"Ba thật sự làm vậy?"
"Con nhất định phải nhớ cho thật kĩ một điều, sau này nó chính là em gái ruột của con."
Trần Quý Thiên không nói một lời nào, nhưng trên mặt anh ta biểu thị rõ thái độ không vừa ý.
Y tá từ phía trong thang máy bế theo một đứa bé gái còn đỏ hỏn rón rén vội vàng bước đến chỗ trước mặt hai người đàn ông họ Trần.Tay cô ta run run cẩn thận đưa đứa bé sang bên tay cho người đàn ông U50 kia.
Thái độ Trần Quý Thiên không hề có một chút quan tâm nào đến đứa bé, anh ấy bước đến trước mặt y tá sát khí hỏi cô ta.
"Vậy còn mẹ đứa bé thế nào rồi?"
Cô y tá chỉ cúi người thắp thỏm, sau đó nhỏ giọng trả lời anh ấy.
"Không cứu được thưa cậu."
Mắt Trần Quý Thiên đỏ rần đau lòng nhìn chằm chằm vào đứa bé sơ sinh vô tội.
Hạ giọng hỏi cô y tá thêm một lần cuối cùng.
"Không phải hôm qua cô ta vừa đến khám thai rất khỏe mạnh sao? Hôm nay đột nhiên sao lại sinh non hửa?"
"Nghe nói sản phụ cãi nhau với chồng vô tình trượt chân ngã từ cầu thang xuống ạ.'
"Ha...!Trượt chân?"
Giọng cười Trần Quý Thiên chua chát đau khổ, giây sau anh ta lại tức giận bỏ ra ngoài.
Sau đêm đó, cô y tá nhận nhiệm vụ đưa đứa bé đến cho Trần Quý Thành đột nhiên gặp tai nạn giao thông.
Chuyện này không biết là cố tình hay chỉ là trùng hợp, nhưng sự thật về đứa trẻ đó sẽ mãi mãi bị chôn kín.
"Vợ à, anh có thể xin em một chuyện được không?"
"Anh nói đi.".
Vợ sau của ông trùm gần U50 chỉ mới 17 tuổi, còn nhỏ hơn tuổi con trai lớn của hắn ta.
"Sau khi con gái chúng ta tròn một tuổi có thể giao cho Quý Thiên chăm sóc được không? Em xem thằng bé cô đơn đã lâu, lại rất thương đứa em gái này, sang Pháp rồi tương lai sẽ vô cùng rộng mở."
"Nhưng..."
Biết chắc Nguyễn Nghi không nỡ, nhưng cô phải nghĩ cho tương lai và cả an nguy của đứa con này...!Trần Quý Thành nói đúng, ở bên cạnh hắn sẽ vô cùng nguy hiểm, đây cũng là lựa chọn an toàn nhất cho con bé.
Cô ũ rũ cụp mặt xuống một lúc lâu, đôi mắt rưng rưng gật nhẹ đầu không nỡ trả lời hắn.
"Được rồi."
Năm Trần Khuyết Nguyệt tròn 1 tuổi.
Con bé này không chỉ biết nói, biết hát, biết múa và còn biết cả vẽ tranh.
Tài năng này cũng làm Trần Quý Thành xem trọng.
Nhưng chỉ có một điều là tính tình của Khuyết Nguyệt không giống những đứa trẻ khác.
Con bé trầm tính ít nói, ít cười y hệt như Quý Thiên.
Trong nhà cũng chỉ có anh ta là làm cô bé sợ.
Khuyết Nguyệt cả ngày chỉ bám dính lấy Trần Quý Thiên, cảnh tượng đó Trần Quý Thành và cả Nguyễn Nghi đều nhìn thấy.
"Em xem lời hứa của chúng ta với thằng bé cũng nên thực hiện rồi."
"Nhưng con còn nhỏ quá em không nỡ."
"Nó cũng chỉ biết có anh trai này, ở bên cạnh thằng bé là tốt nhất."
"Thôi được rồi."
Trần Quý Thành đưa Nguyễn Nghi về lại phòng, dù gì cũng không phải con ruột nhìn thấy con bé hắn chỉ đau lòng nhớ đến đứa con gái đoản mệnh nhà hắn.
Sáng hôm sau Quý Thiên một mình bế Khuyết Nguyệt ra sân bay sang Hàn Quốc, anh ấy muốn đưa Khuyết Nguyệt đến đất nước nhẹ nhàng hơn là vội vã.
Dinh thự 초승달 cho-seung-dal(dịch: Trăng Khuyết)
Người trong dinh thự nhìn thấy Trần Quý Thiên đều cúi đầu sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Trong nhà này toàn bộ người làm, vệ sĩ đều phải mặc đồ màu đen xám, trên tay họ xâm một hình mặt trăng khuyết.
Người đàn ông tầm 20 tuổi mặc bộ áo vest thanh lịch tên Kim Hee Yong bên cạnh Trần Quý Thiên chắc có lẽ là quản gia.
Anh ta nhận lệnh gấp gáp triệu tập người trong nhà xuống sảnh chính.
Nhìn thấy Khuyết Nguyệt trên tay Quý Thiên, nên anh Kim có chút bất ngờ.
"Thưa ông chủ, đứa bé trên tay ngài là..."
"Em gái của tôi, tên...!Khuyết Nguyệt, sau này cũng chính là nữ chủ duy nhất của dinh thự 초승달 này?"
"Thì ra là tiểu thư 초승달 (Cho-seung-dal)! Tôi đã rõ thưa ngài."
Bây giờ họ cũng đã hiểu dinh thự này vì sao lại có tên 초승달 cho-seung-dal (trăng khuyết) rồi, xem ra cô bé này đối với hắn ta là cực kì quan trọng.
Nhưng từ khi cô bé đến đây cả ngày lúc nào cũng chỉ thấy cô u sầu ãm đạm, ngoài vẽ tranh và bám lấy Thiên thì không tiếp xúc với bất kì ai trong nhà.
Bọn người làm đấy đồn ầm cả lên...
"Cô chủ nhà chúng ta chẳng lẽ là bị mắc bệnh trầm cảm hay tự kỷ gì rồi sao?"
"Xinh xắn thế này mà bị bệnh thì tiếc thật, đừng để ông chủ nghe thấy không thì rướt họa mất."
Đã 16 năm cứ vậy mà trôi qua, Trần Quý Thành và Nguyễn Nghi cũng đã sinh thêm đứa con trai út tính tới bây giờ chắc cũng tầm 15 tuổi, hắn có lẽ sớm đã quên mất sự tồn tại của Khuyết Nguyệt từ lâu rồi.
Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều bên cạnh Quý Thiên, cũng không muốn trở về Maccau làm gì.
Đêm đó trong phòng làm việc Quý Thiên, không khí yên tĩnh đột nhiên hắn lại đưa tay xoa đầu Khuyết Nguyệt, hỏi cô ấy.
"Không muốn về thăm ba mẹ sao?"
Khuyết Nguyệt ngước nhìn Thiên vô thức bật cười, còn hỏi ngược lại hắn.
"Về làm gì? Anh định giấu em bao lâu nữa đây hả?"
"Ý em là gì hửa?".
Đôi mày Trần Quý Thiên nhíu chặt nghi ngờ.
Khuyết Nguyệt cười phì hất mặt thách thức bước đến chỗ bàn làm việc của Quý Thiên, tự nhiên thuận thế ngồi lên đùi anh ấy.
"Em lại tự ý tùy tiện rồi đấy Khuyết Nguyệt."
"Hmmm...!anh cũng đâu nỡ đuổi em?"