Khoảng Cách Trái Tim


Lâm Kỳ Anh rời khỏi hiệu bánh với chiếc bánh kem trên tay cùng với hai mươi sáu ngọn
nến đã cắm sẳn trên ấy. Bước chân khá nhanh, nàng thấy thật thú vị, khi lời của cô bạn
thân Phùng Mỹ Quân như vẫn còn văng vẳng bên tai:
− Sinh nhật lần thứ 26 này của tao, sẽ không giống như những năm trước.
Lúc đó, nàng đã ngạc nhiên hỏi:
− Mày muốn bày trò gì nữa đây? Hay là có một "lão" nào đó "quán xuyến" cả?
− Không! Sinh nhật lần này, tao đã quyết định không phô trương ầm ĩ. Cả khách lẫn chủ
duy nhất chỉ có ba người.
− Cái gì? Tao không nghe lầm đấy chứ? Mày đổi tính rồi sao?
Lúc đó vẻ mặt Mỹ Quân trông có vẻ bí mật:
− Đây là quyết định nghiêm nghị nhất của tao. Hôm đó chỉ có tao và mày cùng với một
gã khờ.
− Gã khờ? Mày lại vừa mới "câu" thêm một tên nữa sao?
− Nhưng không phải cho tao, mà cho mày.
Rồi Mỹ Quân nói luôn trước đôi mắt mở to của Kỳ Anh:
− Mày nhớ hôm đó phải ăn diện cho thật xinh vào và đến thật đúng giờ tại điểm hẹn cũ.
OK?
Rồi Mỹ Quân không để cho Kỳ Anh có đồng ý hay không, nàng đã chạy biến đi cũng đột
ngột như lúc đến vậy.
Kỳ Anh phì cười. Nàng không hiểu tại sao mình lại vớ được một cô bạn như Mỹ Quân và
chơi thân đến thế. Có điều nàng không thể hiểu nổi tại sao Mỹ Quân sống phóng túng, dễ
dãi, dễ yêu, dễ bỏ. Còn đối với nàng, Mỹ Quân rất nghiêm nghị, không bao giờ cho nàng
quan hệ hay xã giao với nhiều người khác. Có lúc nàng thắc mắc, Mỹ Quân có vẻ trầm tư
rồi bảo:
Đời có nhiều cạm bẫy lắm. Mày hiền hậu tinh khiết, tao sợ mày bị lừa".
Nhưng dù cho cuộc sống của nàng và Mỹ Quân luôn khác biệt nhau nhưng nàng luôn yêuTập 1
Lâm Kỳ Anh rời khỏi hiệu bánh với chiếc bánh kem trên tay cùng với hai mươi sáu ngọn
nến đã cắm sẳn trên ấy. Bước chân khá nhanh, nàng thấy thật thú vị, khi lời của cô bạn
thân Phùng Mỹ Quân như vẫn còn văng vẳng bên tai:
− Sinh nhật lần thứ 26 này của tao, sẽ không giống như những năm trước.
Lúc đó, nàng đã ngạc nhiên hỏi:
− Mày muốn bày trò gì nữa đây? Hay là có một "lão" nào đó "quán xuyến" cả?
− Không! Sinh nhật lần này, tao đã quyết định không phô trương ầm ĩ. Cả khách lẫn chủ
duy nhất chỉ có ba người.
− Cái gì? Tao không nghe lầm đấy chứ? Mày đổi tính rồi sao?
Lúc đó vẻ mặt Mỹ Quân trông có vẻ bí mật:
− Đây là quyết định nghiêm nghị nhất của tao. Hôm đó chỉ có tao và mày cùng với một
gã khờ.
− Gã khờ? Mày lại vừa mới "câu" thêm một tên nữa sao?
− Nhưng không phải cho tao, mà cho mày.
Rồi Mỹ Quân nói luôn trước đôi mắt mở to của Kỳ Anh:
− Mày nhớ hôm đó phải ăn diện cho thật xinh vào và đến thật đúng giờ tại điểm hẹn cũ.

OK?
Rồi Mỹ Quân không để cho Kỳ Anh có đồng ý hay không, nàng đã chạy biến đi cũng đột
ngột như lúc đến vậy.
Kỳ Anh phì cười. Nàng không hiểu tại sao mình lại vớ được một cô bạn như Mỹ Quân và
chơi thân đến thế. Có điều nàng không thể hiểu nổi tại sao Mỹ Quân sống phóng túng, dễ
dãi, dễ yêu, dễ bỏ. Còn đối với nàng, Mỹ Quân rất nghiêm nghị, không bao giờ cho nàng
quan hệ hay xã giao với nhiều người khác. Có lúc nàng thắc mắc, Mỹ Quân có vẻ trầm tư
rồi bảo:
Đời có nhiều cạm bẫy lắm. Mày hiền hậu tinh khiết, tao sợ mày bị lừa".
Nhưng dù cho cuộc sống của nàng và Mỹ Quân luôn khác biệt nhau nhưng nàng luôn yêuTập 1
Lâm Kỳ Anh rời khỏi hiệu bánh với chiếc bánh kem trên tay cùng với hai mươi sáu ngọn
nến đã cắm sẳn trên ấy. Bước chân khá nhanh, nàng thấy thật thú vị, khi lời của cô bạn
thân Phùng Mỹ Quân như vẫn còn văng vẳng bên tai:
− Sinh nhật lần thứ 26 này của tao, sẽ không giống như những năm trước.
Lúc đó, nàng đã ngạc nhiên hỏi:
− Mày muốn bày trò gì nữa đây? Hay là có một "lão" nào đó "quán xuyến" cả?
− Không! Sinh nhật lần này, tao đã quyết định không phô trương ầm ĩ. Cả khách lẫn chủ
duy nhất chỉ có ba người.
− Cái gì? Tao không nghe lầm đấy chứ? Mày đổi tính rồi sao?
Lúc đó vẻ mặt Mỹ Quân trông có vẻ bí mật:
− Đây là quyết định nghiêm nghị nhất của tao. Hôm đó chỉ có tao và mày cùng với một
gã khờ.
− Gã khờ? Mày lại vừa mới "câu" thêm một tên nữa sao?
− Nhưng không phải cho tao, mà cho mày.
Rồi Mỹ Quân nói luôn trước đôi mắt mở to của Kỳ Anh:
− Mày nhớ hôm đó phải ăn diện cho thật xinh vào và đến thật đúng giờ tại điểm hẹn cũ.
OK?
Rồi Mỹ Quân không để cho Kỳ Anh có đồng ý hay không, nàng đã chạy biến đi cũng đột
ngột như lúc đến vậy.
Kỳ Anh phì cười. Nàng không hiểu tại sao mình lại vớ được một cô bạn như Mỹ Quân và
chơi thân đến thế. Có điều nàng không thể hiểu nổi tại sao Mỹ Quân sống phóng túng, dễ
dãi, dễ yêu, dễ bỏ. Còn đối với nàng, Mỹ Quân rất nghiêm nghị, không bao giờ cho nàng
quan hệ hay xã giao với nhiều người khác. Có lúc nàng thắc mắc, Mỹ Quân có vẻ trầm tư
rồi bảo:
Đời có nhiều cạm bẫy lắm. Mày hiền hậu tinh khiết, tao sợ mày bị lừa".
Nhưng dù cho cuộc sống của nàng và Mỹ Quân luôn khác biệt nhau nhưng nàng luôn yêu Tập 1
Lâm Kỳ Anh rời khỏi hiệu bánh với chiếc bánh kem trên tay cùng với hai mươi sáu ngọn
nến đã cắm sẳn trên ấy. Bước chân khá nhanh, nàng thấy thật thú vị, khi lời của cô bạn
thân Phùng Mỹ Quân như vẫn còn văng vẳng bên tai:
− Sinh nhật lần thứ 26 này của tao, sẽ không giống như những năm trước.
Lúc đó, nàng đã ngạc nhiên hỏi:
− Mày muốn bày trò gì nữa đây? Hay là có một "lão" nào đó "quán xuyến" cả?
− Không! Sinh nhật lần này, tao đã quyết định không phô trương ầm ĩ. Cả khách lẫn chủ

duy nhất chỉ có ba người.
− Cái gì? Tao không nghe lầm đấy chứ? Mày đổi tính rồi sao?
Lúc đó vẻ mặt Mỹ Quân trông có vẻ bí mật:
− Đây là quyết định nghiêm nghị nhất của tao. Hôm đó chỉ có tao và mày cùng với một
gã khờ.
− Gã khờ? Mày lại vừa mới "câu" thêm một tên nữa sao?
− Nhưng không phải cho tao, mà cho mày.
Rồi Mỹ Quân nói luôn trước đôi mắt mở to của Kỳ Anh:
− Mày nhớ hôm đó phải ăn diện cho thật xinh vào và đến thật đúng giờ tại điểm hẹn cũ.
OK?
Rồi Mỹ Quân không để cho Kỳ Anh có đồng ý hay không, nàng đã chạy biến đi cũng đột
ngột như lúc đến vậy.
Kỳ Anh phì cười. Nàng không hiểu tại sao mình lại vớ được một cô bạn như Mỹ Quân và
chơi thân đến thế. Có điều nàng không thể hiểu nổi tại sao Mỹ Quân sống phóng túng, dễ
dãi, dễ yêu, dễ bỏ. Còn đối với nàng, Mỹ Quân rất nghiêm nghị, không bao giờ cho nàng
quan hệ hay xã giao với nhiều người khác. Có lúc nàng thắc mắc, Mỹ Quân có vẻ trầm tư
rồi bảo:
Đời có nhiều cạm bẫy lắm. Mày hiền hậu tinh khiết, tao sợ mày bị lừa".
Nhưng dù cho cuộc sống của nàng và Mỹ Quân luôn khác biệt nhau nhưng nàng luôn yêu mến cô bạn thân của mình.
Trời tối dần, mặt trời đã lùi dần vào bóng đêm, nhường lại nhiệm vụ cho những ánh đèn
cao áp thắp sáng thành phố. Ánh sáng vàng nhạt dưới cơn gió thu, nàng thấy thật thoải
mái. Biết Mỹ Quân đang sốt ruột đợi mình, nàng bước nhanh chân hơn và...
"Ầm". Phản xạ có điều kiện khi chạm phải chướng vật, nàng đưa chiếc bánh lên và...
Thôi rồi! Tất cả những hoa văn, chữ lời chúc được người thợ công phu tạo ra ỏ hiệu bánh
đã hiển nhiên nằm chễm chệ, tạo thành một bức tranh sơn thủy với màu sắc rực rỡ trên
gương mặt của một người... à không, một gã. Lúc này nàng chỉ có thể nghĩ ra đó là một
gã khờ. Và nàng còn kịp nhận ra rằng ở những nơi trên gương mặt còn sót lại của gã, mà
đám kem kia khiêm nhượng chừa lại, nàng phát hiện ra làn da ấy cứ đỏ bừng... đỏ bừng.
Trong lúc "dầu sôi lửa bỏng" ấy, việc cần phải làm là nói lời xin lỗi. Nhưng không, nàng
đã bật cười vì gương mặt đủ màu sắc của anh ta.
Như không chịu nổi sự bất lịch sự của nàng, anh chàng đã hừ trong cố họng, vẻ bực dọc
rồi đùng đùng bỏ đi. Đến lúc này, nàng mới nhận thức được sự vô duyên của mình. Nàng
định nói một câu xin lỗi, nhưng đã muộn, bóng anh ta đã khuất tự bao giờ. Đột ngột, nàng
thấy tâm trạng mình hụt hẫng bơ vơ.
Nhìn xuống chiếc bánh tội nghiệp, nàng thở dài và nghĩ rằng: Mỹ Quân có lẽ đang sốt
ruột vì nàng, cho nên nàng không thể quay lại hiệu bánh. Thôi thì... Nàng bước nhanh về
phía trước.
Nàng đoán không sai. Trong một quán cà phê sân vười khá rộng và thoáng mát, nàng
thấy Mỹ Quân đang đứng ngồi không yên, đôi mắt cứ nhớn nhác tìm kiếm. Dấu chiếc
bánh sau lưng, nàng tiến về phía bạn và e dè nói:
− Mỹ Quân! Xin lỗi nhé, tao đã đến trễ.

Thấy Kỳ Anh, Mỹ Quân mừng rỡ.
− Con quỷ! Cuối cùng, mày cũng chịu tới. Tao cứ ngỡ mày ngủ quên luôn rồi chứ.
Nhìn vẻ mặt khác thường của Kỳ Anh, Mỹ Quân trách nhẹ:
− Mày sao thế? Đã đến trễ mà ngay cả lời chúc mừng sinh nhật tao cũng không có nữa
sao?
Không thể trốn tránh mãi sự thật, nàng từ từ đưa chiếc bánh về phía trước và lí nhí:
− Mỹ Quân! Happy birthday.
Mỹ Quân sững sờ và hét lên khi nhìn chiếc bánh nham nhở:
− Cái gì đây? Đấy là quà mừng sinh nhật sao?
− Không, không phải! Đây chỉ là ngoài ý muốn, tao xin lỗi.
Thấy gương mặt Kỳ Anh thật tội nghiệp vẻ như muốn khóc, nàng biết có chuyện đã xảy
ra với bạn mình. Nhưng với tính thích đùa, nàng vờ nghiêm nghị hỏi:
− Mày không bần tiện như thế chứ, Kỳ Anh? Chiếc bánh dùng làm quà sinh nhật cho tao,
mà mày cũng hớt phần kem lại để ăn.
− Không! Không phải tao mà...
− Thế phần kem đâu?
− Chúng...
− Chúng thế nào?
Kỳ Anh đỏ mặt:
− Chúng nằm trên mặt của "gã" hết rồi.
Đến lượt Mỹ Quân ngạc nhiên:
− Gã nào?
− Tao cũng không biết nữa.
Bây giờ Mỹ Quân mới vỡ lẽ:
− À! Tao hiểu rồi. Thế hắn có đền cho mày không?
− À... à, không...
Mỹ Quân nổi nóng:
− Thấy chưa, tao đã nói rồi mà. Mày hiền quá, luôn để người ta ăn hiếp. - Nắm tay Kỳ
Anh, lôi đi rồi tiếp - Đi chỉ hắn cho tao, tao sẽ cho hắn một bài học.
Kỳ Anh hốt hoảng níu lại:
− Đừng. Không phải lỗi của anh tạ Là do tao... tao...
Mỹ Quân nhìn bạn cười cười:
− Tao hiểu rồi đầu óc không tập trung chứ gì? Đang nghĩ đến "gã khờ" mà tao sắp giới
thiệu, phải không? Tha lỗi cho mày đấy, tao nhận món quà này.
Kỳ Anh mừng rỡ:
− Thế thì hay quá. Lần sau tao sẽ bù đắp. À phải! Cũng may hai mươi sáu ngọn nến vẫn
còn đủ, mày mau thắp lên và cầu nguyện đi.
− À được! Tao sẽ làm ngay.
Nhìn bạn hai tay đan vào nhau, mắt nhắm nghiền vẻ thành khẩn, Kỳ Anh buông tiếng thở
phào nhẹ nhõm.
Cả hai đã về đến phòng trọ của Mỹ Quân. Nhưng Mỹ Quân vẫn chưa nguôi bực dọc. Ngã
dài trên chiếc ghế, nàng hậm hực:
− Khốn kiếp thật! Đây là lần đầu tiên có một gã đàn ông cho tao leo cây, mà là một tên
tao tính làm mai cho mày nữa chứ.
Thấy bạn như thế, Kỳ Anh vội can:
− Thôi, thôi. Bỏ qua đi mày ạ. Tao nghĩ anh ta không đến còn tốt hơn. Theo tao nghĩ, anh
ấy thích mày, mà mày đem làm mai cho tao, chắc là người ta hụt hẫng lắm. Vả lại, tao
cũng không thích kiểu ấy đâu. Làm như tao đây ế không bằng.
Mỹ Quân ngồi phắt dậy nhìn sát vào mắt Kỳ Anh rồi làm ra vẻ quan trọng:
− Mày không ế, tao biết mày đẹp lắm. Nhưng để tao nhắc cho mày nhớ nhé, cái tuổi hai

mươi sáu cũng bước qua đời mày rồi. Xem này, sau đuôi mắt mày chuẩn bị xuất hiện
những dấu chân chim rồi đấy. Liệu hồn đi.
Nghe bạn trêu thế, Kỳ Anh đỏ mặt. Nàng cố cãi lý:
− Nhưng tại vì tao thích yêu chứ bộ. Và cũng tại mày nữa, hễ có kẻ nào rề rà làm cái đuôi
của tao thì mày đã nhanh chóng cắt đứt một cách không thương tiếc.
Mỹ Quân giả vờ làm ra vẻ sừng sộ:
− Thế mày cho tao chính là kẻ đã làm cho mày ế chồng đấy à?
Nhìn bạn, Kỳ Anh cố nín cười rồi ra vẻ nghiêm nghị bảo:
− Mỹ Quân này! Có đôi khi tao suy nghĩ rất nhiều. Mày biết tao nghĩ gì không?
− Nghĩ gì thế?
− Tao nghĩ... mày đang yêu tao...
− Có nghĩa là tao là kẻ đồng tình luyến ái đấy à?
Không còn chịu đựng được nữa, Kỳ Anh đã bật cười giòn giã.
Thấy thế, Mỹ Quân đã nhào tới vừa ngắt nhéo, cấu xé Kỳ Anh, miệng thì hét lớn:
− Vâng, tao đã yêu mày rồi và bây giờ tao sẽ "bày tỏ" tình cảm của tao đây.
Cả hai cùng cười, cùng hét làm căn phòng trở nên ầm ĩ. Không chịu được những cú thọt
lét của Mỹ Quân, Kỳ Anh la lên oai oái:
− Thôi, bao nhiêu đó đủ rồi, tao chết mất.
− Cho mày chết luôn! Yêu này... yêu này...
Mỹ Quân chịu buông tha cho Kỳ Anh khi nghe có tiếng gọi cửa, nhưng nàng vẫn lườm
bạn:
− Cũng may cho mày đấy. Nếu không mày sẽ chết với tao hôm nay.
Vừa cười vừa thở, Kỳ Anh nói:
− Tha cho em đi, người yêu ơi. Em "tởn" rồi.
Mỹ Quân cũng cười rồi nói:
− Thôi, mày tránh ra đàng sau một chút đi. Có lẽ gã nào đó tìm tao.
Chờ cho Kỳ Anh vừa khuất phía sau, nàng đưa tay mở cửa rồi kêu lên:
− Gia Hào! Sao đến giờ này anh mới đến? Vào nhà đi anh.
Tiếng người vừa mới đến và ngập ngừng:
− À... xin lỗi ..tôi bận một chút việc.
Trước khi ngồi xuống ghế, Gia Hào đưa hộp quà cho Mỹ Quân rồi nói:
− Mỹ Quân! Chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
Mỹ Quân cười tươi:
− Cám ơn anh. À, Gia Hào! Em giới thiệu anh, cô bạn thân của em nhé.
Nàng quay xuống và gọi lớn:
− Kỳ Anh ơi! Lên đây đi.
− Tao lên tới đây.
Vừa nhảy chân sáo lên nàng hỏi tiếp:
− Họ đã về rồi à... Hả?
Nàng trố mắt một cách kinh ngạc khi phát hiện ra Gia Hào. Cũng như nàng, Gia Hào
sững sờ rồi cất tiếng lạnh lùng:
− Lại là cô à?
Đến bây giờ, nàng vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh vì sự cố hồi chiều, cả một phần kem của
chiếc bánh... Nhưng mà sao anh ấy lại ở đây? Chẳng lẽ đây chính là người mà Mỹ Quân
bảo giới thiệu cho mình? Ôi, trời ơi! Nàng kêu thầm trong cổ họng. Đúng là oan gia ngõ
hẹp.
Thấy thái độ của hai người, Mỹ Quân lấy làm lạ hỏi:
− Ủa! Hai người đã biết nhau rồi sao?
Kỳ Anh lí nhí:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận