Khoảng Cách Trái Tim

− Em đang nghĩ đến ngày cưới của chúng ta. Em thấy nôn nao và hồi hộp quá.
− Anh cũng vậy. Anh muốn nhìn thấy cô dâu của anh trong ngày cướci chắc là đẹp tuyệt trần.
− Cả anh nữa. hai chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng đẹp nhất từ trước tới nay.
Hai người đang mơ màng về tương lai của mình thì chiếc xe đột ngột thắng gấp làm Hướng Dương chúi nhủi. Giật mình, cô thét lên:
− Chuyện gì thế Gia Khánh?
− Là cô ấy, chính cô ấy rồi.
− Cô nào?
− Cô gái điên hôm trước, anh đưa về nhưng trốn viện đấy.
Nhìn phía lề đường, thấy cô gái đang ngồi, Hướng Dương nghe lòng hụt hẫng kèm theo giận dỗi:
− Thì mặc xác cô ta, làm gì mà anh khẩn trương dữ vậy?
Nhưng Khánh đã mở cửa xe rồi chạy về hướng cô gái, nói vọng lại:
− Chờ anh một chút.
Không chịu được, Hướng Dương cũng vội chạy theo:
− Gia Khánh! CHúng ta đang đi thử đồ cưới mà.
− Nhưng anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
− Nhưng cô ta đâu có liên quan gì đến anh chứ?
Hai người đã đến trước mặt cô gái điên. Khánh khẽ giọng:
− Đành rằng vậy, nhưng anh là bác sĩ. Anh không nỡ nhìn cô ấy lang thang mãi như thế này.
Hướng Dương ấm ức:
− Cũng là bà điên này. Gia Khánh! Anh còn nhớ lúc nãy anh đã hứa với em điều gì không?
− Anh nhớ. Nhưng cho anh xin lỗi, đâylà điều ngoài ý muốn. Hướng Dương! Em chịu khó chờ một lát, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Mặc cho Hướng Dương giận dỗi, anh nhìn xuống bên cô gái. Trong cô lúc này còn thảm hơn trước, áo quần cáu bẩn, trên gương mặt tay chân có nhiều vết tím bầm, có lẽ đã bị ai đánh hoặc bị chọc phá.
Anh nở nụ cười thân thiện và hỏi:
− Có còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau đấy.
Cô gái không trả lời, chỉ ngồi ngắm nghía anh. Rồi đột nhiên, cô ôm tay anh khóc và gọi:
− Mẹ Ơi! Đừng đánh con nữa, con đau lắm.
Anh nhẹ vỗ về:
− Không sao đâu, không ai đánh cô đâu. Hãy theo chúng tôi về viện nhé, nơi đó rất an toàn.
Anh định đứng lên dìu cô gái dậy thì bất ngờ cô ôm cứng lấy cổ anh, khóc lóc:
− Anh ơi! Đừng bỏ em. Em yêu anh lắm, yêu nhiều lắm, xem này, xem này.
Vừa nói, cô vừa ôm mặt Khánh hôn tới tấp. Sự việc diễn ra quá đột ngột khiến anh chưa biết xoay trở ra sao thì...
“Bốp”
Một cái tát nẩy lửa đã giáng xuống mặt cô gái điên. Khánh bàng hoàng. Trên làn da xanh mướt của cô gái đáng thương, dấu năm ngón tay ửng đỏ sưng tấy. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, anh đứng phắt dậy. Hướng về người vừa gây hậu quả đó, giọng anh rít lên:
− Hướng Dương! Tại sao em có thể làm cái việc tồi tệ như thế?
Bị mắng, Hướng Dương càng điên tiết:
− Em tồi tệ hay ả tồi tệ. Người thì dơ bẩn gớm ghiếc mà dám ôm anh hôn như thế.
− Nhưng cô ấy bị điên, làm sao biết được mình đang làm gì. Chỉ có em là hồ đồ.
− Hồ đồ à? Em chỉ tiếc là chưa tát cho ả thêm vài cái nữa.
Nhìn cô gái đang co rúm đau đớn, Khánh không còn kềm được cơn tức giận. Anh rít:
− Em đúng là một kẻ có máu lạnh. Thật độc ác!
Hướng Dương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lên:
− Vì một con điên dơ bẩn như thế này mà anh dám mắng em sao? Anh coi trọng nó hơn em à?
− Tôi chỉ đáng tiếc là không thể tát vào mặt cô thôi.
Cơn giận đã lên đến tột đỉnh, Hướng Dương run rẩy tháo chiếc nhẫn đính hôn ở tay, giọng run rẩy:
− Gia Khánh! Hôm nay không cần phải đi thử đồ cưới gì cả, hủy bỏ hết, bỏ hết. Anh nghe cho rõ đây, kể từ hôm nay, đúng ngay chỗ này, tôi chính thức từ hôn với anh.
Lời từ hôn như một gáo nước lạnh tạt hẳn vào mặt Khánh. Anh chỉ còn biết đứng há hốc mồm, đối diện Hướng Dương đang hổn hển tiếp:
− Kể từ nay tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Và đây, chiếc nhẫn đính hôn, tôi trả lại cho anh. Anh cứ tự nhiên mang ả về, chữa trị cho ả hết bệnh rồi cưới ả làm vợ luôn đi.
Cô ném mạnh chiếc nhẫn về phía Khánh rồi bỏ chạy, nhưng tiếng nói vẫn còn vọng lại:
− Tôi căm thù anh, tôi khinh khi các người.
Chiếc nhẫn vô tội lăn lông lóc trên đường. Anh nhặt lấy và cảm thấy lòng mình chạnh lại. Nhìn sang cô gái vẫn còn đang ngồi co rúm, vết thương đã sưng đỏ hơn, anh nói:
− Không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đi nhé.
Cô gái có vẻ do dự, không mấy tin tưởng. Anh lại vỗ về:
− Không sao đâu, tôi sẽ săn sóc cho cô nhé.
Lần này thì có tác dụng, cô gái ngoan ngoãn đứng dạy và bước theo Khánh.
Chiếc xe buồn bã lao đi.
Trong phòng làm việc của mình, Khánh buồn bã ngồi mân mê chiếc nhẫn. Anh cảm thấy có một chút ân hận và tự trách mình. Phải chi lúc đó anh chịu khó kềm chút tức giận, lựa lời giải thích với Hướng Dương thì có lẽ tình huống sẽ không xấu hơn. Đằng này... Nhưng Hướng Dương cũng quá đáng! Ai lại đi đánh một người điên. Hướng Dương là cô gái ưa được cưng chìu nên hay xử sự nông nổi. Nếu anh và cô biết kềm chế đúng lúc thì chiếc nhẫn sẽ không nằm lại ở đây. Anh thở dài chán nản. Nhưng bỗng nhiên hình ảnh cô gái điên với thương tích đầy mình và cặp mắt vô hồn nhưng nặng trĩu cứ vây lấy anh. Anh cảm thấy trách nhiệm mình thật quan trọng. Anh hy vọng là mình không thất bại.
Cộc... cộc...
Tiếng gọi cửa, đưa anh về thực tại. Anh lên tiếng:
− Xin mời vào.
Ông Sang xuất hiện sau cánh cửa khiến anh kinh ngạc pha lẫn thích thú:
− Ba? Ba đến tìm con đấy ư? Vào đây đi ba.
Ông Sang cười tươi không giấu nét hãnh diện.
Rót một ly trà để trước mặt ông, anh nói:
− Uống trà đi ba. Trông ba lúc nào cũng khỏe mạnh.
Uống một ngụm trà, ông nhìn con trai một lượt rồi hỏi:
− Lúc này con thế nào rồi?
− Dạ., vẫn bình thường ba ạ.
Ông thở dài:
− Thật, cha con ở chung một nhà mà hiếm khi có dịp gặp nhau. Đôi lúc muốn nói chuyện vãn mà cũng không có thời gian.
Khánh cười với một chút kiêu hãnh:
− Ai biểu ba và con, ai cũng giỏi và có quá nhiều việc để làm chi. Có đôi lúc con thấy cha con mình thiếu vắng nhau trầm trọng.
Ông lại cười:
− Rồi sẽ có lúc ba có nhiều thời gian gần con hơ.
− Sao thế ba?
− À! Thì đến lúc già nghỉ hưu, thì chắc chắn thời gian sẽ nhiều lắm. Không biết trình độ đánh cờ của con đến đâu rồi nhỉ?
− Hôm nào rảnh, ba cứ thử xem rồi biết.
− Được, được. BA nhất định sẽ chuẩn bị kỹ.
Hai cha con lại cười vang, tạo nên không khí trong phòng đầy ấm áp và tình thương. Chợt ông Sang hỏi:
− À phải! Hôn sự của con và Hướng Dương đến đâu rồi? BA thật tệ, chuyện hôn nhân của con mà ba chỉ đùn cho mỗi mình má con quán xuyến. Có nhiều lúc ba hết sức cố gắng để giúp con và mẹ, nhưng việc ở Viện khoa học cứ chất đầy như núi, làm mãi, làm mãi vẫn không xong.
− Đừng nói thế ba. Con và mẹ rất hiểu mà. Ba đừng bận tâm quá mà ảnh hưởng đến công việc.
− Nhưng con yên tâm, ba đã tìm được người đáng tin cậy để giao phó rồi. Chắc chắn ba sẽ có nhiều thời gian cho gia đình hơn. Hãy nói cho ba biết, hôn sự của con đến đâu rồi.
Nói xong, ông phát hiện có nét lo trên gương mặt con trai. Ông hỏi tiếp:
− Có chuyện gì hở con? – Nhìn thấy chiếc nhẫn, ông lo lắng - Tại sao chiếc nhẫn này lại ở đây? Ba nhớ không lầm là con đã đeo cho Hướng Dương ngày đính hôn rồi mà.
− DẠ, phải ba à. Nhưng con và cô ấy có một chút vấn đề. Trong lúc bốc đồng, Hướng Dương đã trả lại.
− Thế thì nguy to rồi.
Biết ba rất thương mình, vì sợ Ông lo lắng sẽ ảnh hướng đến sức khỏe và công việc ở Viện nên anh nói:
− Không hề gì đâu ba. Bọn con vẫn hay đùa như thế, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
Anh vội lảng sang chuyện khác:
− À phải! Hình như ba tìm con có việc gì đó?
Như chờ có thể ông nói ngay:
− Đúng rồi. Khánh này! Con là bác sĩ, vậy con hãy nói rõ ba biết điều này.
− Có chuyện gì thế ba?
− Là như vầy, nếu hai vợ chồng lấy nhau mà sinh ra một đứa con thì đứa con đó có hoàn toàn giống nhóm máu của ba và mẹ không con?
Thắc mắc vì câu hỏi của ba nhưng không tiện hỏi anh trả lời:
− Tất nhiên là giống chứ ba.
− Còn nếu nhóm am1u đó hoàn tàon không liên quan gì với ba mẹ thì có đúng là con của đôi vợ chồng đó không?
− TẤt nhiên là không rồi. Vì một đứa con sinh ra là phải mang dòng máu của cha hoặc mẹ chứ.
Ông Sang thừ người. Chẳng lẽ điều ông nghi ngờ là đúng. Quân không phải là...
− Ba ơi! Có phải ba đang có chuyện gì không?
Tiếng nói của con trai đưa ông về hiện tại. Ông không muốn giấu con điều gi nên nói:
− Có một chuyện xảy ra hơn ba mươi năm rồi. Ngày đó, ba có yêu một người cong ái cùng trường. Chuyện tình của ba đã vượt qua giới hạn cho phép... Sau đó, ba đi du học, yêu và cưới má con, rồi từ đó về sau bặt tin người con gái đó. Nhưng mới đây ba đã phát hiện ra một kỷ vật mà ngày xưa ba đã tặng cho cô ấy và người đang có kỷ vật đó là một cô gái. Qua lời cô gái kể thì con bé đó chính là con gái của ba, là kết quả của cuộc tình ngày xưa. CHa con gặp nhau, ba đang cố sắp xếp để đưa con bé về ra mắt con và má con, với hy vọng má con sẽ thông cảm và xem nó như con ruột của mình.
− Thế còn người đàn bà mà ba đã phụ hiện ở đâu?
− RẤt tiếc bà ấy đã chết rồi.
− Và bây giờ ba đang phân vân vẫn không biết cô gái kia là con ruột của ba không?
Ông SAng hài lòng về sự suy đoán của con trai
− Con thông minh lắm, con trai ạ.
− Nhưng vấn đề xuất phát từ đâu hở ba?
− Đó là sáng nay ba vô tình thấy trong sổ sức khỏe của con bé. Nhóm máu của nó hoàn toàn khác với ba và mẹ của nó.
− Thế à? Chẳng lẽ cô ta đã mạo danh?
− Còn một điều nữa, xuất phát từ một cô gái khác, ba có linh cảm cô gái này có liên quan đến vấn đề này.
Câu chuyện càng lúc càng cuốn hút Khánh. Anh hỏi:
− Thế cô gái lại đó đâu hở ba? Sao ba không hỏi cô ấy cho ra lẽ?
Ông Sang tỏ ra thất vọng:
− Ba cũng đang cố gắng tìm kiếm cô ấy đây
− Thế ba có hỏi gì về cô mà ba nhận làm con chưa?
− Tạm thời ba không tỏ ra nghi ngờ gì cả. Vì nếu sự thật như ba nghĩ, nếu nói ra sẽ bứt dây động rừng, cho nên ba mới đến tìm con. Và định nhơ con giúp tìm ra cô gái kia.
− Nhưng...
Cộc...cộc...cộc..
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn câu chuyện của họ. Khánh nhìn ông rồi lên tiếng:
− Xin mời vào.
Cô y tá bước vào dẫn theo sau một cô gái và nói với Khánh:
− Thưa bác sĩ. Theo lời bác sĩ, tôi đã giúp cô gái này tắm rửa và thayd quần áo rồi. Bác sĩ có dặn dò gì nữa không ạ?
Khánh vẻ hài lòng:
− Vâng, cảm ơn cô. Nhưng có lẽ bây giờ chưa cần, cô cứ trở về làm việc đi.
− Da.... à, quên nữa...
cô y tá đưa cho Khánh một vật gì đó rồi nói tiếp:
− Cô gái này cứ khư khư giữ mãi tấm ảnh này, bác sĩ xem có giúp gì được không ạ.
Tò mò ông Sang nhìn sang và mừng rỡ:
− đây chính là Kỳ Xuân, người yêu của ba ngày xưa ấy.
Chợt ông nhìn sang cô gái. Vâng ông không thể lầm lẫn được. CHính cô gái điên mà ông đang tìm. Kỳ Anh bây giờ đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ của bệnh viện nhưng khá tươm tất. Mái tóc dài được chải gội sạch sẽ được buông dài trên bờ vai gầy. Cô vẫn đang vô tư đùa nghịch với những lọn tóc ướt. Ôn gkêu lên:
− Gia Khánh ơi! Đây chính là cô gái mà ba cần tìm. BA rất hy vọng người con gái này có liên quan đến Kỳ Xuân.
Nhìn Kỳ Anh, Khánh bỡ ngỡ. Không ngờ cô gái điên lại đẹp đến thế. Tuy nhiên cô rất gầy và làn da xanh tái. Anh hỏi ba:
− Ba ơi! Có phải ba nghi ngờ vì cô gái này luôn giữ tấm hình của bà Kỳ Xuân không?
− Phải và ba có cảm giác cô bé này rất quen thuộc, ba thấy thật gần gũi:
Khánh cười nhẹ:
− Con không ngờ ngoài hình dáng con giống ba ra mà cha con mình tính tình cũng giống. Thật ra, con và Hướng Dương giận nhau cũng vì cô gái này.
− Tại sao?
− Vì khi nhìn cô gái điên này, con cũng có cảm giác thật quen và thật gần gũi. Con bất chấp mọi khó khăn để đưa được cô ấy về đây.
− À này, Khánh ơi! Cho ba hỏi thêm vấn đề này nữa
− Chuyện gì ba đừng ngại, cứ hỏi đi ba.
− Con là một bác sĩ tâm thần. Kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc cho con thấy về một người điên. Họ thường xuyên làm gì nhất trong mọi ngày?
Vài giây suy nghĩ, anh tự tin trả lời:
− Vâng. Tuy họ điên không nhận thức được điều gì, nhưng trong tâm họ vẫn còn có bản năng của con người. Họ thường hay làm hoặc nhắc nhở những gì đã xảy ra, hay những gì đã tác động mạnh với họ. Thí dụ, cô gái này cứ khư khư giữ tấm ảnh này. Theo kinh nghiệm cho con thấy, đó không phải là ngẫu nhiên
Ông Sang mừng rỡ:
− Thế thì tốt quá. Hy vọng những gì ba suy đoán đều là sự thật.
Ông nắm tay con trai rồi tiếp:
− Khánh con! Con là một bác sĩ chuyên khoa, theo con, có thể cô gái này có thể chữa trị khỏi không con?
− Con rất tự ti n là cô ấy sẽ khỏi ba à
− Thế thì may quá, trách nhiệm này, ba xin nhờ con đó Khánh à.
Khánh nắm tay ông, vẻ đồng cảm:
− Vâng, ba cứ tin tưởng ở con.
Nhưng anh lại nhìn ông, ái ngại:
− Nhưng nếu cô gái đó không liên quan...
− Không sao. Lúc đó mọi chuyện được sáng tỏ. Và cha con mình đã giúp được cô gái này khỏi bệnh và trở lại đời thường.
− Dạ, con cũng đã từng nghĩ như thế. Thôi, ba cứ yên tâm ra về đi, để mọi chuyện ở đây cho con lo.
Ông gật gù rồi bỗng trở nên suy tư. Khánh hỏi:
− Ba còn chuyện gì vậy ba?
− Con nhớ cẩn thận, vì Mỹ Quân bảo cô gái này bị bệnh SiDA.
− Mỹ Quân nào vậy ba?
− Thì con bé mà ba đã nhận là con ba đó. À! Còn nữa, sẵn con thử DNA của con bé này luôn nhé.
− Vâng, ba yên tâm. Ba cứ về nghĩ, để mọi việc con lo. Con hứa sẽ có câu trả lời sớm nhất cho ba.
Vỗ vai con trai, giọng ông xúc động
− Cám ơn con, Khánh ạ.
− BA đừng nói vậy. Con rất vui khi làm việc cho ba.
− Còn nữa, việc này tạm thời hãy khoan nói cho má con biết. Ba muốn mọi việc xong xuôi rồi ba mới tự nói với mẹ con.
− Dạ, ba yên tâm.
Nhìn theo bóng cha mình khuất sau cửa, anh cảm thấy thương cha vô cùng. Một người cha mà anh hằng tôn kính.
Một buổi sáng tuyệt đẹp. Cô mở tung cánh cửa cho ánh nắng tinh khiết của buổi sáng tràn ngập cả căn phòng. Cô hít những hơi thở thật sâu cho căn phòng. Cô hít những hơi thở thật sâu cho căn phồng hai buồng phổi. Cô thấy cuộc đời thật tươi đẹp sau một thời gian bị quên lãng.
Vâng. Cô không ai khác đó chính là Lâm Kỳ Anh. Sau một thời gian ngắn được Gia Khánh chữa trị và chăm sóc của anh và ông Sang, cô đã hoàn toàn bình phục. Khánh ngoài những lúc chữa trị và chuyện rỗi vài câu, anh chưa nói điều gì khác. Cho nên cô cứ ngỡ anh chỉ là một bác sĩ tốt, là ân nhân cứu mạng cho mình. Tự dặn lòng, sau này có dịp, cô sẽ đền ơn ân nhân của mình. Cô với lấy cuốn tạp chí “Tình yêu và cuộc sống” mà sáng nay Khánh vừa mua cho cô. Lật vài trang và cô say mê đọc chuyên mục về gia đình. Truyện viết về một câu chuyện cha con thất lạc vừa gặp nhau, câu chuyện làm cô xúc động và ngưỡng mộ.
Bỗng có tiếng gõ cửa, bác sĩ Khánh tươi cười bước vào, phía sau anh là người đàn ông sang trọng. Như không để ý thái độ của cô về sự xuất hiện của người đàn ông lạ, anh lên tiếng:
− Kỳ Anh! Hôm nay chị cảm thấy thế nào?
Ngạc nhiên trước sự thay đổi cách xưng hô của bác sĩ. Nhưng cô khẽ cúi chào người đàn ông rồi trả lời:
− Cám ơn bác sĩ. Tôi thấy mình hoàn toàn không còn bệnh gì cả. Bây giờ tôi chỉ muốn xuất viện.
− Tất nhiên rồi. Nhưng chị có còn nhớ là đã hứa chấp nhận với tôi một điều kiện không?
Lời nhắc khiến Kỳ Anh hoang mang. Tại sao Khánh lại dẫn đến đây một người đàn ông lạ rồi yêu cầu lời hứa của cô. CHẳng lẽ... nhưng mặc, vì Khánh là người đã tái sinh cuộc đời cô. Thôi thì cứ chấp nhận để trả mối ơn này. Cô nói:
− Vâng. Tôi hứa nhất định sẽ giữ lời.
Khánh mỉm cười đưa mắt nhìn người đàn ông rồi ra dấu mời ông ngồi, nhưng tuyệt nhiên không giới thiệu Kỳ Anh người đàn ông đó là ai. Khánh cười tươi lên tiếng:
− Thế thì tốt. CHúng ta bắt đầu nhé.
Kỳ Anh hơi rúm người lại vì không biết Khánh muốn làm gì. Thấy thế, Khánh trấn an:
− Đừng sợ. Bây giờ, chúng ta hãy làm một cuộc trắc nghiệm nhỏ nhé, chỉ là kiểm tra sức khỏe của chị thôi. Bây giờ chị hãy trả lời câu hỏi của tôi nhé. Tôi tên gì?
− Lâm Kỳ Anh
− Bao nhiêu tuổi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui