạc, ai muốn nhảy thì đến địa điểm tương ứng.
Sầm Tử Căng đương nhiên không muốn mặc váy nhảy disco, cô sợ nếu vô tình nhập vai mà lẻn vào sàn nhảy mà cong lông mi nhảy múa, cô có thể sẽ mất ngủ mấy đêm.
Cho nên cô đã tìm một nơi hát dân ca địa phương, nghĩ rằng mình sẽ dành vài giờ nghe ca hát sau đó trở về nghĩ ngơi.
Mạn Thảo bước vào ngay thời điểm Sầm Tử Căng đang nghe bài hát thứ hai, đội mũ, mặc váy dài, đi cùng với Mạn Thảo có hai cô gái.
Lúc đó khách không nhiều, ghế trống cũng rất nhiều, nhưng dù vậy, họ vẫn ngồi trên ghế dài của Sầm Tử Căng.
Mạn Thảo bước vào trước, ngồi cách Sầm Tử Căng hai ghế, hai cô gái còn lại ngồi cạnh Mạn Thảo.
Sau khi ngồi xuống, họ cầm thực đơn, gọi đồ uống, ngay sau đó họ hòa vào nhóm nghe bài hát.
Màn đêm buông xuống, trong hội trường người càng ngày càng nhiều, ghế trống càng ngày càng ít.
Khi có người đến thì đương nhiên phải di chuyển, Mạn Thảo chuyển đến Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng chuyển đến góc tường, dần dần, cô và Mạn Thảo chỉ cách nhau nửa ghế.
Hát thêm vài bài, người dẫn chương trình bất ngờ bước ra và yêu cầu ca sĩ chính nghỉ ngơi.
"Tiếp theo, tối nay chúng ta hãy bắt đầu buổi rút thăm đầu tiên."
Vừa dứt lời, đèn trên sân khấu đột nhiên tắt, ở giữa ánh đèn là Mạn Thảo và Sầm Tử Căng.
Mạn Thảo quay đầu nhìn Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng cũng quay lại nhìn Mạn Thảo, cô nhìn thấy Mạn Thảo mỉm cười với mình, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống.
Một giây tiếp theo, Mạn Thảo cởi mũ ra đưa cho Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Mạn Thảo một giây trước, phát hiện váy của mình có chút ngắn.
"Cảm ơn." Sầm Tử Căng cầm lấy chiếc mũ, đặt lên đùi.
Một vị khách khác đến ngồi trên chiếc ghế mà Mạn Thảo và Sầm Tử Căng đang ngồi, họ lần lượt đứng dậy, Mạn Thảo cũng đứng lên.
Lần này hai người hoàn toàn ngồi cạnh nhau.
Vừa ngồi xuống, Mạn Thảo đã hỏi Sầm Tử Căng: "Đi một mình à?"
Sầm Tử Căng gật đầu: "Ừh."
Mạn Thảo hơi nhướng mày: "Ra ngoài chơi một mình à?"
"Ừ." Sầm Tử Căng vẫn gật đầu: "Ra ngoài thư giãn."
Giọng Mạn Thảo trầm xuống: "Thiếu nữ một mình ra ngoài chơi, thật sự không an toàn."
Sầm Tử Căng mỉm cười vì thiếu nữa mà Mạn Thảo nhắc tới: "Vẫn tạm, quen rồi."
Trò chơi rút thăm trúng thưởng của người chủ trì bắt đầu, trợ lý của anh ta bưng một chiếc hộp lớn bước vào, anh ta khuấy hai lần rồi lấy ra một tờ giấy.
"Chúng ta cùng xem nhé," người dẫn chương trình đọc số: "Số 78."
Mọi người cúi đầu nhìn điện thoại của mình, Sầm Tử Căng cũng nhìn vào điện thoại của mình, nhìn thấy con số trên đó tình cờ là 78 liền giơ tay lên.
"Là em sao." Mạn Thảo cất điện thoại đi, mỉm cười nhìn Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng hỏi Mạn Thảo: "Giải thưởng là gì?"
Mạn Thảo lắc đầu: "Không biết."
Người dẫn chương trình từ trên gọi mọi người: "Vị tiểu muội muội, lên đây nhận thưởng."
Sầm Tử Căng mỉm cười với người dẫn chương trình, đang định đứng dậy thì Mạn Thảo ấn chiếc mũ vào chân cô, mời cô ngồi xuống: "Để tôi đi, tôi giúp em lấy."
Sầm Tử Căng không có từ chối: "Cảm ơn."
Trên thực tế, Sầm Tử Căng không còn nhớ mình đã nhận được giải thưởng gì nữa, nó dường như là một món đồ chơi rất nhàm chán, món đồ chơi đó chỉ được nhìn thấy một lần trong đêm đó và sau đó cô không còn nhớ gì về nó.
Mạn Thảo giúp cô tháo dỡ món đồ chơi, có lẽ là do cô không tìm ra được khoảng trống trên bao bì nhựa khi lấy đồ chơi, giây tiếp theo, chiếc hộp đã nằm trong tay Mạn Thảo chăm chú.
"Này có phải hay không, cô ấy đối với cậu có ý?" Bạch Uyển nghe xong không khỏi ngắt lời.
Sầm Tử Căng bật cười: "Cậu nói xem?"
Bạch Uyển cười: "A~ sau đó thì thế nào?"
Sau khi đồ chơi được tháo ra, Sầm Tử Căng nói lời cảm ơn với Mạn Thảo, sau đó hỏi Mạn Thảo: "Tỷ tỷ, tỷ đang uống nước gì vậy?"
"Tỷ?" Bạch Uyển nhịn không được lại ngắt lời.
Sầm Tử Căng nhún vai: "Tớ dùng giọng điệu của thiếu nữ."
Bạch Uyển cười: "Được, được."
"Là cái này sao?" Mạn Thảo nghe xong liền bưng đồ uống cho cô.
Sầm Tử Căng gật đầu: "Ừh."
Mạn Thảo mỉm cười, đưa thêm một chút rồi xoay người để đầu ống hút đưa qua Sầm Tử Căng.
Mạn Thảo hỏi: "Muốn uống sao?"
"Chậc, chậc, chậc," Bạch Uyển nhịn không được chen vào nói, đột nhiên cười lớn: "Thậm chí không thể rõ, hai người các người là ai ra tay trước."
Sầm Tử Căng nhướng mày: "Đương nhiên là cô ấy."
Bạch Uyển: "Vậy cậu hỏi đồ uống, không phải cậu cũng muốn gọi đồ uống giống như của cô ấy sao?"
Sầm Tử Căng bất đắc dĩ: "Làm sao lại để tớ tự mình gọi?"
Bạch Uyển: "...."
Sầm Tử Căng nghiêng đầu: "Nhưng cô ấy đã lấy thức uống của cô ấy đưa cho tớ, ý đồ của cô ấy không rõ ràng sao?"
"Xác thật." Bạch Uyển gật đầu hỏi: "Cậu đã uống sao?"
"Đương nhiên." Sầm Tử Căng cười một chút nói: "Đã uống."
Bạch Uyển lớn tiếng một chút: "Vậy cậu còn nói không phải cậu là người ra tay trước?"
"Cậu nghiêm túc đấy sao?" Sầm Tử bất đắc dĩ nói: "Ngay từ đầu, cô ấy đã trước đưa mũ cho tớ."
Bạch Uyển "..."
Bạch Uyển: "Ok, cậu tiếp tục."
Sầm Tử Căng không chỉ uống mà còn cố tình nhấm nháp để son môi dính vào ống hút.
Mạn Thảo hỏi: "Uống ngon không?"
Sầm Tử Căng trả lại đồ uống cho Mạn Thảo: "Ngon lắm."
Mạn Thảo dường như không nhìn thấy son môi, trước mặt Sầm Tử Căng cô đặt môi mình lên vết son môi, nhấp một ngụm: "Hương đào."
Sầm Tử Căng gật đầu: "Đã nhận ra vị khi uống."
Đúng như dự đoán, Mạn Thảo gọi một cốc đồ uống giống nhau cho Sầm Tử Căng, kế tiếp thời gian, hai người bắt đầu không có nói chuyện phiếm, như thể hai người mới đến đây chơi và kết bạn, hai cô gái bên cạnh Mạn Thảo dường như cũng biết Mạn Thảo đã làm gì, như thể là biết Mạn Thảo muốn làm cái gì, một câu cũng không quấy rầy.
Sầm Tử Căng không còn nhớ chính xác họ đã nói chuyện gì nữa, tất cả những gì cô nhớ là Mạn Thảo rất hay nói, bầu không khí giữa họ chưa bao giờ hạ nhiệt, Mạn Thảo thực sự muốn đến gần cô và nói chuyện với cô.
Thực sự rất chu đáo.
Hoa quả mang đến đều được Mạn Thảo xử lí, nắp chai rượu được mở bằng Mạn Thảo, đưa khăn, đưa nước, đưa tăm đều là Mạn Thảo, cô còn quan tâm đến chiếc váy Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng được Mạn Thảo chăm sóc tỉ mỉ.
Sau khi sự kiện kết thúc đêm đó, hai người bạn của Mạn Thảo đã rời đi trước một cách hợp lý, chờ nơi đó mọi người đều rời đi, Mạn Thảo cùng Sầm Tử Căng mới rời đi.
Hai người cùng nhau đi tới cửa, Mạn Thảo mở cửa cho Sầm Tử Căng, Sầm Tử Căng đi ra ngoài trước, đợi Mạn Thảo cùng đi ra, cô kéo tay áo Mạn Thảo.
"Làm sao vậy?" Mạn Thảo hỏi Sầm Tử Căng.
Sầm Tử Căng mỉm cười với Mạn Thảo, ngẩng đầu lên đội chiếc mũ mà Mạn Thảo cho cô, rồi chỉnh lại mái tóc dài cho Mạn Thảo.
Phần tóc mái dài móc vào ngón tay của Sầm Tử Căng, lướt qua tai Mạn Thảo, sau đó qua vai Mạn Thảo, nhẹ nhàng đặt ra phía sau Mạn Thảo.
Sau đó cô nghiêng đầu cười với Mạn Thảo: "Được rồi."
Trong quá trình này, Sầm Tử Căng có thể nhìn rõ ràng bằng khóe mắt rằng Mạn Thảo đang nhìn cô.
Khi cô rút tay lại, Mạn Thảo ngước mắt lên nhìn chiếc mũ, sau đó giơ tay chỉnh lại cho thẳng một chút.
Đôi mắt của Sầm Tử Căng cũng dõi theo bàn tay của Mạn Thảo, thấy cô sao khi chỉnh trang lại một chút, bàn tay của cô không quay lại theo con đường ban đầu mà tiến lại gần Sầm Tử Căng.
Đầu ngón tay dường như đã chạm vào quần áo của Sầm Tử Căng, nhưng giống như là không có.
Không biết có bao nhiêu không khí, tay Mạn Thảo chậm rãi đi theo hình dáng cánh tay của Sầm Tử Căng, xuyên qua cánh tay trên, qua cẳng tay, qua cổ tay, dừng lại ở gần ngón tay út của Sầm Tử Căng.
Trong quá trình này, Mạn Thảo không ngừng nhìn vào con đường dưới lòng đất, cứ như vậy Sầm Tử Căng không nhìn ra được sự cố ý của cô.
Mặc dù không chạm vào nhưng Sầm Tử Căng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay của Mạn Thảo, lúc gần lúc xa.
Mạn Thảo đang chờ tín hiệu.
Đang chờ Sầm Tử Căng chấp nhận bàn tay của cô.
Trong trường hợp đó thì.
Sầm Tử Căng cũng cúi đầu nhìn đường, mím môi mỉm cười, hơi nghiêng tay.
Những ngón út của cả hai bàn tay lập tức chạm vào nhau.
Quả nhiên, giây tiếp theo, lòng bàn tay Mạn Thảo chạm vào tay cô, nắm lấy tay cô.