Khoảng Cách - Rosannryy

Gió đêm từng trận thổi qua người Hạ Túy, nàng rùng mình một cái, dứt khoát rút tay ra khỏi Tần Nhược Anh.

Người này bình thường tỏ vẻ đứng đắn như vậy, nhưng khi yêu vào chả khác gì một đứa con nít, nếu Hạ Túy vẫn tiếp tục day dưa rất có thể Tần Nhược Anh sẽ thật sự đút nàng ăn.

"Sao vậy?" Bàn tay đột nhiên trở nên trống rỗng, Tần Nhược Anh nhìn xuống đã thấy Hạ Tuy rút tay ra khỏi tay cô.

"Em muốn ăn tối." Hạ Túy nói xong còn cảm thấy chưa đủ, nàng quay sang nhìn Tần Nhược Anh, bổ sung thêm: "Em nghiêm túc đó."

"Được được, em ăn đi, cô không làm phiền nữa." Thấy Hạ Túy đột nhiên nghiêm túc, Tần Nhược Anh cũng không dám tiếp tục đùa giỡn, cô chống cằm im lặng nhìn nàng.

Hạ Túy bị nhìn đến mặt cũng đỏ lên, nàng lấy tay che lại đôi mắt của Tần Nhược Anh, ngượng ngùng nói: "Cô đừng nhìn."

Bàn tay Hạ Túy thật sự rất nhỏ, chỉ vừa che đủ đôi mắt của Tần Nhược Anh, cô thừa dịp nắm lấy cổ tay nàng sờ soạn một chút.

Cổ tay cũng rất nhỏ, nắm một vòng còn cảm thấy dư.

Tần Nhược Anh kéo tay nàng ra: "Cô không nhìn."

Đợi đến khi Hạ Túy ăn xong cũng đã gần đến giờ đốt lửa trại, người dẫn chương trình năm nay đã reo hò chuẩn bị ở dưới sân trường. Hạ Túy nhanh chóng xuống cầu thang vứt rác, sau đó tiếp tục đi lên sân thượng, Tần Nhược Anh đã chu đáo giúp nàng chuẩn bị một chai nước đặt ở trên bàn.

"Đốt lửa trại xong em định làm gì?"

"Em muốn đi ngủ."

Hôm nay thật sự quá mệt đối với Hạ Túy, việc tham gia các tiết mục đã vắt kiệt sức lực của nàng, hơn nữa cũng đã gần 24 giờ rồi nàng chưa chợp mắt.

"Ngủ ở trên lớp sao?"

"...Vâng." Ngoài nơi đó ra cũng không còn chỗ nào khác cho nàng ngủ.

Nhớ lại năm trước lớp nàng nháo thật sự rất lớn. Sau khi lửa trại kết thúc, đi dạo một vòng sân trường cứ cách 10 mét sẽ thấy một thành viên trong lớp nàng ngủ rải rác trên ghế đá, bãi cỏ nhân tạo, còn có người đã ôm sẵn hành lý ngủ gục trước cổng trường, dù tiếng nhạc vẫn còn inh ỏi trên sân khấu. Nghĩ lại bọn họ không leo lên cây ngủ đã là may mắn.

Đêm hôm đó một cô lao công hốt hoảng chạy đi tìm thầy hiệu trưởng, báo rằng vừa tìm thấy một cái xác của học sinh nằm dưới bãi cỏ nhân tạo, thầy hiệu trưởng nghe xong liền kém chút nữa đã ngất xỉu, nhưng cuối cùng vẫn phải giữ bình tĩnh để chạy xuống xem tình hình, kết quả là học sinh đó chỉ đang ngủ.

Là học sinh của lớp nàng.

Cuối cùng là học sinh đó lẫn chủ nhiệm đều bị khiển trách một phen. Lớp nàng cũng vì vậy mà lại nổi danh một lần nữa.

Đây là câu chuyện Hạ Túy được nghe kể lại, lúc đó nàng vẫn không hay biết gì mà nằm ở trên lớp. Lớp nàng cũng vì vậy mà lại nổi danh một lần nữa. Mỗi lần nhớ lại chuyện này nàng đều cảm thấy buồn cười.

"Hay là đêm nay em ngủ với cô đi."

"Dạ!?"

