Kim Loan Điện
Tin phò mã gia dẫn binh đại thắng Liêu quốc đã lan khắp Kinh Thành, trong cung Vĩnh Bình đế cũng không kìm được cao hứng mà mở yến tiệc linh đình đón đám người Ngọc Đan hồi kinh
Nhắc đến Ngọc Đan ai cũng nghĩ ngay đến một tên phò mã có vận khí tốt được Vĩnh Bình đế vơ đại mang về làm rể hoàng gia, không nghĩ tới lại có thể lập được đại công, đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Nhất là Vĩnh Bình đế xưa nay luôn bị quan lại sau lưng nói ông gả con gái nhầm người, nay con rể mà ông tự tay chọn lại lập được đại công xem như một ráo nước lạnh hất vào mặt đám người kia thật làm cho ông mát dạ, nghĩ đến đây Vĩnh Bình đế liền cười lớn một tiếng nói:" Nào các khanh hãy nâng ly cùng trẫm mừng Nam Lang ta đại thắng!"
Trong Kim Loan Điện giờ đây quy tụ toàn bộ chư tướng, quan văn tứ phẩm cùng hoàng thân, nghe thấy Vĩnh Bình đế đích thân mời rượu ai nấy đều đồng loạt cung kính hướng Hoàng đế chúc rượu, Vĩnh Bình đế thấy thế liền nâng ly rượu lên, bên ngoài điện liền truyền đến tiếng hô to: "Báo!"
Lúc này bên ngoài điên liền thấy một thái giám chạy vào hành lễ rồi nói: "Bẫm Bệ hạ, Ngũ hoàng tử, Nhị công chúa cùng phò mã cầu kiến"
"Về rồi sao?" Vĩnh Bình đế long nhãn mừng rỡ lập tức nói: "Nhanh truyền"
Ba người Ngọc Đan nghe lệnh truyền, một thân quân phục sóng vai tiến vào đại điện, sau đó đồng loạt quỳ xuống hành lễ "Nhi thần tham kiến Phụ hoàng"
"Mau bình thân" nói xong Vĩnh Bình đế lệnh truyền bàn rượu cho cả ba, sau đó liền hướng Lý Minh Khuê rằn giọng trách móc: "Khuê Nhi lần này đúng là không đem Phụ hoàng vào mắt, dám tự ý xuất cung"
Lý Minh Khuê cũng không thua kém, không cấp cho Vĩnh Bình đế tí mặt mũi: "Phụ hoàng người cũng tự ý đem phu quân của nhi thần ra biên ải, thì nhi thần tự ý tìm phu quân mình có gì sai?"
Vừa nhấp một ngụm rượu còn chưa kịp chảy xuống cổ họng lại nghe Lý Minh Khuê trắng trợn tuyên bố giữa trăm người là đi tìm phu quân khiến Ngọc Đan lập tức ho khan một tràn liên tiếp.
Thấy thế Lý Minh Khuê vội đưa tay nhẹ vỗ lưng cho cô: "Nàng...không sao chứ"
"Ừ...ừ, ta ổn" Ngọc Đan ngượng cả mặt đáp
"Khục khục" Vĩnh Bình đế ho một tiếng, rồi một mặt nghiêm túc nói: "Trẫm có lý riêng của trẫm, lần sau không được tự ý như vậy", nói xong ông liền nhìn về phía Ngọc Đan: "Trẫm nghe nói trận đánh lần này do ngươi chỉ huy?"
Vừa nãy còn chưa kịp sặc xong lại nghe Vĩnh Bình đế hỏi chuyện mình, không biết có phải coi phim nhiều quá hay không nhưng Ngọc Đan cảm thấy lúc nào mấy ông hoàng đế hỏi chuyện thăm dò như này thường là những cảnh tiễn diễn viên phụ đi bán cơm hộp.
Suy nghĩ đó vừa xẹt qua đầu, mồ hôi mẹ mồ hôi con của Ngọc Đan cũng thi nhau chảy, miệng cô không tình nguyện nói" Đúng thưa Bệ hạ"
"Ha...ha...ha, đúng là trẫm nhìn không sai mà"
Cái gì sai với chả sai chứ, còn cười to như thế? Không lẻ ông ta biết cô dùng mưu lược của người khác để đánh trận sau? hay là biết cô không phải người của thế giới này.
Nghĩ tới đây sợ dây thần kinh trong đầu Ngọc Đan liền căng chặt, không nói hai lời liền đánh gãy lời Vĩnh Bình đế, quỳ gạp xuống khổ sở nói: "Bệ hạ tha mạng...!Bệ hạ tha mạng, thật ra...."
"Đứng lên...!đứng lên" Vĩnh Bình đế nhìn một màn trước mắt khó hiểu cắt lời cô: "Phò mã làm sao vậy, trẫm ban thưởng chứ có ban chết cho người đâu?"
"Ban thưởng?" Ngọc Đan mặt ngu ngơ ngước nhìn Vĩnh Bình đế
"Nhị phò mã có công dẫn binh giúp Nam Lang ta đại thắng, trẫm muốn ban cho ngươi một một chức vụ trong quân..."
"Xin phụ hoàng thu lại long ân!" chưa đợi Vĩnh Bình đế nói hết câu đã bị Lý Minh Khuê đánh gãy.
Kể từ lần nghe tin Ngọc Đan sống chết không rõ Lý Minh Khuê càng nhạy cảm đến việc an nguy của cô, không muốn Ngọc Đan vì bất cứ chuyện gì mà gặp nguy hiểm chứ đừng nói để cô vào trong quân ngũ lại càng không.
Biết mình có chút thất thố, Lý Minh Khuê liền xốc lại tâm tình: " Phò mã từ nhỏ sức khoẻ không tốt, lần trước lại theo ý chỉ phụ hoàng ra biên giới đánh giặc chịu nhiều gió sương nên cần phải bồ dưỡng thời gian dài, xin phụ hoàng chấp thuận"
Vĩnh Bình đế tay vuốt râu, gật đầu như vẻ đồng ý: "Chuẩn", nói xong ông nhìn về phía Lý Minh Viễn nói: "Lần này Viễn nhi góp công không nhỏ, trẫm cảm thấy ban vàng bạc cũng không đủ để xứng với công của ngươi"
Dường như hiểu ý Vĩnh Bình đế, Lý Minh Khuê cũng nhanh chóng phụ hoạ theo: "Phụ hoàng nói phải, hoàng đệ tận lực đánh đuổi giặc, không màng tính mạng...!Nếu có thể để Ngũ hoàng đệ giúp phụ hoàng giữ gìn Nam Lang thì thật tốt"
"Ngươi nói vậy là có ý gì!" Lý Kiến Thành dường như cũng hiểu ra ý Lý Minh Khuê
Nghe Lý Minh Khuê nói xong, tất cả mọi người bên dưới đều kinh sợ, lời này không phải là muốn Vĩnh Bình đế truyền ngôi cho Ngũ Hoàng tử sao? Tuy lần thanh quan chi biến trước đó Vĩnh Bình đế trong lúc tức giận đã phế truất Lý Kiến Thành nhưng thế lực nhà ngoại của hắn quá lớn không thể tuỳ tiện phế là phế.
Lần này ông sai Lý Minh Viễn ra biên ải lập công cũng có tâm cơ, muốn lợi dụng Lý Minh Viễn lập đại công để đường đường chính chính phế Lý Kiến Thành, lập Lý Minh Viễn làm Thái tử, lúc đó nhà ngoại của Lý Kiến Thành có không cam tâm cũng phải cắn răng chấp nhận
"Trẫm nay đã không còn được như xưa, hôm nay sống chưa chắc mai còn...Kiến Thành tuy là thái tử nhưng lại dám cả gan đội mũ xanh trẫm, đem mặt mũi trẫm chà đạp dưới chân, các ngươi nói xem hắn xứng đáng sao?" Những chuyện Lý Kiến Thành cùng Quách hoàng hậu tác oai tác quái Vĩnh Bình đế đều biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, lần này dùng Lý Minh Viễn làm con cờ áp chế mẹ con Lý Kiến Thành cũng nằm trong suy tính của ông.
Tuy ông biết Lý Minh Viễn phía sau lưng có Lý Minh Khuê dọn đường sẵn cho, bất quá vẫn có nàng chống lưng
Hiển nhiên Lý Kiến Thành tức giận không nhỏ, hai mắt lửa hận nhìn về phía Vĩnh Bình đế, không cam tâm nói: "Phụ hoàng, rõ ràng là thần bị hại!" sau đó liền hướng Lý Minh Khuê căn phẩn nói: "Hừ! mưu đồ hạ bệ ta....từ lâu ta đã nhìn ra, ngươi còn ở đó giả vờ ngây thơ để làm gì!"
Quách hoàng hậu thấy con trai cưng của bà ra nông nổi này cũng không thể bình tĩnh được: "Bệ hạ, Thành nhi không thể nào làm ra chuyện hồ đồ như vậy được, chắc hẳn là có ẩn tình"
"Ẩn tình?" Vĩnh Bình đế dường như giận đến đỉnh điểm, ông đứng phất khỏi ngai vàng, chỉ tay về phía mẹ con Lý Kiến Thành nói: "Các ngươi xem trẫm là hài tử sao! trẫm còn biết các ngươi còn nhiều thứ lừa gạt trẫm, nếu đã dám làm thì đừng trách trẫm vô tình!" vừa dứt câu ngực ông bỗng đau nhói, thở cũng không thông, liên tục ho khan đến hai má nghẹn đỏ, tay chân như nhũng ra lập tức mất thăng bằng ngã xuống ngai rồng bất tỉnh
"Bệ hạ!" Quách hoàng hậu hốt hoảng chạy tới đỡ lấy ông: "Mau truyền thái y!"
"Làm sao vậy"
"Bệ hạ làm sao vậy"
- ----đường phân cách hoa lệ----
Mùa xuân năm Vĩnh Bình đế thứ 27
Sau lần cung biến trước đó, ngày mà Lý Minh Viễn đường đường chính chính lên ngôi Thái tử cũng đã đến, mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi dưới sự chứng kiến của hàng trăm quan văn võ.
Rất nhanh sau đó Lý Minh Viễn đã được Vĩnh Bình đế sai hắn về nhà ngoại ở Minh Châu thành củng cố lại thế lực nhưng chủ ý là muốn giúp hắn tạm lánh khỏi tầm mắt của Lý Kiến Thành một thời gian
Còn về phía Lý Kiến Thành, tuy thất thế nhưng phía bè cánh của hắn đều một mực không quy phục.
Lý Kiến Thành ở giữa trăm người nhưng ánh mắt hắn vẫn mang lửa hận đặt lên người Lý Minh Khuê, vị trí đó vốn là của hắn vậy mà lại để Lý Minh Khuê như vậy dễ dàng đạp đổ hắn xuống, hắn thề rằng nhất định có một ngày sẽ để Lý Minh Khuê biết được cảm giác của hắn, biết được mất đi một thứ vốn thuộc về mình sẽ như thế nào
- --đường phân cách hoa lệ---
Phượng Từ Cung
Quách hoàng hậu nằm trên ghế quý phi ưu nhã nhấp một ngụm trà, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu nói: "Con đã gặp thúc phụ?"
Lý Kiến Thành cũng không vội đáp, hắn đến gần Quách hoàng hậu tiện tay gót chút trà hưởng thức: "Thúc phụ nói chỉ cần con muốn bất cứ lúc nào người cũng ra tay giúp sức" nói đến đây hắn đưa mắt nhìn Quách hoàng hậu, ý vị thâm thường cười: "Mẫu hậu sắp trở thành hoàng thái hậu rồi"
"Nhi thần nghĩ nên trực tiếp tấn công hoàng cung càng sớm càng tốt, nếu lão hoàng đế kia để Lý Minh Viễn lên ngôi thật thì thực sự rất đau đầu" Lý Kiến Thành nói tiếp
Nghe đến đây Quách hoàng hậu liền nhíu mày, lạnh giọng nói: "Tuyệt đối không được ra tay với Bệ hạ, dù gì ông ấy cũng là cha con" Tuy rằng Quách hoàng hậu một lòng muốn đưa Lý Kiến Thành lên ngôi, nhưng dù sao bà cùng Vĩnh Bình đế cũng là phu thê kết tóc, bà thực sự không thể chấp nhận Lý Kiến Thành làm ra chuyện đại nghịch bất đạo
Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng: "Chính ông ta còn muốn giết con mình thì tại sao nhi thần lại không thể?"
"Ngươi..."
"Mẫu hậu bình tĩnh...nhi thần chỉ đùa một chút thôi...!chỉ cần ông ta ngoan ngoãn giao chiếu thư cho con thì chắc chắn nhi thần sẽ để ông ta làm thái thượng hoàng, an nhàn đón tuổi già".