− Con nghe đâu lão ấy giàu lắm.
− Kỳ Anh đã tự tay mình đánh mất tất cả rồi, con ơi.
Bà nói trong tuyệt vọng. Rồi bỗng dưng bà vụt đứng lên rời chỗ nấp, làm Quân hốt hoảng kéo bà lại, hỏi:
− Má, má định làm gì thế?
Giọng bà tức giận tột đỉnh:
− Kỳ Anh đã làm chuyện dơ bẩn quá, hôm nay tao sẽ cho nó một bài học.
− Má! Nhưng ở đây là ngoài đường, dù sao má cũng giữ danh dự cho nó chứ.
− Không. Chính nó đã tự làm mất danh dự của mình, còn bôi tro trát trấu vào mặt má nữa.
Nhìn gương mặt bà tím tái giận dữ, Quân lo sợ trấn an bà bằng cách nắm tay bà định kéo đi
− Chúng ta về thôi má, chuyện đâu còn có đó mà. Để con sẽ gặp Kỳ Anh khuyên bảo nó thêm. Nó có học thức, con nghĩ nó sẽ sớm nhận ra sai lầm của mình.
Lời của Quân làm bà có dịu đi đôi chút. Bà tự trấn an mình. Ở đời, ai không mắc phải sai lầm, huống gì con gái bà hiền dịu thật thà quá. Bà đứng lên định bước theo Quân thì một hình ảnh đập vào mắt làm bà kinh hoàng. Vẫn ở trước quán bar, Kỳ Anh cùng lão bụng phệ đang hôn nhau đắm đuối. Chiếc áo khoác mà bà thấy cô mặc, lúc nãy không còn, bây giờ trên người cô chỉ còn chiếc áo ngắn cũn cỡn, và chiếc váy cực ngắn gần như phô trương hết cả da thịt ra ngoài. Nỗi kinh hoàng vẫn vây lấy đầu óc bà. Bà đứng đó miệng há hốc, mắt trợn tròn trắng dã, da mặt bà trắng bệch. Quân hốt hoảng lay bà và gọi:
− Má Xuân! Má sao vậy? Bình tĩnh đi má.
Bà vẫn chết đứng. Quân lo sợ đến mức cô muốn khóc mà không khóc được. Cô lại lay và gọi lớn hơn
− Má! Má ơi! má có sao không? Đừng làm con sợ nha má.
Vẫn không lên tiếng, rồi bỗng nhiên toàn thân bà nhũn ra, bà đổ xuống nằm vật ra đường trước sự kinh hoàng của Quân. Cô gào lên, lạc cả giọng:
− Má Xuân! Má Xuân ơi! Đừng như thế mà. Là do con, chính con mới là người có lỗi.
Nhưng bây giờ bà như một kẻ vô tri, nào nghe được lời phân minh của cộ..
Trên đường phố tấp nập, tiếng còi xe cấp cứu đang xé gió lao đi làm kinh động cả một thành phố.
Bên cạnh giường bệnh của mẹ, Kỳ Anh cắn chặt ngón tay đến rướm máu để cho tiếng nấc không bật ra ngoài. Mẹ cô nằm đó với hơi thở yều ớt, mặt mày trắng bệch, xanh xao... Bên tai cô, lời nói của vị bác sĩ vẫn còn văng vẳng, cô có cảm giác đấy là lời buộc tội đối với cô...
− Cô là con gái bệnh nhân phải không?
− Dạ, phải.
Giọng ông trách nhẹ:
− Mẹ cô có bệnh tim, sao lại để bà ấy kinh động đến thế?
− Da...
Lúc đó, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của ông, cô đã níu lấy ông và gào lên trong tiếng nấc:
− Bác sĩ! Xin hãy cho tôi biết tình trạng của mẹ tôi thế nào?
Ông lắc đầu:
− Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, giờ chỉ còn hy vọng ở bản năng của bà ấy mà thôi...
Níu chặt lấy thành giường, cô khóc ngất. Mẹ Ơi! Không phải do con hư đốn đâu. BẢn thân con cũng không hiểu tại sao mình mắc bệnh. MẸ Ơi! Con đau khổ lắm mà không nói ra được. Dù hết sức cố gắng nhưng tiếng khóc của cô vẫn bật ra ngoài, tiếng khóc mang đầy uất hận ai oán. Tiếng khóc muốn lay tỉnh cơn hôn mê của bà XUân. Từ lúc chứn gkiến việc làm của con gái, bà đã ngất xỉu và được đưa ngày đến bệnh viện đã ba ngày trôi qua bà vẫn chìm trong hôn mê. Bác sĩ bảo bà bị đứt mạch máu não vì bị kích động mạnh.
Và đã ba ngày trôi qua rồi, Kỳ Anh không hề ăn uống gì. Cô chỉ đứng bên giường mẹ và sợ mẹ cô sẽ bỏ cô đi mãi mãi. Tiếng khóc cô vẫn thổn thức trong căn phòng lạnh giá. Rồi bỗng dưng đôi mắt rưng đỏ của cô sáng lên. Mẹ cô vừa cựa mình. Cô ào tới nắm nhẹ bàn tay lạnh buốt của bà, khẽ gọi trong nước mắt
− Mẹ Ơi! Tỉnh dậy đi mẹ.
− Mẹ Ơi! mở mắt ra đi, con là con gái Kỳ Anh của mẹ đây này.
Cô áp cả mặt mình vào đôi má xanh xao của mẹ làm ướt cả mặt bà. Bà khẽ nhíu mày, đôi mắt từ từ hé mở, nơi đó, hai giọt nước mắt vừa lăn ra. Mừng rỡ cô khóc ngất và kêu lên:
− Ôi! Mẹ đã tỉnh rồi. MẸ Ơi! Con là Kỳ Anh nè, mẹ có nhận ra không?
BÀ chớp chớp đôi mắt như đang cố nhớ lại mọi chuyện. Bỗng đôi mắt bà long lên sòng sọc, gươn gmặt đanh lại giận dữ. Bà cố lấy hết sức lực còn lại đẩy cô và hét lớn:
− Cút khỏi đây mau. Tao không có đứa con bất hiếu như mày.
Bất ngờ bị mẹ xô mạnh, Kỳ Anh ngã lăn ra đất. Cố nén cơn đau, cô lồm cồm ngồi dậy và khẩn thiết van cầu:
− Mẹ Ơi! con biết lỗi rồi, xin mẹ đừng ghét bỏ con.
− Đi, đi mau, đừng để cho tao thấy mặt nữa.
Cô khóc điếng:
− Đừng, mẹ Ơi. Con không còn chỗ nào nương tựa nữa, mẹ hãy thương con với.
Bà Xuân thở hồng hộc, mặt tím tái cơn giận của bà đã lên đến tột đỉnh. Bà lại hét:
− Đi mau! Mỹ Quân! Mỹ Quân đâu?
Bên ngoài, Quân nghe tiếng vội tông cửa chạy vào. Nhìn bà, cô hốt hoảng lên tiếng:
− Má Xuân! Chuyện gì xảy ra vậy?
Bà chỉ còn nói trong hơi thở:
− Má.. má không muốn gặp nó nữa, mau đuổi nó ra ngoài đi.
Kỳ Anh gần như lết dưới sàn nhà, cố níu tay bà:
− Đừng mẹ Ơi. Đừng đuổi con lúc này, con chỉ muốn được ở bên mẹ thôi.
Nhìn Kỳ Anh, Quân thấy xót thương cho bạn. Nhưng nếu để thế này thì tình trạng của bà Xuân sẽ xấu hơn, nên cô đỡ Kỳ Anh lên và nói nhỏ:
− Mày tạm ra ngoài một chút đi, để tao nói với má sau.
Kỳ Anh nhìn khuôn mặt Quân đầy biết ơn:
− Hãy giúp tao nghe Quân, tao sợ lắm.
− Được rồi để tao lo.
Kỳ Anh nhìn mẹ qua màn lệ rồi từ từ bước ra ngoài. Trên giường, bà Xuân vẫn còn với những hơi thở nặng nhọc khó khăn. Quân vuốt ngực bà, cô nói như mếu:
− Má! Má cố lên nhé, để con đi gọi bác sĩ ngay.
Cô vội quay đi nhưng đã bị bàn tay yếu ớt của bà giữ lại:
− Đừng, không cần đâu
− Nhưng trông má mệt quá.
− Hãy cho má miếng nước.
Cô vội chạy đi lấy nước và bón cho bà:
− Má uống cẩn thận nhé.
Bà uống được vài muỗng nhỏ rồi lên cơn sặc sụa. Gương mặt nhăn nhúm của bà dường như không còn một chút sức sống làm Quân run rẩy:
− Cố lên đi má, má không sao đâu.
Bà lấy hơi thở từng cơn khó nhọc, nước mắt bà tuôi dài:
− Má không ngờ ba mươi năm qua, má tần tảo nuôi nó khôn lớn, mà bây giờ nó trả hiếu cho má như thế đấy.
− Thôi, chuyện đó hãy nói sau đi má à. Bây giờ má hãy nằm yên và cố gắng tịnh dưỡng.
− Không. Nếu bây giờ má không nói thì e sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
− Đừng má ơi! Đừng nói gở như thế mà, con và Kỳ Anh sợ lắm.
Gương mặt bà trở nên giận dữ:
− Đã bảo là đừng nhắc tới nó.
Bà lại thở hồng hộc. Nhìn bà nghĩ đến Kỳ Anh, cô cảm thấy mình có tội vô cùng. Cô nghĩ: “Hay là nói thật ra mọi chuyện, may ra còn cứu vãn tình thế, nếu không thì muộn mất”. Tự nhiên lúc này cô cảm thấy tỉnh táo hơn lúc nào hết. Cô đã quyết định kể ra sự thật và nhận lỗi lầm trướ ckhi quá muộn. Xiết nhẹ tay bà, cô nói:
− Má à! Xin má bình tĩnh nghe con nói hết sự thật. Thật ra Kỳ Anh...
− Đừng nói nữa! - bà vội gạt ngang lời cô
− Nhưng con cần phải cho má biết sự thật
− Thôi, má nghĩ mình không còn đủ khả năng nghe một sự thật nào nữa đâu, Quân ạ.
Biết bà vẫn còn hiểu lầm, cô cố giải thích nên đều bị bà gạt ngang. Sợ bà tức giận nên cô không dám mở lời tiếp. Thấy bà nằm im mắt nhìn lên trần nhà, cô lo sợ hỏi:
− Má Xuân! Má đang nghĩ gì thế?
Mắt bà vẫn không rời khỏi trần nhà
− Má nghĩ mình đang có lỗi với một người
− Có phải là ba của Kỳ Anh không?
− Đúng. Má đã không làm tròn trách nhiệm, để đứa con hư đốn.
− Nhưng thật sự thì Kỳ Anh...
Đột ngột bà nắm tay Quân cầu khẩn:
− Quân à! Con có thể ngồi nghe má kể một câu chuyện, được không?
− Dạ được. Con sẵn sàng nghe ạ.
Đôi mắt mệ mỏi của bà trở nên xa vắng:
− Một sự thật đã ba mươi năm trôi qua rồi, má cứ nghĩ mình sẽ giữ bí mật suốt đời và sẽ mang theo vào lòng đất khi nhắm mắt. Nhưng bây giờ biết mình sắp chết...
− Má! Má không chết đâu mà
Giọng bà khó nhọc:
− Đừng ngắt lời má, như thế e rằng con không kịp nghe hết câu chuyện đâu. Quân! Con biết không, khi biết mình sắp chết, con người ta không còn đủ khả năng giữ kín bí mật nào cả. Nên má xin con chịu khó lắng nghe một lần. Thật ra thì có lẽ ba Kỳ Anh vẫn chưa chết
− Hả! Nhưng tại sao...
Bà lấy từ hơi thở nặng nhọc rồi tiếp:
− Hơn ba mươi năm trước, khi còn là một nữ sinh trung học từ quê lên tỉnh học, má có yêu một người và cũng được người ấy yêu lại. Cuộc tình tự do dần đưa má và người ấy đi qua giới hạn. Lúc đó, má sống chìm ngập trong hạnh phúc. Rồi tiếp tục ra trường, người ấy tiếp tục con đường tương lai bằng một chuyến vượt đại dương sang Mỹ du học, mà không thể ngờ được mình bỏ lại quê hương một mầm sống đang tượng hình. Còn lại một mình với cái thai trong bụng, má không dám trở về quê nên đành bỏ đi biệt xứ để làm việc sinh con. Thế đó và ba mươi năm vẫn yên bình trôi qua, thế mà...
− Má! Thế là Kỳ Anh còn cha sao?
− Có thể như vậy. Nhưng Quân à! Đây là nỗi ô nhục nhất đời má. Bây giờ, nếu gặp lại ông ấy, má không còn mặt mũi nào trao cho ông ấy một đứa con nhếch nhác bệnh hoạn như vậy.
− Nhưng má ơi, Kỳ Anh không hề...
Bà đưa tay ngăn lại, hơi thở gấp gáp hơn. Rồi đôi tay bà như đang tìm kiếm gì trên cổ. Thấy thế, Quân hỏi:
− Má cần gì?
− Sợi dây.. chuyền.
Hiểu ý cô tháo sợi dây chuyền mặt ngọc màu đỏ trên cổ bà và nói:
− Có phải má cần cái này không?
Cầm sợi dây chuyền trong tay áp vào ngực mình, dường như bà sống lại cảm giác của ba mươi năm về trước. Rồi bà khóc, khi đưa sợi dây chuyền cho Quân:
− Đây là sợi dây chueyèn mà ba của Kỳ Anh tặng cho má trước khi lên đường du học. Lẽ ra má định cho Kỳ Anh nhân ngày cưới của nó, nhưng nó đã làm thay đổi tất cả. Quân, xin con hãy giữ dùm má, bao giờ có thể, con hãy trao trả lại cho nó.
Thấy bà yếu dần, Quân khẩn cầu:
− Hay để con gọi Kỳ Anh vào với má nhé.
Bà lắc đầu đau đớn:
− Má rất thương Kỳ Anh. Nhưng việc làm của nó khiến má không đủ thời gian để tha thứ cho nó, và không thể chấp nhận nó.
− Má?
− Còn nữa, xin con hãy ở lại chăm sóc cho Kỳ Anh. Dù sao, bây giờ nó cũng là một đứa đáng thương... thương... tiếng nói của bà tắt dần rồi tiếp:
− Nếu có gặp lại ông ấy, hãy nói rằng cho má xin... lỗi.
Đột nhiên, bà ngừng nói, mắt trắng dã, đầu gục sang một bên mềm nhũn.
Bà đã chết, chết một cách đột ngột, trên gương mặt vẫn còn vương nét bàng hoàng thảng thốt.
Một cảnh tưởng hãi hùng mà chưa bao giờ Quân đã nghĩ tới. Cô đứng chết trân, mồm há hốc mắt trợn tròn muốn rách cả mi. Cô kinh hoàng: Đây có phải là hậu quả mà cô đã gây ra không? Đúng rồi, mày đã gián tiếp giết người rồi, Mỹ Quân ạ. Lời buộc tội đang vây lấy cô. Cô lui dần, muốn khóc nhưng đôi mắt cứng lạnh. Cô nói như kẻ điên loạn:
− Má Xuân ơi! Không phải do con, con không hề muốn má chết. Con chỉ muốn làm như thế để có Gia Hào thôi. Không phải con, con không giết người.
Cô hét lớn như muốn xóa tan những lời cáo buộc trong tâm mình.
− Á...
Tiếng thét của cô vang tới bên ngoài cửa. Bàng hoàng, Kỳ Anh tông cửa xông vào. Rồi linh tính cho biết chuyện gì xảy ra khi nhìn ánh mắt thất thần và đầu tóc rối bù của Quân. Trên giường, mẹ cô chỉ còn là cái xác không hồn. Rồi cô đã ngất đi trước khi chưa kịp gọi hai tiếng “mẹ Ơi”
Lại thêm một nỗi bàng hoàng nữa đến với Quân. Cô hết lay bà Xuân đến Kỳ Anh, miệng vẫn còn lảm nhảm:
− Không phải tao giết má. Kỳ Anh ơi! không phải tao đâu. Tao không cố ý gì cả, chỉ tại tao quá yêu anh Gia Hào thôi. Mày tỉnh lại đi, tao sẽ trả anh ấy lại cho mày đây. Mày cũng không có bệnh gì cả, chính tao mới bệnh SiDA nè. Kỳ Anh! Mày có nghe không?
Nhưng Kỳ Anh có nghe thấy gì đâu. Cô đã ngất lịm trong đau đớn tột cùng.
Căn phòng nhuốm đầy mùi tang tóc.
Đám tang của bà Xuân diễn tra trong một không khí buồn tẻ lạnh lùng đến nao lòng người ngoài cuộc. Bà con thân thích không có ai, chỉ vài người hàng xóm đến chia buồn. Quân cũng tự nguyện để tang cho bà. Cô hy vọng vòng khăn tang chít trên đầu mình sẽ giảm bớt một phần tội lỗi cô đã gây ra và cũng tỏ lòng thành kính đối với nngười mẹ nuôi của mình.
Còn Kỳ Anh, từ khi phát hiện ra mẹ mình đã chết, cô đã ngất lịm đi trong một thời gian dài. Nhờ sự tận tình của bác sĩ, cuối cùng cô đã tỉnh lại. Sau đó cô cứ ôm mãi quan tài của mẹ mà khóc. Vâng, cô chỉ có thể khóc mà thôi, ngay cả một câu van xin mẹ tha thứ tội mà không thốt ra lời.
Cho đến ngày đưa linh cữu bà Xuân đi an táng, người ta đã không còn thấy cô khóc nữa. Chỉ thấy gương mặt nặng trĩu với đôi mắt vô hồn, cầm bức chân dung mẹ đi bên cạnh quan tài với từng bước chân nặng trĩu. Đến khi linh cữu của bà Xuân đã vùi sâu dưới lòng đất lạnh, Quân đã gào khóc, kêu la thảm thiết ngất lên ngất xuống mấy lần. Nhưng Kỳ Anh vẫn đứng chết lặng không một giọng nước mắt không một tiếng kêu la. Nhiều người đưa tiễn trong đám tang lấy làm ái ngại cho cô, đến an ủi nhưng dường như cô vẫn không để tâm đến. Tâm hồn cô đã chai lạnh rồi sao?
Khi người khách cuối cùng đã rời tang lễ. Bên phần mộ mới trải đầy hoa huệ trắng chỉ còn lại hai cô gái mảnh mai đang quỳ phủ phục với tang phục trắng xóa khiến trời đất cũng ngậm ngùi. Lâu khô màn lệ, Quân cố bước những bước chân nặng nề đến bên Kỳ Anh, giọng còn nghẹn ngào nuối tiếc.
− Má Xuân đã an bài. Bây giờ, cũng đã trễ rồi, chúng ta về nhé Kỳ Anh.
Kỳ Anh vẫn im lặng, đôi mắt vô hồn vẫn chăm nhìn vào phần mộ ướt. Quân gục đầu vào vai bạn khóc ngất.
− Má Xuân ra đi đột ngột quá tao biết mày đau khổ lắm. Nhưng hãy cố gắng lên Kỳ Anh ạ. Dù sao vẫn còn có tao bên mày. Hãy về nhà đi. Tao có một sự thật muốn nói với mày. Bây giờ tao mới hiểu là thời gian qua tao quá sai lầm đi làm chuyện đó. Kỳ Anh! Tao có lỗi với mày, càng có lỗi với má Xuân. Chỉ cái chết mới rửa hết được tội lỗi của tao.
Kỳ Anh vẫn không hề động đậy và cũng không hề phản ứng gì về thái dộ của Quân. Nghĩ bạn mình đã đau khổ nên Quân đành dìu Kỳ Anh đứng dậy và đưa ra xe. Chiếc xe nổ máy, rú những hồi còi buồn bã rồi lao đi.
Đưa Kỳ Anh vào đến nhà, Quân cũng cảm thấy toàn thân mình kiệt sức. Vì mấy ngày cử hành đám tang bà Xuân, Kỳ Anh dường như suốt ngày đêm ôm lấy linh cửu của bà. Còn mọi việc tiến hành tang lễ, tiếp khách, tất cả mọi chuyện đều do Quân quán xuyến. Bây giờ cô mới thấm thía sự mệt mỏi rã rời. Về đến nhà bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống giường tìm nhanh một giấc ngủ. Nhưng nhìn thấy Kỳ Anh như thế, cô không nỡ bỏ mặc. Dìu Kỳ Anh lại ghế ngồi, cô ân cần nói:
− Ngồi xuống đi Kỳ Anh. Mấy hôm nay mày không có ăn gì cả, chắc là đói lắm rồi, để tao xuống bếp nấu tạm tô mình ăn nhé. Năm phút sau sẽ có ngay.
Nói xong, cô nhanh chân chạy xuống bếp. Và đứng như lời cô đã hứa chưa đầy năm phút sau, cô đã trở lại với tô mì bốc hơi trên tay. Cô định nhoẻn miệng cười và nói với Kỳ Anh, nhưng cô phát hiện Kỳ Anh đã không còn ngồi ở chỗ đó nữa. Lấy làm lạ, cô khẽ gọi:
− Kỳ Anh ơi!
− ...
− Kỳ Anh ơi! Mày đâu rồi?
Vẫn không có tiếng trả lời, cô hướng mắt về phía bàn thờ của bà Xuân cũng không thấy bóng dáng Kỳ Anh đâu. đặt vội tô mì xuống, cô thấy hoang mang. Chợt nhiên cô đứng im định thần lại vì nghe có tiếng nói xì xào gần đâu đây. Cố định vị trí, cô quay về nơi phát ra âm thanh đó. Cô phát hiện trong một góc mù mờ ở kẹt bàn thờ lúc nãy về cô chưa kịp mở đèn, Kỳ Anh đứng giấu mình trong đó và hình như đang nói chuyện với ai đó. Đưa tay bật công tắc đèn, cô chạy đến nắm tay Kỳ Anh và lay:
− Kỳ Anh! Sao mày lại vào đây ngồi vậy? Mau ra đây ăn mì đi.
Và dường như Kỳ Anh không hề mảy may gì sự xuất hiện của quân. Miệng cô vẫn đang nói câu gì đó vô nghĩa, mà cố hết sức Quân cũng không hiểu nổi. Quân lo sợ lay tiếp:
− Kỳ Anh! Mày đang nói gì vậy?
Bây giờ thì Kỳ Anh mới lên tiếng:
− Tao yêu mày lắm. Mày có yêu tao không? Cưới tao làm vợ nha, hay là để tao làm chồng mày nha. Ô! Con sâu đẹp quá, bắt cho tao đị. tao muốn ăn nó... tao muốn ăn con bướm.
Rồi cô lảm nhảm gì đó trong miệng nữa mà Quân không thể nghe được
Quân thấy đầu óc mình căng thẳng tột cùng, tay chân rụng rời. Một nỗi lo sợ mơ hồ vừa vây lấy cả tâm tríc cô. Cô hỏi mà gần như đã bật khóc với hy vọng mong manh, như có một vẻ van nài, cầu khẩn:
− Kỳ Anh! Mày sao vậy?
Kỳ Anh lại nhìn cô với ánh mắt lừ đừ khó tả. Quân sờ nhẹ trán bạn và rên rỉ:
− Không phải là mày đang mê sảng chứ, Kỳ Anh. Tao biết tao có lỗi với mày, Kỳ Anh thật sự thì mày không có bệnh, người bệnh SiDA chính là tao. Nhưng tao quá yêu Gia Hào, tình yêu đó ngày càng to lớn hơn khi chứn gkiến sự yêu thương âu yếm của mày và anh ấy. Dù vậy nhưng tao cứ mãi dặn lòng mình, đó không phải là hạnh phúc của tao, mà là của mày, chỉ có mày mới xứng đáng với tình yêu của Gia Hào. Nhưng...
Quân nghẹn lời đi trong thời gian khá lâu rồi tiếp:
− Nhưng sự thật tao quá phũ phàng. Bản xét nghiệm HiV dương tính thay cho bản án tử hình với một kẻ vô tội Phùng Mỹ Quân. Mày có biết không? Khi biết mình sắp chết vì căn bệnh thế kỷ thì tình yêu trong tao trỗi dậy. Thế là tao không thể cưỡng lại trái tim và đảo ngược kết quả và mong muốn có được Gia Hào trong quãng đời còn lại. Mày có hiểu không, tao chỉ muốn mượn anh ấy trong thời gian ngắn. Nhưng không ngờ tao đã hại chết má Xuân, Kỳ Anh! Bây giờ mày đã hiểu mọi chuyen. Tao là kẻ tội lỗi tày đình. Tao nhất định cùng cái chết để tạ lỗi cùng mày. K ỳ Anh! Xin hãy tha thứ cho tao. Nơi suối vàng, xin chúc mày và Gia Hào trăn năm hạnh phúc.
Cô quay đi thì nghe đàng sau tiếng cười the thé. Quay lại cô bàng hàong khi nhận ra Kỳ Anh với đầu tóc rối bời đang nhăn răng cười man dại, cười như một kẻ đang lên cơn điên, tay đưa lên, lẫn lộn trong tiếng cười là lời nói:
− Lại đây với mẹ con, mẹ yêu con lắm, con trai của mẹ.
Quân trợn tròn mắt, kinh hoàng, lùi dần, lùi dần, đầu cô vừa bật ra một suy nghĩ. Trời ơi! chẳng lẽ Kỳ Anh đã điên loạn rồi sao. Đôi mắt trắng dã vô hồn, nụ cười man dại, miệng luôn nhảm nhảm, nói chuyện này, xọ chuyện kia, đầu tóc bù xù.
Vâng. Thật xót xa cho một đóa hoa đầy hương sắc nhưng kém may mắn. Nổi đau chồng chất nỗi đau đã đốn ngã một Kỳ Anh hiền hậu, dịu dàng và mảnh mai yếu đuối. Cô đã không đủ sức với những đau đớn mất mát mà trong một thời gian ngắn đổ xuống đời cô. Cô đã điên loạn. Cô không còn khả năng đối diện với hiện tại. Ngay cả những lời tự thú của Quân, cô cũng không hề nghe thấy. Tâm trí hiện tại của cô là nhữn ghư ảo phù du, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt ngây dại, vô hồn. Xung quanh cô là những ảo ảnh đen tối, nhập nhòe. Miệng cô luôn lảm nhảm như đang nói với một lũ vô hình hư không nào đó. Còn Quân, nỗi kinh hoàng liên tiếp nỗi kinh hoàng liên tiếp nỗi kinh hoàng. Cô phải bịt kín miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu đau xót. Nhìn Kỳ Anh, cô thấy ghê tởm bản thân mình và tự hỏi: Đây có phải là một nạn nhân của cô nữa không. Nỗi ám ảnh và cái chết của bà Xuân vẫn còn đang vây lấy cô. Cô đang tìm cách thú nhận để giải bớt tội mình. Thế mà... nhưng một tia sáng vừa lóe ra khỏi đầu óc cô và cô đã hy vọng có thể là Kỳ Anh đang đùa với cô chăng, bởi vì họ hay đùa với nhau như thế. Với ý nghĩ như thế, cô bước rón rén đến bên Kỳ Anh vẫn đang giấu mình trong góc tủ, cố nở một nụ cươời và nhẹ nắm tay bạn, nói:
− Kỳ Anh! Có phải mày đang đùa với tao không?