Khoảng Cách Tình Yêu Htd


"Quý...!Quý Minh? Đừng nói cậu là nhóc lùn năm đó nha?"

"Phải!"

Khuyết Nguyệt nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.

Cô ấy phải đơ ra một lúc lâu...

"Anh Thiên à, cậu ta thật sự là..."

"Uhm...!Em ấy là Quý Minh."

"Không thể nào đâu!"

Lần cuối cùng Trần Khuyết Nguyệt trở về Maccau là lúc 6 tuổi, khi đó Trần Quý Minh chỉ mới 5 tuổi, cậu ấy không những lùn lại còn xanh xao yếu ớt, chỉ mới 10 năm không gặp ai có thể nhìn ra cậu bé lùn năm đó đã cao lớn đến mức này rồi.

Cô ấy đẩy mạnh Quý Minh ra khỏi người tức giận bỏ vào bên trong dinh thự.

Ánh mắt Trần Quý Minh buồn buồn luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của cô, vô thức không kiềm được cảm xúc lại nói ra mấy lời cảm thán trước mặt Trần Quý Thiên.


"Chị ấy không còn thích em như lúc nhỏ nữa.

Nhưng em vẫn thích chị ấy."

"Con người ai cũng sẽ thay đổi, chị của em sớm đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi."

Hắn vỗ nhẹ vào vai Trần Quý Minh thái độ đồng cảm với anh ấy, vậy mà vừa quay người một cái Trần Quý Thiên đã lộ ra mặt sói, hắn cười khẩy giọng nhiễu cợt hài lòng bước vào bên trong đuổi theo cô.

Nội thất bên trong dinh thự này vẫn không chút nào thay đổi, Quý Thiên nắm chặt tay Khuyết Nguyệt đến tầng thứ 4 dinh thự gặp Trần Quý Thành và phu nhân Nguyễn Nghi.

Cô ấy sợ, đôi bàn tay Khuyết Nguyệt lạnh cóng toát mồ hôi, mỗi lần như vậy Trần Quý Thiên sẽ ôm lấy cô ấy.

"Anh...!Anh phải nhớ lỡ mà em chết thật anh phải mặc bộ đầm hoa hồng đen cho em nha, còn phải thuê chuyên gia makup hàng đầu cho em đó...!Còn phải đốt thật nhiều tiền, nhà xe và còn cả trai đẹp nữa."

Trần Quý Thiên bật cười thành tiếng ha hả véo chiếc má mềm như bánh mochi Nhật của cô.

"Có ai chết mà đòi hỏi như em không hửa?"

"Em không chịu được khổ, dù có chết cũng phải để cho người bên dưới biết người họ Trần mình giàu chứ?"

"......."

"Ham hư vinh.".

Hắn ký cái cóc vào đầu Khuyết Nguyệt tỏ ý chê bai làm cô ấy đau điếng.

Đến bây giờ Khuyết Nguyệt mới hiểu vì sao cô ấy học nhiều mà vẫn ngốc rồi, là bị tên Trần Quý Thiên này ký (cóc) đầu đến phát ngốc.

Căn phòng số 8 giữa dãy tầng thứ 4.

Cánh cửa vừa mở vệ sĩ bên trong đã xếp thành một hàng dài cúi đầu góc 90 độ lễ phép, khí thế hừng hực "Chào cậu chủ, cô chủ.".

Nhưng tiếc là chỉ vài giờ nữa thì cái danh cô chủ nhà ông trùm Maccau sẽ không còn.

Ngài Trần Quý Thành và phu nhân Nguyễn Nghi đã ngồi ngoài ghế sofa đúc bằng vàng khắc rồng khảm ngọc chờ hai người bọn họ.


Bầu không khí căn thẳng lạnh sống người ngột ngạt, vừa đến trước mặt Trần Quý Thành cô ấy đã quỳ bẹp xuống.

"Khuyết Nguyệt, con đang làm gì vậy? Sao tự nhiên lại quỳ rồi."

Phu nhân Nguyễn Nghi gấp gáp lo lắng chạy đến chỗ Khuyết Nguyệt đỡ lấy cô còn khom người phũ sạch bụi bẩn bám trên váy cô ấy, ánh mắt quan tâm càng làm Khuyết Nguyệt khổ thẹn.

Tiếng "Mẹ" từ miệng Trần Khuyết Nguyệt nghẹn ở cổ họng, âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng Nguyễn Nghi nghe thấy vô cùng rõ ràng, bà ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô y như lúc nhỏ.

Rõ ràng phu nhân đã biết chuyện Khuyết Nguyệt không phải là con ruột của bà ấy vậy mà còn đối xử tốt với cô ấy như thế này.

Nguyễn Nghi vuốt nhẹ mái tóc Khuyết Nguyệt cưng chiều, Trần Quý Thành ông ta cũng không có vẻ tức giận.

"Con xin lỗi, nhưng con không thể sống với thân phận của người khác như vậy, con..."

"Con gái ngốc."

"Mẹ không phải kẻ khờ, sao có thể không phân biệt được con gái của mẹ?"

"..."

Cả Trần Quý Thành cũng bất ngờ với chuyện này, nói như Nguyễn Nghi vậy có nghĩa là bà ấy đã phát hiện ra chuyện này từ sớm trước khi mà Khuyết Nguyệt khai ra với phu nhân sao?

Bà ấy quay sang bảo vệ sĩ lui xuống toàn bộ, sau đó mới nói rõ chuyện năm đó với mọi người.


"Lúc vừa sinh ra Thiên Ngọc, em đã cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt để nhìn con bé, ở phía bên tai trái con bé có một vết bớt xanh, nhưng đứa bé mà y tá bế đến không phải ở tai mà là ở vai phải."

"Nhưng lúc đó dì không hề nói gì hết?"

Trần Quý Thiên hắn có cùng thắc mắc với Trần Quý Thành, chẳng lẽ nhìn thấy không phải con gái của mình Nguyễn Nghi không hề lo lắng hay sao?

Nhưng phu nhân Nguyễn Nghi chỉ phì cười nhẹ ngồi xuống bên cạnh Quý Thành, giọt nước mắt bà ấy đau khổ giọng run run nói với mấy người bọn họ.

"Anh tưởng chỉ có anh mới biết mua chuộc bác sĩ sao chồng già, chắc anh không biết bác sĩ mổ chính cho em là ai đâu nhỉ?"

"Là bác sĩ Đào Thanh Cẩn."

Cái tên này nói ra mắt Trần Quý Thành trợn to uất hận.

"Cái gì? Em dám để cái thằng đấy...!em...!em..."

Hắn tức giận không nói nên lời quay người tránh mặt phu nhân Nguyễn Nghi, mắng chửi thầm trong lòng.

Bác sĩ Đào Thanh Cẩn là tình cũ của Nguyễn Nghi, chiếc dầm trong tim Trần Quý Thành đến già vẫn hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận