Khoảng Cách Ngàn Năm [bhtt]

Sáng sớm, tia nắng ban mai le lói rọi vào quân trướng cùng tiếng binh lính thao luyện rất nhanh đem Ngọc Đan tỉnh giấc, mi mắt khẽ run, cô nheo mắt muốn tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh tìm thân ảnh quen thuộc.

Khác với những lần trước mở mắt bên cạnh là một mảnh rỗng tuếch, bây giờ cúi đầu lại thấy gương mắt nhỏ của Lý Minh Khuê đang vùi trong ngực mình. Nhìn người trong ngực mi mắt nhu hòa, chiếc mũi nhỏ xinh, cùng môi đỏ mộng nhìn kỹ còn có dấu răng nhỏ lưu lại, không còn dáng vẻ lạnh lùng, xa cách thường ngày, Ngọc Đan chưa từng gặp qua Lý Minh Khuê của hiện tại, một Lý Minh Khuê trong lòng không có thiên hạ, trong lòng Ngọc Đan tư vị hỗn tạp. Như thế nào một người cao cao tại thượng như nàng lại nguyện ý đem chính mình giao cho cô mặc cho đoạn tình này có kết quả hay không, mặc kệ dù sau này có ra sao cô cũng nguyện ý bồi bên cạnh nàng, cả đời chấp tử chi thủ.

Ngọc Đan trong lòng xúc động muốn cúi đầu hôn lên trán Lý Minh Khuê, đang lúc cúi đầu đã nghe thấy tiếng Lý Minh Viễn tìm mình bên ngoài quân trướng, cô nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Ta gặp nàng một chút được không?" Lý Minh Viễn ấm úng gãi đầu nói

"Không!"

"Chỉ một chút thôi!"

Sợ đánh thức người trong lòng, Ngọc Đan dành "Hừ" một tiếng rồi nhẹ nhàng đặt Lý Minh Khuê xuống gối đầu, cẩn thận đắp chăn cho nàng mới chỉnh chu lại y phục chính mình, không tình nguyên bước xuống giường đi tới vén màng gặp Lý Minh Viễn, bất mãn nói: "Tìm ta có việc gì?"

"Muốn hỏi thăm ngươi đã khỏe chưa" Lý Minh Viễn dáng vẻ e thẹn như tiểu cô nương gặp ý trung nhân, lí hí mở miệng


"Đã khỏe, không có việc gì xin phép cáo từ" đáng tiếc, tiểu nữ có lòng nhưng gặp ý trung nhân hơi cọc, dứt lời Ngọc Đan liền muốn xoay người quay gót đã bị Lý Minh Viễn đưa tay níu lại, cô nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn, lại thấy hắn luống cuống từ trong vạt áo lấy ra một lọ nhỏ, gấp gáp nói: "Cái này cho nàng!"

"Gì vậy?" Ngọc Đan khó hiểu hỏi

"Dùng cái này lên vết thương của nàng sẽ không để lại sẹo" Lý Minh Viễn nói

"Ta không sao, ngươi giữ mà dùng đi" Ngọc Đan ra sức từ chối nhưng Lý Minh Viễn vẫn một mực không buông tha, hắn khẩn trương nói:" Không được! ta đã cho nàng nhất quyết không lấy lại"

"Nhưng ta không cần!"

"Phải cần!"

Cứ thế lọ thuốc lại người đẩy ta đưa từ người này sang tay người nọ rồi lại từ tay người nọ về tay người này. Ngọc Đan thực sự mất hết kiên nhẫn, cô sợ cứ đà giằng co thế này thì Lý Minh Khuê kiểu gì cũng sẽ bị đánh thức, thấy thế cô đành phải cắn răng gật đầu như bổ củi: "Được được được, ta nhận của ngươi là.....", chữ "được" còn chưa kịp ra khỏi miệng, thuốc trên tay đã bị người nào đó đoạt lấy, mang theo vẻ mặt mười phần lạnh lẽo, gằn giọng nói: "Mang về đi, Ngọc Đan không cần", và người này không ai khác chính là Lý Minh Khuê, nàng lạnh lùng đoạt lọ thuốc từ tay Ngọc Đan trả củi về rừng, ném trả lại về phía Lý Minh Viễn

Dường như cảm nhận được không khí xung quanh đang giảm xuống mười độ, Ngọc Đan rùng mình một cái rồi phụ họa nói: "Đúng đúng, Ngũ hoàng tử đã bảo ngươi mau mang về đi"


