Mùa hè trên cánh rừng nguyên sinh rộng lớn, trăm chim muôn thú réo rít vang lên, tiếng lá vàng xào xạc rơi trên những mảnh đất ẩm ướt của ngày mưa, mặc hồ tĩnh lặng sâu lắng. Quả là một cảnh tượng vừa thơ mộng lại vừa dụ hoặc làm say đắm lòng người. Thường thì những cảnh thiên nhiên hùng vĩ thế này, đa số sẽ khiến người người tiếc nuối không muốn rời có đúng không cả nhà ?
Đương nhiên là... KHÔNG!
" Bảo Cường thối tha, tại sao cậu lại mang tớ đến cái rừng chết tiệt này chứ!" Vũ Ngọc Đan tức giận gào mắng.
"Cậu cẩn thận miệng mồm của cậu đi, Mẹ Thiên Nhiên sẽ chừng phạt cậu!" Lê Bảo Cường thở hồng hộc nhưng vẫn cố cùng chút sức cuối cùng để "răn dạy" Vũ Ngọc Đan
Lê Bảo Cường này chính là cậu bạn thân từ thời trung học ngây ngô của Vũ Ngọc Đan, hồi đấy Bảo Cường nhưng lại không được "cường" cho mấy, thường xuyên bị các bạn nam khác bắt nạt, nhưng may mắn thay được Ngọc Đan tráng sĩ ra tay cứu giúp nên cậu nguyện một lòng một dạ đi theo "phò tá" bên cạnh Vũ Ngọc Đan. Cho nên hai người lúc nào cũng "chị ngã em nâng" mà vào cùng một trường đại học. Bây giờ hai người cũng đã thành công leo lên được năm hai đại học.Để ăn mừng sự kiện vĩ đại này nên cả hai quyết định lên rừng giải nghiệp...à không, khụt... ý tôi là lên rừng giải trí cho nhẹ cái đầu, cho nên mới dẫn đến tình huống như bây giờ đây.
"Thật hy vọng Mẹ Thiên Nhiên sẽ trừng phạt tớ quay lại điểm xuất phát, chứ đi cả một ngày vẫn chưa tìm được đường ra khỏi cái rừng này thì tớ không có diễm phúc nhận lấy!" Ngọc Đan cả giận mắng lại.
"Thôi được rồi là tớ sai được chưa, cậu đừng nhiều lời nữa gắng mà giữ sức để ra khỏi rừng trước khi trời tối đi" Bảo Cường hung hăng đáp lại. Ngọc Đan nghe xong cũng chả còn sức mà đáp,cô bán sống bán chết leo qua ngọn núi dài như Vạn Lý Trường Thành trước mắt cô
Bỗng nhiên Bảo Cường nhìn thấy có điểm khác lạ phía trước, cậu hoảng hốt kêu lên: "Này này Ngọc Đan, phía trước hình như có cái hang, chẳng lẽ là hang rắn sao, phải làm sao bây giờ!" nói xong Bảo Cường vội với tay bắt lấy cánh tay Ngọc Đan để được tiếp thêm sức mạnh
Vì quá hoảng sợ nên Bảo Cường xiết cánh tay Ngọc Đan như muốn xé nó ra khiến cho cô không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh: "Suỵt! cậu nhỏ tiếng thôi, giữ chặt tay tớ đừng nhúc nhít, chúng ta phải mau chóng bước sang vách đá khác"
Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính vì bọn họ vừa bước chân sang vách đá, thì bạn rắn "đáng yêu" của chúng ta đã lui đầu ra khỏi hang, rất nhanh bò về phía Bảo Cường, khiến cậu hận không thể hét to lên cho cả nước cùng nghe: "Rắn rắn rắn, cứu tớ nó sắp bò lên chân tớ rồi đây này hu hu hu" Bảo Cường hoảng hốt kéo mạnh cánh tay Ngọc Đan về phía cậu
Ngọc Đan thấy Bảo Cường kéo mình mạnh đến mức suýt ngã nhào vào hồ nước thì cao giọng mắng: "Mình thực sự sắp rơi xuống rồi cậu có thấy không!"
Do tối qua có một trận mưa lớn quét ngang qua cánh rừng nên các tảng đất nơi vách núi tương đối khác trơn trượt ,cộng thêm sức kéo của Bảo Cường quá mạnh và cả ngày mệt mỏi vượt qua cánh rừng nên Ngọc Đan đã không còn chút sức nào để giữ thăng bằng được nữa, chân cô loạng choạng mà ngã xuống mặt hồ
"Bảo Cường!" cô thất thanh kêu lên
"Ngọc Đan!" vì khi nãy cậu nắm tay Ngọc Đan quá chặt nên chẳng may lúc cô ngã Bảo Cường cũng bị kéo rơi xuống theo cô.
"Bùm" âm thanh các cô cậu ngã nhào vào nước, nước hồ ngày hè nhưng kỳ lạ lại lạnh đến thấu xương, nước hồ xộc thẳng vào mũi và khoang miệng giống như có ai đó giơ tay bóp chặt cổ Ngọc Đan khiến cô khó chịu như sắp chết đi. Bỗng có vòng xoáy giữ lòng nước tách hai người ra hai phía, Bảo Cường và Ngọc Đan vùng vẫy trong vô lực.
Cảnh cô cùng Bảo Cường bị vòng xoáy tách ra và ánh trăng đỏ rực che khuất cả mặt trời đó là những gì cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mất đi toàn bộ ý thức.
————đường phân cách hoa lệ
Tác giả lảm nhảm:
Chào các bạn độc giả!
Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên chắc chắn sẽ không được mượt tay như các tác giả lâu năm khác
Nếu các bạn ủng hộ thì mình rất cám ơn, còn bạn nào không thích thì cũng không sao cả đừng gạch đá mình quá là được. Mình sẽ cố khai thác cốt truyện và viết tốt hơn ở những chương sau.
Cám ơn các bạn đã theo dõi.
Chụt !