Năm Kiến Long đế thứ nhất
Sau khi Lý Kiến Thành lên ngôi điều đầu tiên hắn làm là lấy đi toàn bộ cấm vệ binh do Lý Minh Viễn quản lý lại giao cho Tứ hoàng tử nắm quyền, cái chức vị thái tử của Lýt Minh Viễn cũng bị phế đi
Lạc Hồng quân của Lý Minh Khuê liền bị hắn đem quân giết sạch chỉ trong một đêm. Hay cả Cảnh Vương cũng không thoát khỏi bị người ám sát
Còn phần Ngọc Đan, đúng như Lý Kiến Thành đã nói sẽ chiếu cáo thiên hạ rằng Phò mã hoăng. Mặt trời vừa ló dạng đã thấy Ngọc Đan hai tay túi nhỏ túi lớn chuẩn bị rời khỏi Kinh Thành.
Nhìn tay nải trong tay, trong lòng Ngọc Đan tư vị hỗn tạp, tuy biết chỉ là tạm thời lánh đi như tại sao trong lòng lại cảm thấy luyến tiếc nơi này.
"Không phải là tạm lánh đi thôi sao...có cần phải trưng bộ mặt đáng thương vậy không?" Nhã Tĩnh lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cô
Ngọc Đan buâng khuâng nhìn về phía tây uyển vốn là nơi Tiểu Thúy thường ở, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta còn để quên đồ...ngươi chờ ta một chút"
"Sao ngươi lại đến đây, không phải Nhã Tịnh đưa ngươi đi rồi ư" Như Tuyết từ phía Tây uyển đi ra, thấy Ngọc Đan xuất hiện ở đây liền ngạc nhiên hỏi
"Ta muốn đến xem nha đầu Tiểu Thúy một chút liền đi" Ngọc Đan nói
"Ta nghĩ ngươi nên đi..."
Nhìn đến vẻ mặt khó mở miệng của Như Tuyết, dường như cảm nhận được có chuyện không lành, ánh mắt Ngọc Đan co rụt, tâm cũng dần trầm xuống: "Sao ngươi lại bày ra bộ dáng này?"
Mắt thấy Như Tuyết chung thủy im lặng, Ngọc Đan không còn kiên nhẫn liền vọt thẳng vào phòng Tiểu Thúy, đập vào mắt cô là hình ảnh Tiểu Thúy nằm bắt động trên mặt đất với khuôn mặt trắng bệt không còn huyết sắc, miệng nàng rỉ ra dòng máu đỏ nồng tanh
"Tiểu Thúy!" cảm giác bất an trong lòng Ngọc Đan mãnh liệt dâng lên, bất chấp máu me bê bét, cô ôm lấy cổ thân thể lạnh băng của nàng, Ngọc Đan run rẩy đưa tay lên cổ Tiểu Thúy nhưng lại không đủ cam đảm đặt tay xuống, Ngọc Đan sợ rằng chút hy vọng cuối cùng của cô sẽ bị dập tắt...nhưng cuối cũng vẫn là hạ tay xuống
Mạch đã không còn đập....
Nhận được đáp án mà chính mình không mong muốn, hai mắt Ngọc Đan nhấn lệ, một loại cảm giác không thể chấp nhận được, vòng tay cô siết chặt thi thể của Tiểu Thúy, miệng không ngừng lập lại: "Mau tỉnh lại...mau tỉnh lại"
Vốn vẫn còn giận Tiểu Thúy làm ra chuyện hồ đồ mưu sát tiên đế, nhưng Ngọc Đan vẫn muốn mang Tiểu Thúy xuất cung cùng cô, nào ngờ ở trong vòng tay cô bây giờ chỉ còn lại một cái xác lạnh băng...mặc cho Ngọc Đan có gào hét như thế nào, nàng vẫn thủy chung im lặng
Khóc đến cạn nước mắt, Ngọc Đan mới phát giác trên mặt đất còn có một chén rượu độc lăn ngổn ngang cùng một bức huyết thư. Ngọc Đan vội lau đi mấy giọt nước mắt còn vươn trên má rồi đưa tay vớ lấy bức thư, hai tay run nhè nhẹ mở ra xem
"Gửi phò mã gia
Nô tỳ biết lúc người đọc được những dòng này thì nô tỳ đã không còn trên cõi đời này. Nô tỳ vốn muốn nói ra với người mọi chuyện nhưng bây giờ đã không còn cơ hội. Từ nhỏ nô tỷ vốn là khất cái lang thang xó chợ được Tứ hoàng tử mà cưu mang dạy dỗ, vì muốn cứu mạng muội muội bệnh nặng mà nô tì gây những chuyện tày trời. Dù nô tỳ nối dối rất nhiều nhưng có một điều nô tỳ thật lòng là nô tỷ luôn xem phò mã gia là tỷ tỷ của mình...nói ra ta biết người có sẽ bất ngờ nhưng ta đã biết từ lâu người là nữ tử. Di nguyện cuối cùng của ta là người một đời bình an"
———đường phân cách hoa lệ———
Đã là ngày thứ ba Ngọc Đan hốt mình trong phòng không ăn không uống
Mấy ngày qua từ chỗ Như Tuyết biết được Ngọc Đan không ăn không uống khiến cho cảm giác tội lỗi trong lòng Lý Minh Khuê càng dâng lên. Lý Minh Khuê muốn tìm gặp Ngọc Đan giải bày nhưng lại cảm thấy khó xử khi đối mặt với cô, nàng biết Ngọc Đan rất hận mình, nhưng không thể nhịn được cảm giác đau xót khi cô tự hành hạ mình
Lý Minh Khuê cuối cùng cũng hạ quyết tâm tự mình đi tìm Ngọc Đan, nhưng gọi mãi vẫn không thấy người trả lời, Lý Minh Khuê trong lòng bất an liền một chưởng phá tung cửa
"Là ai, mau cút khỏi đây!" Ngọc Đan giận dữ hét lên
Lý Minh Khuê bước vào bên trong, nơi này vô cùng hỗn loạn cùng bừa bộn, khắp nơi đều là chén vỡ vụng, cảm giác lo sợ dâng lên, nàng sợ cô tự tổn thương bản thân mình để trừng phạt nàng...kỳ thật mục đích của Ngọc Đan cũng chính là như vậy.
Lý Minh Khuê đưa mắt nhìn xuống Ngọc Đan đầu tóc rối bời, cùng với y phục xộc xệch cuộn mình trong góc. Tâm không khỏi nhói lên, nàng tiến đến gần Ngọc Đan đưa tay muốn chạm vào cô nhưng lại bị Ngọc Đan dứt khoát hất ra, cùng với đó là biểu tình bài xích: "Đừng chạm vào ta!"
Lý Minh Khuê bị cô vô tình hất ra trong lòng liền bất mãn, hai tay ra sức nắm lấy bả vai Ngọc Đan siết chặt, ngữ khí lạnh băng: "Như vậy đáng giá sao? Từ lâu nàng ta luôn theo dõi nàng...đem hết mọi chuyện nói cho Tứ đệ nghe...lần đó ta và nàng bị ám sát ở Lạc Hướng thành suýt mất mạng cũng do nàng ta mà ra...nếu không phải nàng ta thì chúng ta đâu phải nhận kết cuộc thế này... nàng nói đi, làm vậy đáng giá sao!"
Lúc này Ngọc Đan chịu ngẩng đầu đối mặt với Lý Minh Khuê, ánh mắt cô lạnh lẽo tĩnh lặn như mặt hồ: "Tội duy nhất của nàng ta là làm nô tỳ"
Chưa bao giờ Ngọc Đan nhìn nàng với ánh mắt vô tình như vậy, nhiêu đó cũng đủ để tổn thương nàng
---đường phân cách hoa lệ---
"Cuối cùng đã tìm được ngươi" Lý Minh Viễn nói
Ngọc Đan nghe thấy có người phía sau liền sau xoay người lại: "Ra là ngươi"
Lý Minh Viễn bước đến sóng vai cùng cô, cười nói: "Ta đến viện tìm ngươi nhưng không thấy ai, liền tìm đến chỗ này, quả nhiên ngươi ở đây"
Ánh trăng soi mình dưới hồ bên trong hậu hoa viên đẹp đến tuyệt mỹ như người lại không còn tâm trạng thưởng thức
"Ngươi đã khoẻ chưa? Ta nghe nói mấy ngày qua ngươi hốt mình trong phòng không chịu ăn uống" Lý Minh Viễn quan tâm hỏi
Ngọc Đan nhẹ cười: "Ta không sao, làm phiền ngươi quan tâm"
"Ngươi đừng trách Nhị hoàng tỷ, nếu không phải nha đầu kia lợi dụng ngươi hết lần này đến lần khác thì Nhị hoàng tỷ sẽ không ra tay vô tình như vậy" Lý Minh Viễn thở dài nói
Ngọc Đan nghe xong liền đưa mắt sâu kín nhìn Lý Minh Viễn: "Người ta yêu giết đi người mà ta xem như tỷ muội...ngươi nói ta phải chấp nhận như thế nào?"
"Ta..."
"Nhờ ngươi thay ta giao thứ này cho Điện hạ" Ngọc Đan từ trong tay áo ra di ngôn giao lại cho Lý Minh Viễn sau đó nói tiếp: "Ngày mai ta sẽ rời khỏi Kinh Thành"
Lý Minh Viễn trầm tư cầm di ngôn trong tay rồi nói: "Ngươi cứ như vậy rời đi sao?"
Ngọc Đan nhìn lên những ngôi sao bị mây che khuất...tâm lại một mảnh mờ mịt: "Ta không thể tiếp tục ở lại đây"
---đường phân cách hoa lệ---
Mộc Hà cung
"Đệ nói sao...nàng cư nhiên rời khỏi hoàng cung mà không đến tìm bổn cung" Lý Minh Khuê tay siết chặt di ngôn
Lý Minh Khuê có chút bất ngờ khi xem qua di ngôn, chính nàng cũng không thể đoán được Vĩnh Bình đế lại chọn nàng, nhưng hiện tại nàng không có tâm tư để nghĩ về chuyện đó
"Đệ đã khuyên Ngọc Đan nhưng căn bản nàng không muốn nghe" Lý Minh Viễn bất đắc dĩ nói
Ánh mắt Lý Minh Khuê lúc này như phủ đầy sát khí: "Tất cả mọi chuyện là do Lý Kiến Thành...chính hắn lấy đi mọi thứ thuộc về ta... biến ta thành ác nhân trong mắt của nàng" nói đến đây mắt phượng tràn ngập sát khí, âm thanh cũng dần trầm xuống: "Bổn cung tuyệt đối sẽ không thua như vậy "
Hôm sau, Lý Minh Khuê dẫn theo Thiên Thanh đế Bạch gia
"Ha ha ha, không biết hôm nay rồng đến nhà tôm là vì chuyện gì đây thưa Điện hạ" Bạch lão gia làm ra vẻ thân thiết hỏi
Lý Minh Khuê cũng không nhìn hắn mà tiếp tục thưởng trà: "Bổn cung đến để cầu thân"
"Cầu thân? Công chúa điện hạ thật biết đùa...người chỉ có một đệ đệ duy nhất là Ngũ hoàng tử, còn thần chỉ có một nhi tử duy nhất là Bạch Nhã...không lẽ người muốn lão già này phải gả nhi tử cho đệ đệ của người sao?" Bạch lão gia cũng không biết vị công chúa này muốn giở trò gì, nhưng ông ta biết rõ Lý Minh Khuê không phải là người dễ đối phó, cộng thêm việc ông ta trở mặt tiếp tay cho Lý Kiến Thành, chỉ sợ rằng nàng đến đây là để đòi mạng nên cũng hết sức thận trọng
"Bổn cung muốn gả cho Bạch gia" Lý Minh Khuê hết sức bình thản nói ra làm như không có gì quan trọng
"Gả...gả...gả cho ta sao?" Bạch Nhã cả kinh hỏi
"Sao lại bất ngờ như vậy? không phải ngay từ đầu ngươi chọn theo phe Lý Kiến Thành cũng là vì nguyên do này?...bổn cung chỉ là giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện sớm hơn thôi" ngữ khí vẫn bá đạo như cũ cộng thêm vài phần khinh khi
"Cái này..."
"Bổn cung cho các ngươi hai lượt chọn, một là cho bổn cung mượn giúp sức giết Lý Kiến Thành, hai là nhìn Bạch gia lụi bại" nói tới đây nàng đưa mắt ra hiệu cho Thiên Thanh, liền thấy Thiên Thanh tay cầm một sấp giấy đưa cho Bạch lão gia
Nhìn chữ trên giấy, con ngươi Bạch lão gia lập tức co rút lại...cư nhiên lại là bằng chứng ông giở trò với số lượng bạc lưu thông trong Kinh Thành, nhiêu đây thôi thì chín cái đầu của ông cũng không đủ chém
Bạch lão gia ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền tài mạo song tuyệt, rõ ràng là cho hắn hai lựa chọn nhưng thực chất là dồn hắn vào đường cùng, căn bản không thể thương nghị, đúng là làm cho hắn tâm phục khẩu phục
"Thế nào...ngươi quyết định đi" Lý Minh Khuê nhướn mày nhìn hắn
Bạch Nhã ngữ khí thâm tình nói: "Tuy ta giúp Lý Kiến Thành lên ngôi, nhưng thật ra là vì nàng...ta không cam tâm để nàng bên cạnh kẻ khác mà không phải ta!"
Đối mặt với Bạch Nhã, Lý Minh Khuê chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, mắt phượng phảng phất lãnh liệt quang
Bạch Nhã bị nàng nhìn bằng ánh mắt đầy hận ý trong lòng không khỏi rét run, nhưng thà hắn để nàng hận hắn chứ không cam tâm nhìn Lý Minh Khuê thuộc về người khác: "Nếu ta đồng ý giúp nàng thì tên khốn phò mã Ngọc Đan kia vĩnh viễn không được phép trở về hoàng cung!"
"Được" một chữ thôi cũng đủ khiến cho Lý Minh Khuê hít thờ không thông, tâm nàng giống như bị xé rách một cách vô cùng đau, nhưng vẫn cố kìm nén nặn ra một nạt cười nhàn nhạt
Bạch lão gia nhìn Lý Minh Khuê, quả nhiên không phải nữ bình thường, bất cứ khi nào vẫn có thể bình tĩnh trầm ổn không để lộ ra bất kỳ khe hở nào, từ trong ánh mắt của nàng hắn vô pháp hiểu được nàng đang nghĩ gì
"Quả nhiên là người hoàng gia luôn *tâm ngoan thủ tạt" nghe được nàng cam đoan khiến Bạch Nhã hài lòng nở nụ cười
*độc ác vô tình
Lý Minh Khuê giương mắt lạnh nhìn Bạch Nhã: "Bổn cung chỉ để ý đến giang sơn"
Mỗi một chữ thốt ra Lý Minh Khuê đều cảm giác được lòng ngực phát đau như muốn lấy đi hết khí lực của nàng. Nàng không cam tâm bại dưới tay Lý Kiến Thành, cũng không thể để mẫu thân nàng nơi chín suối nhìn nàng ra yếu đuối như vậy...Mối thù của Liễu gia nàng còn chưa báo được sao có thể dễ dàng chịu khuất phục, nàng không cam tâm... nhưng nghĩ đến Ngọc Đan sẽ hận mình, tâm Lý Minh Khuê thống khổ như muốn khắc nàng chết đi.
Nợ tình này ta thực không biết phải trả nàng như thế nào
"Hảo, chỉ cần nàng giữ lời trở thành nữ nhân của ta...ta tuyệt đối không làm nàng thất vọng" Bạch Nhã đắc ý nói
Khai ly khỏi Bạch gia, cuối cùng Lý Minh Khuê mới có thể buông lỏng quyền trong tay...lòng bàn tay bị cắm chặt đến loang lổ vết máu
"Điện ha...người không sao chứ" Thiên Thanh nhìn vết thương trên tay Lý Minh Khuê...cơ hồ có thể đoán được nàng đã thống khổ như thế nào, sau đó lại nói: "Ngọc Đan sẽ không chấp nhận được chuyện này"
"Đừng nói nữa...bổn cung không muốn nghe" Lý Minh Khuê vô lực nhắm chặt hai mắt. Tại thời khắc nàng nói sẽ từ bỏ cô, Lý Minh Khuê đã cảm thấy chính mình đã không còn xứng đáng ở bên cạnh cô
Người đáng trách luôn là người đáng thương
---đường phân cách hoa lệ---
Tác giả lảm nhảm:
Đã đến lúc trẫm ngược con dân
Các ngươi mau quỳ xuống!!!