"Nhưng mà..." Lý Minh Viễn muốn phản bác lại nhưng mắt lại vô tình rơi xuống ấn ký đỏ sẩm trên cổ Ngọc Đan liền lập tức rơi vào trầm mặt, như nghĩ tới điều gì đó tâm tình hắn như trùng suốt đáy vực. Xem ra cuối cùng người cô chọn vẫn không phải là hắn, cũng phải dù gì thì hắn cũng là người đến sau, hắn cười khổ một tiếng: "Tuỳ ý nàng" dứt lời liền quay người rời khỏi, bóng lưng cũng toát lên vẻ cô đơn

Dường như phát hiện được sự bất thường của Lý Minh Viễn, Lý Minh Khuê khó hiểu nhìn bóng lưng đơn độc của hắn đang xa dần rồi lại đưa mắt xuống cổ Ngọc Đan, rất nhanh liền nhận thức được vấn đề, Lý Minh Khuê chỉ biết thở dài trong lòng, thật không nghĩ tới hắn vậy mà lại đặt tâm tư lên người cô, sẽ không sao nếu Ngọc Đan là một người khác, nhưng ngang trái thay cô lại là người nàng yêu, còn hắn lại là đệ đệ máu mủ của nàng, càng nghĩ Lý Minh Khuê càng cảm thấy trong lòng tư vị hỗn tạp, thầm than một câu: "Nghiệp duyên"

—//-đường phân cách hoa lệ—-//—

Doanh trại

"Không nghĩ tới tên phản tặc Đồ Tồi kia lại dám làm ra chuyện tày trời như vậy!" Đại tướng quân Lê Uẩn sau khi nghe Ngọc Đan kể lại chuyện cô phát hiện Đồ Tồi là nội gián, hai tay hắn siết chặt thành quả đấm, tức giận nghiến răng nói

Tuy biết rõ Lý Kiến Thành là chủ mưu đằng sau nhưng Lý Minh Khuê vẫn không cho phép Ngọc Đan được tiết lộ, nàng bảo cô rằng hiện tại vẫn không có chứng cứ chứng minh Lý Kiến Thành tiếp tay cho địch thì tốt nhất nên im lặng. Nếu hắn biết được bọn người Lý Minh Khuê đã nắm được điểm yếu sẽ tăng thêm phòng bị lúc đó càng khó đối phó. Giờ lại thấy Lê Uẩn mặt xanh mặt đỏ hình chằm chằm mình như muốn từ miệng cô moi ra một lý do, Ngọc Đan áy náy làm vẻ mặt khó xử nói: "Những gì ta biết cũng chỉ có thế"

Lý Minh Khuê bên này lại một vẻ nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đổi chiến thuật thôi"


"Bây giờ quân ta đã thiệt hại hơn một nữa, quân địch thì bao vây khắp nơi, tỷ nói xem phải đánh thế nào!?" Lý Minh Viễn mất bình tĩnh nói

"Thần cũng cảm thấy Ngũ Hoàng Tử nói đúng" Lê Uẩn thở dài một hơi

Quân địch ngày càng lớn mạnh, lại bị bao vây trong lòng địch, nằm ở vị trí đặc thù rừng rặm cách xa kinh thành, bây giờ chỉ có thể cầm cực chờ viện binh, làm gì còn chiến thuật nào khác! Đã thế lại thiệt hại hơn nữa số binh đừng nói đến thay đổi chiến thuật mà cầm cự chờ viện binh cũng không biết là trụ được đến khi nào!

Mọi người trong doanh trướng ai nấy đều mang vẻ trầm tư, đứng ở thế khó như vậy ai cũng phải vò đầu bứt óc không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên Ngọc Đan đứng phắt dậy, ánh nắng từ bên ngoài quân trướng rọi lên người cô như hào quang nữ chính, cô chắc nịch tuyên bố: "Ai nói không thể đánh!"

"Sao cơ?" tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nghi hoặc lên người Ngọc Đan

Ngọc Đan nhìn bộ mặt mắt mở to đại bản như thể không thể tin được của bọn họ, cô liền bày ra phong thái đỉnh đạt, ưỡn cao ngực, hai tay chắp ra sau, vừa nói vừa đi qua đi lại: " Các người nói phải, quân ta tuy không mạnh bằng địch, địa thế của ta cũng không có, nhưng không có nghĩa là không có cách", nói đến đây Ngọc Đan dừng bước lại, tay cô lưu loát chỉ vào bản đồ đặt giữa doanh trại rồi nói: "Giữa ta và địch cách nhau bởi sông Tô Hàn, chiến thuyền của bọn chúng lại nhiều vô kể. Lần trước thắng được quân ta khiến bọn chúng càng thêm hiếu thắng, nếu ta lợi dụng điều này sai người ngầm đóng cọc cửa sông, sau đó lợi dụng thủy triều dụ Liêu quân tiến vào cái bẫy mà ta đã bày ra, ắc sẽ chế ngự được chúng"

Nghe xong mưu lược của Ngọc Đan, cả ba người Lý Minh Khuê đều cả kinh, ngay cả người tinh thông chiến sự như Lê Uẩn cũng phải tiến thoái lưỡng nan vậy mà Ngọc Đan lại có thể dễ dàng nghĩ ra nước đi này quả thật khiến người ta bất ngờ, bất quá cũng không nghĩ nhiều, Lý Minh Viễn liền hỏi: "Vậy làm thể nào để dụ được bọn chúng ?"

Ngọc Đan cười đáp :" Dễ thôi"


-----đường phân cách hoa lệ-----

Sáng hôm sau, Ngọc Đan dựa theo mưu kế huy động binh lính ban ngày tìm cây đẵn gỗ, vuốt nhọn rồi bọc sắt nhọn, ban đêm lẽn ra cửa sông đóng thành bãi cọc. Cứ như vậy rất nhanh đã bố trí xong trận địa hơn ba nghìn cọc nhọn khắp một quãng dài ba dặm. Lấy được sự tin tưởng của các tướng sĩ, Ngọc Đan được Lê Uẩn giao lại vị trí chỉ huy cho trận đánh này, cô chọn ra những binh linh giỏi bơi lội rồi giao cho họ nhiệm vụ khiêu chiến.

Vào một ngày cuối đông năm Vĩnh Bình thứ 27, nhân lúc nước triều dâng lên Ngọc Đan dẫn binh đem thuyền nhỏ nhữ địch đuổi theo về phía cửa sông nơi trận địa mai phục. Khi thủy triều rút mạnh, Liêu quân dưới sự chỉ huy của Nhĩ Tặc quả nhiên trúng kế bị cọc nhọn nhô lên chọc thủng nhiều thuyền chiến. Phía quân của Nam Lang nhờ sử dụng thuyền nhỏ nên dễ dàng tránh được bãi cọc liền quay qua phản công quyết liệt Liêu quân lập tức thất thế, nhiều thuyền mất lái va vào nhau chìm xuống sông, những tên tìm đường bỏ trốn lại bị quân Nam Lang vây đánh không còn đường thoát thân. Nhĩ Tặc cùng hơn trăm vạn quân lính đều chìm trong biển máu.

Phía bên kia Lý Minh Khuê cùng Lý MInh Viễn đã nhanh chóng bắt được Đồ Tồi đang trốn trong doanh trại Liêu quân, muốn bắt hắn về Kinh Thành trị tội cùng từ miệng hắn moi ra tội ác của Lý Kiến Thành cho Vĩnh Bình đế tự tay diệt trừ hắn, nào ngờ Đồ Tồi lại như vậy cắn lưỡi tự sát, thế là coi như Lý Kiến Thành lại một lần nữa trốn tội thành công.

Còn Lý Kiến Thành sau khi nghe tin tức từ hoàng cung truyền đến, Nhị Phò Mã dắt quân đánh tan Liêu quốc khiến hắn tức đến muốn một tay bóp chết Ngọc Đan, chỉ còn một chút nữa là hắn đã có thể đạp đổ Vĩnh Bình đế mà ngồi lên ngôi vị mà hắn hằng tham muốn lại bị một tên Phò mã tép riu phá hỏng thật muốn bức điên hắn.

——— đường phân cách hoa lệ——

Đêm trước khi xuất binh

"Mưu lược đóng cọc này là tự nàng nghĩ ra?" nằm bên cạnh Ngọc Đan, Lý Minh Khuê mắt phượng chăm chăm dò xét

Ngọc Đan gãi đầu, không tự nhiên cười nói: "Thật ra là ta dựa vào mưu lược của một vị vua họ Ngô lừng danh của nước ta mà bày ra.... Chứ ta làm gì biết đánh trận!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận