Sáng hôm sau, Ngọc Đan thức dậy vừa mở cửa ra khỏi phòng thì đã thấy Tiểu Thuý đi qua đi lại phía trước làm Ngọc Đan bị doạ không nhẹ: "Ngươi định hù chết ta sao!"
Tiểu Thúy vội vã nói: "Công tử, tại sao bây giờ người mới dậy, người có biết công chúa đã chờ người từ sớm rồi không"
Do hôm qua Ngọc Đan bị ăn đòn bầm dập khiến khắp người ê ẩm cả đêm lăn qua lăn lại đến trời gần sáng cô mới có thể ngủ thiếp đi, cho nên sáng hôm nay tận giờ Tỵ (9 giờ đến 11 giờ sáng) cô mới chịu nhấc mông ra khỏi giường, Ngọc Đan hoảng hồn nói: "Tại sao ngươi lại không gọi ta dậy"
Tiểu Thúy vô tội nói: "Là công chúa nói nếu người mệt cứ để người ngủ thêm một chút"
"Điện hạ đang ở đâu?" Ngọc Đan nghe Tiểu Thúy nói thế thì có chút mềm lòng
"Ngài ấy đang ở hoa viên"
Ngọc Đan nhanh chóng chạy đến hoa viên, bước chân Ngọc Đan khi đến gần bên hồ thì bỗng chậm lại. Phía bên kia hồ Lý Minh Khuê đứng suy tư dưới góc anh đào nở rộ, thế gian này như cùng nàng là hai thứ khác biệt. Cơn gió heo may nhẹ kéo đến làm những cánh hoa nhẹ rơi khắp không gian tựa những hạt tuyết nhuộm hồng phủ kín áo choàng Lý Minh Khuê, khung cảnh tuyệt mỹ cùng vẻ ngoài thoát tục khiến cho người nhìn đến đều cho rằng nàng là tiên nhân lạc phải chốn nhân gian nhưng lại không hề nhiễm chút bụi trần
Phát hiện có tiếng bước chân Lý Minh Khuê khẽ quay lưng, lại thấy Vũ Ngọc Đan đứng bên kia hồ ngây ngốc nhìn nàng, Lý Minh Khuê nhẹ nở nụ cười như gió xuân cùng cô. Lần này lại làm cho người ta cảm thấy vị tiên nữ này dường như đã vướng bận chốn hồng trần. Rất nhiều năm về sau Ngọc Đan mới biết rằng, khoảnh khắc lúc này đây sẽ khắc sâu vào trong tim cô thật sâu thật sâu, sâu đến không thể xoá nhoà
Lý Minh Khuê chậm rãi đi đến bên cạnh Ngọc Đan, vươn tay nhẹ phủi đi cánh hoa rơi trên mái tóc cô, cười nói: "Đã dậy?"
"Ân" Ngọc Đan vừa kịp hoàn hồn mình lại
Lý Minh Khuê sủng nịch nói: "Dậy rồi thì mau đến dùng bữa, bản cung đã sai người mang lên"
Ngọc Đan bị bỏ đói cả ngày hôm qua nên bây giờ đồ ăn vừa được bày lên đều bị cô vơi sạch, thấy Lý Minh Khuê nhíu mày nhìn mình Ngọc Đan phát hiện ra hình như cô "hơi" có chút thất thố, vội gắp khối thịt bỏ vào bát Lý Minh Khuê để giấu đi sự mất tự nhiên của mình: "Ăn nhiều một chút, người xem người gầy thế kia ta còn sợ gió vừa thổi đến thì người sẽ lập tức bay mất"
Lý Minh Khuê hơi bất ngờ khi được cô gắp cho mình khối thịt, bàn tay cầm bát khẽ run lên. Đã lâu lắm rồi kể từ khi mẫu hậu qua đời mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên nàng được người khác gắp thức ăn cho. Lý Minh Khuê hơi có chút xúc động cầm lấy bát Ngọc Đan múc đầy canh cho cô.
Thấy Lý Minh Khuê múc canh cho mình Ngọc Đan liền thụ sủng nhược kinh cầm bát húp sạch rồi lại hỏi: "Điện hạ sáng sớm đã đến đây có phải có chuyện gì ?"
"Là phụ hoàng truyền ngươi vào cung, ngươi ăn xong thì đi cùng bản cung" Lý Minh Khuê nhẹ nói
———đường phân cách hoa lệ
Đây là lần thứ hai Vũ Ngọc Đan đến hoàng cung này, cô thấy sát khí nơi đây vẫn nồng nặc như lần đầu tiên. Lúc hai người vừa đến cửa cung Trương công công cùng các cung nhân đã chờ sẵn để thỉnh hai người đến Càn Thanh Cung. Đoàn người vừa đi được một đoạn thì đằng xa có một nam tử vận cung phục, đi theo sau là một đám cung nhân chậm rãi hướng về phía Lý Minh Khuê
Lý Minh Khuê thấy hắn đi tới thì thờ ơ khom ngươi, lạnh nhạt nói: "Tham kiến thái tử". Đám cung nhân phía sau nàng cũng mau chóng hành lễ theo. Chỉ có mỗi Vũ Ngọc Đan là đứng yên nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn ta thực sự là Thái tử sao! chẳng phải trên phim truyền hình Thái tử lúc nào cũng trông nho nhã lễ độ, còn hắn ta mặc dù xem như có chút nhan sắc nhưng vừa nhìn đến liền cảm thấy mặt hắn... rất đểu.
Ngọc Đan đoán không sai, hắn chính Thái tử đương triều, nhi tử duy nhất của Hoàng hậu Quách Nguyệt Du cùng Vĩnh Bình đế, Lý Kiến Thành
Thấy Ngọc Đan không biết sống chết mà nhìn chằm chằm Thái tử không chịu hành lễ, Như Tuyết nhẹ kéo ống áo cô để gọi hồn cô về, Ngọc Đan giật mình vội vã hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ"
"Miễn lễ" Lý Kiến Thành nhếch miệng nói
Nói xong Lý Kiến Thanh liền dùng ánh mắt đánh giá Ngọc Đan: "Xem ra đây là phò mã của Nhị hoàng muội, không biết xuất thân từ gia tộc nào" sau đó lại bày ra vẻ mặt khó xử: "Là bổn vương sai suất, bổn vương quên mất hoàng muội phu chỉ là thường dân". Nghe Lý Kiến Thành nói như vậy Ngọc Đan tức giận muốn bể phổi, cái tên này bị cô bảo là đểu cán quả thật không sai mà. Có phải khi nãy không cẩn thận nên nhân phẩm hắn ta đã bị gió cuốn đi mất rồi đúng không? Nếu tên này không phải là Thái tử thì cô đã lập tức đi đường quyền với hắn rồi!
Lý Minh Khuê xem như không có việc gì mà nói: "Đa tạ thái tử đã quan tâm đến hôn sự của bản cung, lại phải nói bản cung không phải là người thích kết thân cùng các gia tộc lớn mạnh để thu quân về phía mình giống như là..." dừng một chút cười nói: "Thái tử cứ xem như bản cung chưa nói gì là được"
Lý Kiến Thành mặt mày có chút khó coi: "Bổn vương thực sự tò mò không biết Hoàng muội đã làm gì khiến Bạch Nhã có thể huỷ bỏ hôn sự cùng Quách gia, sau đó còn cầu xin phụ hoàng ra biên giới Liêu quốc đánh giặc....nói cũng phải, Bạch Nhã cùng Hoàng muội cũng từng là thanh mai trúc mã, bây giờ Hoàng muội đã sắp thành thân thì sau có thể tiếp tục ở lại"
Lý Minh Khuê không chịu thua: "Thái tử nói như vậy trước mặt phò mã của bản cung chẳng phải là đang xem bản cung như dạng nữ tử hồng hạnh vượt tường? nếu để những lời này tới tai phụ hoàng....xem ra thái tử khó giữ ngôi vị này rồi"
Lý Kiến Thành lập tức đen mặt nói cùng đám cung nhân: "Đi thôi"
Lý Minh Khuê cười mỉa mai một tiếng rồi nói: "Cung tiễn thái tử"
Ngọc Đan thấy Lý Kiến Thành đã đi xa thì quay sang nhìn Lý Minh Khuê bằng cặp mắt tràn đầy sự thán phục: "Thật không ngờ điện hạ người còn có tài đấu võ mồm giỏi như vậy" thậm chí Ngọc Đan còn nghĩ rằng nếu vị công chúa này ở hiện đại thì cô có thể khẳng định Linda cũng không phải đối thủ của nàng
Lý Minh Khuê lạnh lùng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ"
———đường phân cách hoa lệ
Càn Thanh Cung
Vĩnh Bình đế ngồi ung dung phê tấu chương, nghe cung nhân truyền đến Lý Minh Khuê cùng Ngọc Đan đã tới thì ngước mắt lên nhìn hai người: "Người đâu, ban ghế cho Nhị công chúa cùng phò mã"
"Tạ phụ hoàng"
"Tạ hoàng thượng"
Vĩnh Bình đế nhìn Ngọc Đan vuốt vuốt râu nói: "Sau này cứ gọi trẫm là phụ hoàng"
Ngọc Đan bị kinh sợ một phen đứng phắt dậy quỳ rạp xuống đất lắp bắp nói: "Thảo dân... thảo dân không dám"
Vĩnh Bình thấy Ngọc Đan nhát như cáy thì tỏ ra uy nghiêm: "Tại sao trẫm cứ cảm thấy ngươi rất sợ trẫm"
"Thảo dân không hề sợ ngài!" Ngọc Đan lập tức nói. Kì thật cô không hề sợ ông ta mà là rất rất rất sợ ông ta là đằng khác
"Sao cơ" Vĩnh Bình đế nhíu chặt mày
Làm sao bây giờ, không phải thường ngày cô lanh mồm lanh miệng lắm sao, Ngọc Đan rối rắm một phen rồi lí hí nói: "Thảo dân là kính trọng Bệ Hạ... vì Bệ Hạ là vị vua tài đức vô song"
"Trẫm như thế nào gọi là tài đức vô song" Vĩnh Bình đế tiếp tục truy hỏi
Ngọc Đan như đang bị giáo viên Sử gọi trả bài miệng, chữ có chữ không giải thích: "Vì năm xưa Bệ Hạ sau khi lên ngôi đã thống nhất hai lãnh thổ An Dương cùng...cùng Mãn Thanh... không phải...là...là Mãn Châu lập nên đất nước Nam Lang ngày nay, sau đó... sau đó thì bãi bỏ thuế nông nghiệp, cùng phóng thích nô lệ!" Ngọc Đan mừng đến nỗi sắp rơi cả nước mắt, lúc này cô chỉ muốn chạy tới ôm chầm lấy Lý Minh Khuê sau đó không ngừng dập đầu tạ ơn nàng, vì ngày nào Lý Minh Khuê cũng nhồi nhét hết sách này đến sách nọ vào đầu cô.
Vĩnh Bình đế nghe xong liền cười to: "Ha ha đúng là một đứa nhỏ thông minh, quả nhiên trẫm không nhìn nhầm người ha ha ha"