Hạ Tuy vẫn còn miên man nhớ lại chuyện cũ, bỗng nhiên Tần Nhược Anh lên tiếng, lần này người bị doạ sợ lại là nàng.

"Không được, chủ nhiệm lớp em đã dặn..."

"Để cô báo cho chủ nhiệm lớp em một tiếng, được không? Chúng ta có thể ngủ ở văn phòng Ngoại ngữ."

Trong tổ Ngoại ngữ đại đa số đều là giáo viên đã lớn tuổi chuẩn bị nghỉ hưu hoặc là người đã có gia đình, con cái nên họ không tiện ở lại qua đêm. Vì vậy căn phòng đó được Tần Nhược Anh hoàn toàn độc chiếm, cô không ngại có thêm một người nữa để ngủ cùng.

Hạ Túy nghe xong liền đắn đo suy nghĩ một hồi.

Ngủ với Tần Nhược Anh cũng tốt, trong căn phòng chỉ có hai người nên không sợ ồn ào hay chật kín, dù sao vẫn thoải mái hơn là ngủ ở trên lớp, một căn phòng không quá lớn nhưng phải chứa hơn 40 con người.

"Vậy... phiền cô thông báo cho chủ nhiệm lớp em một tiếng."

"Ngoan." Tần Nhược Anh vỗ nhẹ lên đầu Hạ Túy vài cái, ý muốn tán thưởng nàng.

Nhưng nàng cũng không làm việc gì cần Tần Nhược Anh tán thưởng, chỉ đơn giản là đồng ý một yêu cầu của cô...

Hai người đứng trên sân thượng thêm một lúc nữa, dù vậy ở bên dưới vẫn chưa đốt lửa trại, người dẫn chương trình vẫn còn dong dong dài dài. Cuối cùng vì quá lạnh, các nàng quyết định đi xuống.

Xuống tới sân trường, bỗng nhiên Tần Nhược Anh vỗ vai nàng, nói: "Em đến đó chơi cùng các bạn đi."

"Cô không đi sao?"

"Cô đến văn phòng một chuyến. Lát nữa gặp."

"Vâng. Lát nữa gặp."

Hạ Túy chào tạm biệt Tần Nhược Anh, đợi đến khi cô đi khuất bóng, nàng mới tiến về phía lửa trại.

Đang đi bỗng nhiên Hạ Túy dừng bước chân, nàng thấy Thục Tâm. Ngay lập tức nàng liền xoay người, rẽ hướng khác. Trong lúc này vẫn là không nên gặp thì hơn.

"Hạ Túy! Hú hú!"

Hi Phương đang đứng ở đằng kia vẫy tay với nàng, kế bên cô còn có Trường Lưu. Hạ Túy không nghĩ lợi liền chạy nhanh về phía Hi Phương.

Thục Tâm nghe thấy tiếng ai đó gọi Hạ Túy liền quay đầu lại, trong vô thức tìm kiếm nàng trong dòng người đen kịt. Cho đến khi Thục Tâm chuẩn xác bắt được thân ảnh của Hạ Túy, nhưng thứ lưu lại trước mắt cô cũng chỉ còn là bóng lưng của nàng.

"Nãy giờ mày đi đâu vậy? Tao tìm mãi không thấy."

"Tao ăn tối ở trên sân thượng."

Hi Phương vẫy vẫy tay: "Thôi bỏ đi, có chuyện này tao còn muốn nói hơn. Lúc nãy mày có nghe thấy gì không?"

Hi Phương vừa nói vừa cố gắng nhịn cười. Cũng không biết câu chuyện trong miệng cô rốt cuộc là chuyện gì, Hạ Túy nghi hoặc hỏi lại.

"Chuyện gì?"

"Lúc nãy, đang dẫn chương trình nhưng không biết có chuyện gì cô Nhược Anh lại chạy đi đâu mất, bỏ lại thầy thỉnh giảng ngơ ngác đứng trên sân khấu___"

Nội tâm Hạ Túy: Cô ấy chạy tìm nàng...

Hi Phương vẫn tiếp tục kể: "Sau đó đến phần đốt lửa trại, thầy ấy còn bảo tụi tao phải hát bài hát truyền thống của trường mới được phép châm lửa, kết quả là...haha...không ai hát cả. Day dưa hơn 10 phút, cuối cùng là mày biết sao không?"

"Sao?"

"Thầy ấy cầm microphone tự hát một mình, haha...tao...tao cười...mệt quá, Trường...Trường Lưu cậu kể tiếp đi."

Hạ Túy buồn cười nhìn Hi Phương, nàng thấy dáng vẻ của cô bây giờ còn đáng cười hơn cả câu chuyện cô đang kể.

Nhưng nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao lại chậm chạp như vậy vẫn chưa đốt lửa trại. Lúc nãy đứng trên sân thượng có lẽ là do Hạ Túy quá chuyên tâm suy nghĩ mà không nghe rõ động tĩnh ở dưới đây, không biết Tần Nhược Anh có biết không...

Trường Lưu kể tiếp câu chuyện còn đang dang dở: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là đang hát đến đoạn cao trào thì thầy ấy bị vỡ vọng..."

"Haha!" Hi Phương đứng bên cạnh đột nhiên cười phá lên.

Hạ Túy cũng bị khí cười một tiếng, nàng có thể tưởng tượng được lúc ấy có bao nhiêu xấu hổ, may là Tần Nhược Anh chạy lấy người trước, nếu không cũng đã đứng hát cùng thấy ấy...

Nghĩ tới đây Hạ Túy đột nhiên che mặt lại, nàng còn không dám tưởng tượng đến cảnh đó, hình tượng cao quý của Tần Nhược Anh trong lòng nàng chắc chắn sẽ bị phá vỡ!

"Nhưng mà trọng điểm ở đây..." Hi Phương lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tao có ghi âm lại."

"Thật sự!?"

"Đúng vậy, lúc đầu là do tao thấy giọng của thầy ấy quá "đặc biệt" nên cố tình ghi âm lại, nhưng ai ngờ đến đoạn cao trào thầy ấy lại vỡ vọng đâu! Cuối cùng là tao lại có một đoạn ghi âm đi vào lịch sử."

Trường Lưu: "Thỉnh thoảng gặp phải chuyện buồn cậu có thể mở lên nghe lại."

"Haha ý hay!"

Hạ Túy: "..." Những con người độc ác.

Lúc này ở phía lửa trại bỗng nhiên trở nên ồn ào, Hi Phương kéo tay nàng: "Đi, châm lửa rồi kìa."

Ba người các nàng lại di chuyển về phía lửa trại.

Học sinh toàn trường tạo thành một hình tròn chạy quanh đống lửa. Hạ Túy không thích ồn ào, càng không thích trong không gian chật hẹp mà phải chạy vòng quanh như vậy, nếu không có Hi Phương và Trường Lưu kẹp nàng ở giữa thì Hạ Túy đã sớm từ bỏ.

Chạy gần mười phút cuối cùng cũng dừng lại, các nàng lập tức ngồi xuống. Vốn dĩ là vào ban đêm thời tiết rất lạnh, nhưng cả người Hạ Túy đã đổ một thân mồ hôi, không chỉ riêng nàng mà những người còn lại cũng không khá hơn là mấy.

Ngay bây giờ nàng đang rất muốn đi tắm.

Ngồi xung quanh đống lửa, các nàng ca hát, giao lưu, chơi một vài trò chơi nhỏ, cho đến khi gần hai giờ sáng ánh lửa mới bắt đầu tàn, hiện tại trước mặt các nàng cũng chỉ còn lại một đống than đen.

"Các anh khối trên đã chuẩn bị nước để dập lửa rồi, mọi người giải tán nha, sáng sớm chúng ta gặp lại!"

"Chờ đã anh ơi!" Một học sinh khối 10 đột nhiên lên tiếng.

"Có gì không em?"

"Anh cho lớp em một ít than để nướng thịt được không ạ?"

Thật ra việc này cũng không hiếm hoi gì đối với trường nàng, mỗi khi lửa trại kết thúc đều sẽ có lớp bày thức ăn ra giữa sân trường để nướng, việc này hiệu trưởng cũng không cấm, chỉ cần các nàng có thể đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy là được.

"Được, em lấy đi."

Lửa tàn, cũng là lúc các nàng phải nói lời tạm biệt.

Hạ Túy không liên lạc với Tần Nhược Anh ngay, nàng còn phải lên lớp để làm chút việc. Nàng lục lọi balo tìm bàn chải đánh răng, nước tẩy trang, sữa rửa mặt cùng một bộ quần áo.

"Hi Phương, có mang theo thứ đó không?"

"Đương nhiên!"

Các nàng đã phân công trước, nhiệm vụ của Hi Phương là đem theo kem đánh răng cùng bông tẩy trang.

"Các cậu đi đâu vậy?" Trường Lưu đến gần hỏi các nàng.

"Nhà vệ sinh."

"Rửa mặt sao? Mình đi nữa!"

Nhà vệ sinh nam và nữ dành cho học sinh nằm sát bên nhau, vừa tới chỗ Hạ Túy, Hi Phương và Trường Lưu liền tách ra hai phòng.

Trường Lưu vừa bước vào tới cửa bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền giật thót ra nói với nàng: "Chờ đã, cho mình xin một ít kem đánh răng."

"Cậu đem theo bàn chải mà không đem theo kem đánh răng sao?"

"Vì mình biết các cậu sẽ đem mà."

Hi Phương liền chia một ít cho Trường Lưu.

"Được rồi, bọn mình vào đây."

Lần này mới thật sự tách ra.

Bước vào cửa phòng nhà vệ sinh, Hi Phương phát hiện trên tay nàng còn có một bộ quần áo.

"Mày định thay đồ ở đây luôn sao?"

"Ừm, tao còn định tắm nữa."

Dù sao nhà vệ sinh cũng đã có sẵn vòi sen cho nàng, chỉ thiệt thòi ở chỗ là không có sữa tắm.

Hạ Túy rửa mặt xong liền vọt vào căn phòng ở bên cạnh. Hi Phương đứng ở ngoài chờ nàng.

Trường Lưu sau khi rửa mặt xong cũng liền lên lớp. Đợi một lúc mới thấy Hi Phương bước vào.

"Hạ Túy đâu?"

"Có việc rồi."

Thật ra là nàng đi tìm Tần Nhược Anh. Hạ Túy đang đứng ở phía sau đợi cô mở cửa phòng Ngoại ngữ.

"Ở đây chỉ có một chiếc giường thôi, thiệt thòi em ngủ cùng cô rồi."

Thiệt thòi gì chứ, cũng không phải là chưa từng ngủ cùng.

"Không sao đâu ạ."

Tần Nhược Anh mở đèn lên, căn phòng bên trong khá rộng, bàn làm việc cũng đã được di chuyển sang một góc. Hạ Túy đi đến đặt balo xuống.

"Em buồn ngủ chưa?"

"Rồi ạ."

Thức đến hơn 2 giờ sáng mà nàng vẫn chưa buồn ngủ mới thật sự là kỳ tích.

Tần Nhược Anh nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Toàn trường có mặt dưới sân lúc 5 giờ 30, vậy chúng ta có thể ngủ thêm 3 tiếng nữa."

"Cô tắt đèn nha?"

"Vâng."

Mặt trăng hôm nay rất sáng, sau khi tắt đèn căn phòng vẫn chưa hoàn toàn chìm vào bóng tối, thậm chí nàng còn có thể thấy được gương mặt của Tần Nhược Anh. Dù sao đây cũng là một điều may mắn cho cả cô và nàng, khi cả hai đều sợ bóng tối.

Hạ Túy đợi Tần Nhược Anh nằm xuống, sau đó nàng mới leo lên giường. Cứ nghĩ là trải qua một ngày dài như vậy nàng sẽ dễ đi vào giấc ngủ, nhưng đã nằm hơn 10 phút mắt nàng vẫn sáng như sao.

Nguyên nhân có thể là lạ giường, không có gì để ôm, hoặc...cũng có thể là vì người đang nằm kế bên nàng.

"Em không ngủ được sao?"

"Vâng."

"Cô cũng vậy."

"..."

Tần Nhược Anh hỏi xong cả hai lại chìm im lặng.

Tần Nhược Anh nghiêng người qua kéo chăn cao hơn một chút, các nàng đang đắp cùng một cái chăn, cô sợ Hạ Túy lạnh. Sau đó cô cũng không nằm trở lại, cứ như vậy mà nghiêng đầu nhìn nàng.

Hạ Túy thấy vậy liền giả vờ nhắm mắt ngủ. Rõ ràng là Hạ Túy biết rõ trong buổi tối hôm nay các nàng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao nàng cũng còn là vị thành niên, nàng không làm gì Tần Nhược Anh thì thôi, chứ cô cũng không có lá gan để làm gì nàng.

Nhưng Hạ Túy vẫn cảm thấy ngại.

"Hạ Túy, ngủ rồi sao?" Tần Nhược Anh thấy nàng nhắm mắt liền lên tiếng hỏi.

Hạ Túy không trả lời.

Tần Nhược Anh trề môi, rõ ràng lúc nãy còn bảo là không ngủ được, vậy mà...

Tần Nhược Anh hết cách, cô chống đầu dậy, hôn vào trán Hạ Túy: "Ngủ ngon."

Sau đó hôn dọc xuống môi nàng, chỉ chạm một cái liền rời đi. Tần Nhược Anh lại nắm lấy bàn tay Hạ Túy, men theo ánh trăng tìm kiếm nốt ruồi đỏ trên ngón áp út, hôn xuống.

Hạ Túy căng thẳng đến đổ cả mồ hôi hột, đợi đến khi Tần Nhược Anh nằm lại vị trí ban đầu nàng mới dám trở mình đưa lưng về phía cô, sau đó giả vờ ngủ tiếp.

Được một lúc nàng lại cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực Tần Nhược Anh, lúc này cô đã vòng tay qua eo nàng, ôm lấy nàng từ phía sau.

Tần Nhược Anh vùi đầu vào gáy Hạ Túy. Hôm nay Hạ Túy không xịt nước hoa, lúc nãy tắm cũng chỉ rửa sạch cơ thể bằng nước, cũng không sử dụng qua sữa tắm, nhưng Tần Nhược Anh vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người nàng, một mùi thanh mát, rất nhẹ, kề sát mới có thể cảm nhận được.

Hạ Túy nằm được một lúc liền nghe thấy tiếng hít thở đều ở phía sau, nàng biết Tần Nhược Anh đã ngủ, lúc này nàng mới thở ra một hơi, nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể. Hạ Túy nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy eo nàng, sau đó thận trọng đặt tay mình lên mu bàn Tần Nhược Anh, nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm của cô mà chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng, báo thức từ điện thoại Hạ Túy reo lên, nàng rất nhạy cảm với âm thanh này, nói đúng hơn chính là ám ảnh. Chuông chỉ mới reo được hai tiếng Hạ Túy đã nhanh chóng ngồi dậy, tắt âm điện thoại.

Một phần là vì nàng sợ Tần Nhược Anh sẽ bị đánh thức, dù sao cũng còn sớm hơn nửa tiếng.

Nhưng ngay từ lúc Hạ Túy rời khỏi cái ôm của cô, Tần Nhược Anh cũng đã tỉnh ngủ. Cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn Hạ Túy.

Nàng áy náy hỏi Tần Nhược Anh: "Xin lỗi, em đánh thức cô sao?"

"Không có. Sao em dậy sớm vậy?"

"Em còn phải lên lớp dọn dẹp phụ các bạn."

"Ừm, đợi cô thu dọn chỗ này một chút rồi cô đi cùng em." Tần Nhược Anh nói xong liền chỉnh lại đầu tóc, leo xuống giường.

"Cô không ngủ thêm một lúc nữa sao?"

"Không sao, dù sao cô cũng đã tỉnh hẳn rồi."

Không có Hạ Túy ở đây Tần Nhược Anh cũng chẳng muốn ngủ.

Hơn năm phút sau các nàng liền ra khỏi phòng. Cô và nàng chia ra làm hai hướng, Tần Nhược Anh đi về phía văn phòng, Hạ Túy di chuyển lên lớp.

"Tạm biệt, chút nữa gặp."

"Vâng."

Dù sao hết hôm nay các nàng đã chính thức nghỉ Tết, thời gian sau đó còn gặp nữa hay không cũng phải coi duyên phận.

Hạ Túy nghĩ tới đây, đang đi đột nhiên dừng lại.

Nhưng không phải nàng với Tần Nhược Anh đã hẹn hò rồi sao? Muốn gặp thì chỉ cần nhắn một tiếng là được mà?

Hạ Túy càng nghĩ càng vui vẻ, tâm trạng phơi phới mà đi lên lớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui