Khoảng Cách Ngàn Năm [bhtt]

Nước tắm đã được chuẩn bị, Lý Minh Khuê muốn đưa tay giúp Ngọc Đan cởi đi quần áo trên người

Ngọc Đan có chút ngớ ra, sống chết giữ chặt đai thắt lưng, liên tục lùi về phía sau, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn chằm chằm Lý Minh Khuê, dáng vẻ hệt như cô nương nhà lành bị ác bá khi dễ

Gì đây, tại sao lại giống như nàng đang chiếm tiện nghi người này vậy? Lý Minh Khuê có chút bất đắc dĩ, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo!"

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm bức người của Lý Minh Khuê, Ngọc Đan không khỏi rùng mình một cái, nữa chữ cũng không dám phản kháng, cô mím môi rồi lại bày ra vẻ mặt cam chịu, cắn răng vì nước quên thân, thoát xuống ngoại bào của mình

Lý Minh Khuê đi đến ôm cô bước vào thùng tắm, Ngọc Đan tuy rằng bên ngoài không có biểu tình gì, nhưng thực chất là cô đang ngượng đến cứng ngắt cả người, mặc cho Lý Minh Khuê đặt cô ở đâu thì cô sẽ nằm đó

Lý Minh Khuê vươn tay cởi bỏ lớp vải quấn ngực trên người Ngọc Đan, từng tất vải trắng rơi xuống mặt nước như từng cánh sen nở rộ giữa mặt hồ tĩnh lặng, cánh sen che lấy da thịt trắng nõn tựa dương chi diệp ngọc, thân hình mảnh mai kiều diễm, quai xanh tựa ánh trăng non, mái tóc đen mượt tuỳ tiện xoã xuống trước ngực vừa vặn che đi một nữa phần mỹ cảnh như ẩn như hiện giữa mặt nước

Lý Minh Khuê nhịn không được tiếp tục dời mắt xuống, còn có.... nghĩ tới đây thôi đủ khiến dây thần kinh của nàng căng chặt, Lý Minh Khuê sợ hãi lắc lắc đầu, thật không hiểu nổi sao nàng có thể nghĩ đến những chuyện này, Lý Minh Khuê thực sự muốn chưởng chết mình ngay tức khắc

Rất nhanh Lý Minh Khuê liền trấn tĩnh trở lại, nhưng tay chân vẫn có chút luống cuống vắt một khối khăn ướt, ngồi bên thùng nước, nhẹ nhàng điểm lên da thịt như tơ lụa trên tấm lưng cô, từng chút từng chút nhẹ nhàng như đang nâng niu hòn ngọc trên tay

"Vài ngày nữa chúng ta sẽ hồi cung sao"

Ngọc Đan cố ý hỏi Lý Minh Khuê để tránh đi bầu không khí ái muội trước mắt

Lý Minh Khuê cũng không dừng lại động tác trên tay, nàng chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng

"Cũng đúng, Điện hạ xuất cung lâu như vậy trong cung chắc chắn sẽ không yên" Ngọc Đan gật gù nói


"Không sao, đã có Nhã Tịnh xử lý số chuyện trong cung, sau khi ngươi khoẻ lại chúng ta liền trở về"

Ngọc Đan nghe ra Lý Minh là đang lo lắng cho thương thế của mình, cô có chút ái náy: "Ta thực sự không sao, vài ngày liền có thể hồi cung"

Lý Minh Khuê đem khăn ướt vắt thật khô, thấm chút nước, đổi tư thế ngồi trước mặt Ngọc Đan giúp nàng lau trước người, nàng nâng tay cô lên, hai tay giang ra làm cảnh sắc trước ngực bị phơi bày

Cũng may là lúc này Lý Minh Khuê thập phần nghiêm túc, lòng không mang tạp niệm, nếu không Ngọc Đan hận không thể chôn mình dưới nước

Cảm giác được Lý Minh Khuê tay cầm khăn loay hoay trên địa phương trước ngực mình, làm cho thân thể Ngọc Đan không khỏi thất thố run lên nhè nhẹ, mặt đỏ tới mang tai, đôi mi cô khẽ run ngước mắt nhìn Lý Minh Khuê, chỉ thấy nàng mặt không biểu tình, nhàn nhạt phảng phất như pho tượng, vô cùng nghiêm túc.

Nhưng cũng chỉ có trời mới biết biểu tình lúc này của Lý Minh Khuê là đang cứng ngắt, biểu tình của sự mất tự nhiên tới cực đỉnh nên chẳng biết phải bày ra vẻ mặt gì cho hợp lẽ

Đợi tắm rửa sạch sẽ, Ngọc Đan vội vã lấy tay che ngực nhanh chóng đứng lên, Lý Minh Khuê thì thầm thở quào nhẹ nhõm, xem ra lại một đêm mất ngủ

Nàng lấy y phục mới giúp cô mặc vào, sau đó đỡ Ngọc Đan đến bên giường nằm xuống, ôn nhu nói: "Ngươi nghỉ ngơi chút đi"

Ngọc Đan vẫn còn chưa hết xấu hổ, cô gật đầu liên tục nói: "Ta biết rồi"

Ba ngày sau

Hôm nay cũng là lúc họ phải trở về kinh thành, do lần đó bị bao vây ám sát đến cả xe ngựa cũng bị bắn nát, lần này đành phải ngồi trên xe ngựa nhỏ trở về. Như Tuyết cùng Bảo Cường cũng bởi vì vậy mà cùng chung một ngựa dẫn đầu đi trước, nhất thời trong xe chỉ còn lại vỏn vẹn hai người

Dù sao thể lực Ngọc Đan vẫn còn yếu, xe ngựa lắc lư được vài cái thì cô đã ngủ quên mất trời trăng, vẫn là cảm giác lành lạnh mềm mại lúc trước, tiếc là lần này lý trí của cô đã bị cơn buồn ngủ nuốt chửng nên chẳng còn hơi sức nghĩ gì nhiều, cứ thế tìm chỗ thoải mái vùi đầu vào


Lý Minh Khuê nhìn người trong ngực mình, rốt cuộc phải làm sao đây...

Người trong ngực dáng vẻ đơn bạc, thân thể vẫn có chút lạnh, mấy sợi tóc rủ xuống nơi thái dương đã thấm ướt, Lý Minh Khuê bất đắc dĩ thở dài, độc tính trên người cô dù đã được giải trừ, còn có Như Tuyết mấy ngày nay thay cô điều chế đan dược giảm đi hàn khí trong cơ thể, nhưng phải chịu đựng cảnh hàn khí thâm nhập tĩnh mạch như vậy đối với một người không có nội lực thì làm sao có thể chịu được ?

Lý Minh Khuê cổ họng nghẹn ngào, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, liền có thể ngửi được mùi hương trang nhã thoang thoảng quen thuộc.

Tầm mắt Lý Minh Khuê lại dời xuống, rơi vào đôi môi hồng nhuận của người trong lòng, nàng có chút nhịn không được càng dán sát lại gần

Lý Minh Khuê rõ ràng có thể nghe được nhịp tim mình đập như trống bỏi, cảm giác được luồng hơi thở ấm nóng phả trước mặt nàng, ý thức lúc này như ngưng trệ, từng trận khát cầu trong lòng không ngừng dâng lên, chút thanh minh cuối cùng còn sót lại cũng nhanh chóng bị dập tắt

Hai phiến mềm mại lành lạnh chạm vào nhau, hơi thở dung hoà, trước mắt là một mảnh tối đen, bên tai ngoài tiếng tim đập dồn dập là xúc cảm ấm nóng trên môi chân thật đến lạ thường

Nàng cảm nhận được đôi môi người kia khẽ run, liền ôn nhu vuốt ve một chút

Ngọc Đan say ngủ mơ hồ cảm giác được có vật nhỏ mềm mại ấm áp đang lúng túng vươn đến khẽ đẩy hàm cô ra, như muốn thăm dò vào bên trong, Ngọc Đan khẽ nhíu mày dùng đầu lưỡi chống cự lại, nhưng khi chạm vào đồng bạn liền cảm nhận được một cổ tư vị ngọt ngào khó nói, Ngọc Đan như bị thu hút quấn lấy không chịu buông ra

Miệng lưỡi quấn quít triền miên, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên, từ ôn nhu chuyển thành gấp gáp

Dường như Ngọc Đan vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, lộ ra đầu lưỡi nhẹ miết môi Lý Minh Khuê, từng chút từng chút phác hoạ cánh môi của nàng

Lý Minh Khuê còn chưa kịp sửng sốt, đã bị cảm giác đau buốt trên môi truyền đến, kéo chút lý trí  nàng trở về


"A"

Nàng bật thốt một tiếng, đồng thời hương vị máu tươi mằn mặn nơi khoé môi làm Ngọc Đan giật mình lập tức mở to đôi mắt

Bây giờ Ngọc Đan mới phát hiện, cô cùng Lý Minh Khuê tư thế vô cùng ái muội, đại não cô một mảnh trống rỗng, lập tức nhẹ đẩy Lý Minh Khuê, tạo ra khoảng cách nhất định giữa hai người

Ngọc Đan thần trí hoảng loạn, không tự chủ được đưa tầm mắt dời xuống đôi môi khi nãy vừa cùng cô quấy quít giao triền, đập vào mắt chính là dấu răng nhỏ vụt nơi khoé môi của người kia, vô cùng nổi bật giữa da thịt trắng nõn....Còn chẳng phải là của cô sao?

Trong lòng Ngọc Đan cả kinh, từ bao giờ cô lại có cái thói ăn tạp như vậy, chẳng lẻ cô vẫn chưa đủ no nê nên đã xem môi nàng là thức ăn sao !

"Điện hạ, làm sao vậy!"

Nghe được tiếng kinh hô thất thanh bên trong xe ngựa của Lý Minh Khuê, Thiên Thanh lập tức dừng ngựa, hất tung màn bước vào, phát hiện khoé môi chủ tử nhà mình có chút sưng đỏ, nàng hoảng hốt nói: "Điện hạ làm sao vậy!"

Lý Minh Khuê cả người cứng ngắt, theo bản năng đưa tay sờ vào dấu răng trên môi mình, không được tự nhiên nói: "Bản cung... vừa ăn chút bánh ngọt không cẩn thận đã tự cắn mình"

Bánh ngọt?

Điện hạ thích ăn bánh ngọt?

Thiên Thanh ậm ừ gật gù, rồi lại nhìn sang Ngọc Đan phía bên cạnh, lại thấy môi cô cũng đồng dạng sưng đỏ cùng dính chút máu, nàng không khỏi nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Gia, chẳng lẽ người cũng ăn bánh ngọt không cẩn thận cắn trúng môi mình?"

Đầu Ngọc Đan "rầm" một tiếng, khoé miệng co rút, lắp bắp thanh minh: "Ta... đúng vậy, thân thể chưa khoẻ hẳn nên không phân biệt được đâu là môi đâu là bánh... ha ha"

Bầu không khí mạc danh quái lạ, Thiên Thanh phát giác được mình không nên tiếp tục ở lại đây, vội nói: "Vậy thuộc hạ xin phép cáo lui" trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu nhắc nhớ chân thành tậnđáy lòng: "Hai vị chủ tử ăn uống cẩn thận"

Ngọc Đan trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta.... người này thật biết đùa...


"Điện hạ có lẽ hiểu được những gì người đang làm là không nên"

Vẫn là Ngọc Đan lên tiếng đánh vỡ trầm mặt

"Ta không biết tại sao người lại làm như vậy, nhưng ngày sau...hãy quên đi" Ngọc Đan lại nói tiếp, giữa các nàng bây giờ chính là một tầng mây ngăn cách, ngăn cách giữa thời gian và cả ngăn cách giữa địa vị. Cô không thể nào nhẫn tâm kéo nàng xuống địa ngục cùng mình

Quên đi ?

Lý Minh Khuê cười khổ một tiếng, nàng vô pháp bỏ xuống đoạn tình này. Nhưng ngẫm nghĩ lại như vậy cũng tốt, nếu cô đã rõ ràng không muốn tiếp thu phần tình cảm hoang đường, trái với luân thường đạo lý này, thì liền chọn cách quên đi

"Chỉ là hiểu lầm... sau này chớ nhắc lại"

Không hiểu sao nghe được những lời này từ chính miệng Lý Minh Khuê, lòng Ngọc Đan không tự chủ phát đau, thêm mấy phần đắng chát

"Ta hiểu"

Ngọc Đan nói xong, liền nhắm mắt lại dựa đầu vào khung cửa thở dài....tốt nhất vẫn nên mau chóng tìm cách trở về, đoạn tình này cũng chỉ là phù du

Đường về kinh thành cứ thế một mảnh tĩnh mịch, mỗi người một tâm tư, vừa muốn đẩy người ra xa, nhưng chính mình lại cố chấp muốn tiến vào thật sâu trong lòng người

——— đường phân cách hoa lệ

Tác giả lảm nhảm:

Dạo này mình có chút việc nên không ra chương đều được, các bạn thứ lỗi !

Gửi ngàn nụ hôn cho bạn nào vẫn gồng gả theo dõi truyện của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận