Khoảng Cách Ngàn Năm [bhtt]

Lúc Ngọc Đan trở về phủ trời đã xám xịt, cô một đường đi đến phòng tắm sai thị nữ chuẩn bị nước ấm, tắm rửa một phen sau đó mới trở về phòng mình

Trong phòng Lý Minh Khuê ngồi trên ghế ung dung đọc sách, nghe tiếng bước chân của cô cũng không ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: "Đã trễ như vậy mới hồi phủ?"

Ngọc Đan lạnh cả sống lưng, cuối đầu nhỏ giọng nói: "Vô tình gặp được bằng hữu, ta cùng hắn hàn uyên một hồi quên cả sắc trời đã muộn " để che giấu sự mất tự nhiên của mình, nói xong cô vội vã leo lên giường nắm lấy góc chăn che kín cả đầu giả vờ ngủ

Lý Minh Khuê cũng không tiếp tục truy cứu, nàng nhíu mày nhìn cô trốn trong chăn không khác gì rùa rụt cổ, rất nhanh thu lại tầm mắt tiếp tục đọc sách

Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng gà còn chưa kịp gáy, Ngọc Đan đã lén lút thức dậy đi tới khách điếm tìm Bảo Cường.

Lý Minh Khuê nhắm mắt yên lặng nằm đó, nhưng thật ra nàng đã thức từ lâu, thậm chí còn biết cả việc Ngọc Đan trốn nàng rời phủ

Lý Minh Khuê ngồi dậy lệnh cho thị nữ vào phòng hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục, sau đó gọi một tiếng: "Thiên Thanh"

Vẫn như thường lệ, Thiên Thanh thần thần bí bí từ trên nóc nhà nhảy xuống chờ lệnh

Lý Minh Khuê lạnh giọng hỏi: "Người hôm qua đi cùng Ngọc Đan như thế nào?"

Thiên Thanh chậm rãi kể lại: " Thuộc hạ thấy hắn khá cao, tóc rất ngắn trông kì quái vô cùng, nhưng lại đặc biệt tuấn tú"

Lý Minh Khuê nhíu mày càng sâu: "Tuấn tú sao?"

Thiên Thanh thành thật gật đầu

Lý Minh Khuê nhìn về phía Như Tuyết, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị cho bản cung một bộ thường phục"

Nhã Tịnh đứng một bên cười xấu xa hỏi: "Điện hạ là định xuất phủ tìm Phò mã sao?"

Lý Minh Khuê liếc mắt lườm nàng một cái rồi đi vào trong thay đổi phục trang

Bên này Ngọc Đan cùng Bảo Cường đang kéo nhau chạy loạn khắp phố, hai người đã lâu chưa được gặp nhau nên bây giờ gặp lại miệng mồm cứ líu lo không ngừng, tay chân thì đùa giỡn loạn cả phố

Hai người cứ mãi miết đùa giỡn nên chẳng hề hay biết có người thứ ba đang lén la lén lút nấp vào một góc xem chừng cả hai

Lý Minh Khuê đứng từ phía xa chăm chú đánh giá Bảo Cường từ trên xuống dưới, nàng lại dời tầm mắt sang Ngọc Đan, ánh mắt không khỏi lạnh xuống, cả người như phát ra hàn khí xuống tận âm độ khiến Như Tuyết cùng Nhã Tịnh đứng phía sau nàng cũng phải xoa xoa cánh tay mình để xua đi cái lạnh khắc nghiệt này

Lý Minh Khuê vô cùng tò mò, nàng không thể hiểu được hai người kia rốt cuộc là đang nói cái gì sao có thể cười suốt như vậy, không giống như lúc Ngọc Đan ở bên cạnh nàng, lúc nào cũng tỏ ra lo lắng sợ sệt như tiểu hài tử phạm lỗi, nàng vừa nghĩ đến đã thấy không vừa mắt với Bảo Cường chút nào

"Cường, cậu xem bên kia có món gì lạ lắm kìa, mau tới đó thử đi!" Ngọc Đan bắt lấy tay Bảo Cường kéo cậu đi nhanh về phía trước

"Mình cũng muốn thử!" Bảo Cường hớn hở khoát tay lên vai Ngọc Đan

Lý Minh Khuê nhìn thấy Ngọc Đan cùng Bảo Cường cứ chị chị em em như thế, răng nàng cắn chặt tới nổi phát ra tiếng "cóc két" chua ê ẩm

Nhã Tĩnh nhìn sang Lý Minh Khuê cười hỉ hửng nói: "Điện hạ người xem hai người bọn họ đúng là thân thiết aaa"

Như Tuyết đứng bên cạnh dường như thấy quân còn chưa đủ loạn, kéo kéo tay Nhã Tịnh nói nhỏ: "Này, ngươi nói xem Phò mã gia của chúng ta không phải là đoàn tụ đó chứ?" dù nàng có cố gắng nhỏ giọng thế nào đi nữa, cũng đều lọt hết vào tai Lý Minh Khuê không sót một chữ

Lý Minh Khuê cũng không màng đến hai người các nàng cứ đứng đó nhỏ to, nàng nghiêm mặt gọi Thiên Thanh ra, rồi lệnh: "Điều tra cho bản cung lai lịch của hắn ta"

Thiên Thanh cung kính nói: "Thuộc hạ đã rõ" lời vừa dứt đã biến đi mất tăm mất tích

"Cậu đã nói chuyện sẽ rời khỏi Ngưng Bích Lâu cùng lão bản chưa?" Ngọc Đan vừa đi vừa hỏi

"Ừ, hôm qua mình đã nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng không nói gì, chắc là sẽ đồng ý" Bảo Cường quay sang nhìn Ngọc Đan nói

Tuy là nói như vậy nhưng Ngọc Đan vẫn cảm thấy lo lắng: "Ông ta sẽ không làm khó cậu chứ?" cô đưa tay vào trong vạt áo lấy ra một sấp ngân phiếu đặt lên tay Bảo Cường: "Dùng cái này đưa cho ông ta bảo là cậu trả ơn"

Bảo Cường nhìn sấp ngân phiếu trên tay mình khó xử nói: "Nhiều như thế này mình làm sao mà nhận hết được"

"Cứ cầm lấy đi không sao cả" Ngọc Đan cắt ngang lời cậu

Dạo thành cũng đã dạo hết cả chiều, đã đến lúc Bảo Cường phải rời đi

Ngọc Đan đi theo Bảo Cường đến bến tàu tiễn cậu về Phụng Thành, cô nhẹ giọng nói: "Về cẩn thận"

"Ừ mình biết rồi, ba ngày sau gặp lại" Bảo Cường vui vẻ cười

Ngọc Đan lại gần ôm Bảo Cường một cái vỗ vỗ lưng cậu: "Được, mình chờ cậu trở lại"

Ngọc Đan đứng yên đó chờ Bảo Cường lên tàu, Bảo Cường đứng trên đuôi tàu vẫy vẫy tay chào cô. Đợi khi tàu đi đã xa Ngọc Đan mới xoay người trở về phủ, đầu vừa ngoảnh lại thì đã thấy Lý Minh Khuê đứng đó hàn khí bức người nhìn cô

"Điện hạ cũng đi dạo phố sao...thật trùng hợp ha ha" Ngọc Đan cứng nhắc cả người, không được tự nhiên nói

"Bằng hữu ngươi ba ngày sau sẽ trở lại đây?" Lý Minh Khuê nhàn nhạt hỏi

Ngọc Đan gật đầu như búa bổ

"Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi" Lý Minh Khuê nói xong thì xoay người rời đi

Ngọc Đan vội vã đuổi theo nàng cùng nhau trở về phủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui