Khoảng Cách Trái Tim

− Ba mươi
− Mẹ chị tên gì?
− Lâm Kỳ Xuân.
Ánh mắt người đàn ông bên cạnh đang rưng rưng. Ông ấy chính là ông Sang đang nhìn Kỳ Anh với ánh mắt chan chứa thương yêu.
Bên cạnh, Khánh lại tiếp tục:
− Người bạn thân nhất của chị tên gì?
− Phùng Mỹ Quân.
− Người chị yêu?
Ánh mắt Kỳ Anh tối sầm, nét đau đớn hiện rõ trên gương mặt cô. Khánh vỗ về:
− Nói đi, chị đừng ngại.
− Anh ấy tên... tên là Trịnh Gia Hào, nhưng chúng tôi...
− Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta hãy vào vấn đề chính nhé, đó là chị hãy thực hiện lời hứa của minh.
Kỳ Anh hoang mang:
− Tôi vẫn chưa hiểu được ý của bác sĩ.
Khánh cười nhẹ:
− Không có gì khó khăn lắm đâu. Chúng tôi chỉ muốn được nghe chị kể lại câu chuyện của đời chị.
− Đời tôi? Nhưng để làm gì?
− Thật sự chúng tôi rất muốn biết điều đó. Kỳ Anh! Tôi hy vọng chị không phản bội lời hứa.
Vâng. Cô đã từng hứa với Khánh chấp nhận một yêu cầu của anh. Nhưng yêu cầu này thật khó khăn, cuộc đời cô nhớp nhúa quá, cô không muốn nói ra chút nào. Nhưng không thể phủ nhận lời hứa được, cô đành miễn cưỡng gật đầu:
− Vâng. NẾu anh muốn thì tôi đành vậy. Nhưng sự thật tôi không biết bắt đầu từ đâu.
− Thì từ cuộc sống của chị, những người bạn, người yêu. Và tại sao chị lại bị điên loạn. TÁc động nào đã khiến chị như thế?
Mọi chuyện đã xảy ra đến với Kỳ Anh vẫn còn là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Cô cứ ngỡ mới vừa xảy ra hôm qua.
Bên cạnh, giọng nói Khánh vẫn thiết tha:
− Kỳ Anh! Chúng tôi rất muốn nghe câu chuyện thật của chị, mong chị đừng giấu giếm.
Cô không thể từ chối được ánh mắt của hai người đàn ông đối diện nên từ từ kể:
− Tôi sống với me...
Tất cả mọi chuyện như những thước phim chầm chậm đang quay về, cô nói không một chút giấu giếm, từ khi làm bạn với Quân rồi gặp Hào, phát hiện mình bệnh SiDA, rồi những màn kịch do Quân đạo diễn, để đánh lừa Hào... Cô khóc ngất rồi tiếp:
− Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ tôi lại biết chuyện này. Bà không chịu đựng được một sự thật quá khủng khiếp nên đã chết đi trong tức tưởi và sau đó tôi đã hoàn toàn kiệt để chịu đựng. Kể từ đó đến nay, tôi hoàn toàn quên lãng mọi thú, như bác sĩ đã biết.
Nghe câu chuyện cô kể Khánh và ông Sang đều xúc động mạnh. Và cảm thấy căm phẫn người đã dồn nàng đến bước đường này.
Giọng Kỳ Anh vẫn còn nghẹn ngào:
− Bác sĩ! tôi rất cảm ơn bác sĩ. Nếu không có anh, chắc suốt đời này tôi cũng không thể biết thế nào là ngày mai.
Đã đến lúc ông Sang không còn ngồi im được nữa, ông bước đến bên Kỳ Anh và trao cho cô một vật, giọng ông run run:
− Kỳ Anh! Con hãy nhìn xem, có bao giờ con đã nhìn thấy vật này không?
Sợi dây chuyền mặt ngọc màu đỏ của mẹ cô đây mà. Cô vồ lấy rồi hấp tấp hỏi:
− Tại sao bác lại có sợi dây này?
− Con biết nó sao?
− Đây chính là của mẹ con tôi mà. Từ khi tôi biết đến giờ, mẹ tôi luôn đeo trên cổ một cách trân trọng.
− Thế có bao giờ mẹ con nói về sợi dây này không?
− Có đã rất nhiều lần mẹ nói đây là kỷ vật duy nhất của ba tôi tặng cho mẹ.
Vì xúc động mạnh, ông Sang đã bật khóc. Có lẽ giờ đây Khánh là người bình tĩnh nhất, anh dìu ông Sang lại ghế ngồi rồi trấn an ông:
− Bình tĩnh đi ba. Ba đừng làm Kỳ Anh hoang mang chứ.
− Nhưng bạ..
− Thôi được rồi, mọi việc ba cứ để con lo.
Quay lại Kỳ Anh tiếp:
− Kỳ Anh! trước đây, có một người mang sợi dây chuyền này đến nên ba tôi ngộ nhận, cứ ngỡ người ấy chính là đứa con gái của mình, nhưng hôm mọi việc đã được sáng tỏ.
Kỳ Anh vẫn còn ngơ ngác.
Khánh lại tiếp:
− Còn nữa, có một tin mừng cần báo cho chị biết, chịkhông hề bị nhiễm SiDA.
− Thôi, bác sĩ đừng an ủi tôi làm gì. Tôi đã chấp nhận số phận rồi.
− Không. Tôi không hề bịa chuyện đâu, mà đó chính là sự thật. Nếu không tin, bây giờ chị có thể đi xét nghiệm lại.
Kỳ Anh như người trong mơ:
− Có thật thế sao? Tôi không hề bị bệnh.
− Đúng. Trong câu chuyện này, tôi biết có người xếp đặt. Nhưng thôi, việc đó hãy nói sau đi. Còn một việc rất quan trọng chúng tôi muốn nói với chị.
Kỳ Anh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bác sĩ trẻ Khánh như một chiếc chìa khóa vạn năng, anh cứ mở hết cánh cửa bí mật khác. Có lúc cô cứ ngỡ mình đang mơ.
Khánh tiếp lời trước đôi mắt chờ đợi của cô
− Thật sự đứa con gái của ba tôi bị thất lạc ba mươi năm qua đó chính là chị. Và em là đứa em trai cùng cha khác mẹ với chị đây.
Một sự thật quá bất ngờ khiến cô cứ há hốc. Cứ đưa đôi mắt mở to với hàng ngàn dấu hỏi, hết nhìn Khánh lại nhìn ông Sang. Ông Sang vẫn đang khóc, ông bước đến bên Kỳ Anh, giọng nghẹn ngào:
− Kỳ Anh! Ta chính là cha ruột của con đây, xin hãy tha thứ cho ta.
Cô như đang lọt thỏm vào cơn mê nào đó, và giọng nói yếu ớt:
− Không. Không phải đâu, các người lầm rồi.
Khánh cũng khóc:
− Chị Anh! Không lầm đâu. Chị là con của dì Xuân, là người yêu của ba ngày trước. Còn nữa, em đã xét nghiệm y khoa, chị chính là giọt máu của ba đó.
− Có phải thế không? Ai đó hãy nói là tôi đang tỉnh đi. Tôi không mơ đó chứ.
− Vâng. Con không mơ. Ba và em của con đây mà. Kỳ Anh! ba xin con đừng phủ nhận.
Cảm xúc dâng trào, cô ôm chầm lấy ông Sang và khóc ngất:
− Ba! Ba ơi! con không ngờ đời con còn có ba. Con... con không biết phải nói làm sao.
− Ba cũng thế. Ba thương con lắm, Kỳ Anh à.
Phút giây lắng đọng, cô rời ông, nhìn sang Khánh, lúc này anh vẫn còn đang khóc, gương mặt đẹp trai ràn rụa nước mắt, miệng xéo xệch. Kỳ Anh run rẩy đưa bàn tay lau nước mắt cho đứa em trai cùng cha khác mẹ. Một tình yêu thương đang dâng lên trong lòng cô. Ôm gương mặt em trai trong vòng tay mình, cô như ngất đi trong vui sướng tột cùng.
− Khánh ơi! chị không ngờ mình còn có một đứa em trai. CHị hạnh phúc quá.
Khánh dựa đầu vào vai chị, nghẹn ngào:
− Em cũng vậy. Em thương chị biết dường nào. Từ đây về sau có ba và em chị không còn khổ nữa đâu. Hãy tin vào điều đó nha chị.
− Vâng. Mọi chuyện đã qua, chị đã quên hết. Có ba và em, chị thấy hạnh phúc nhất trên đời.
Bỗng nhiên cô quệt nước mắt rồi nói với Khánh:
− Xem kìa, chị em mình xấu chưa vui mừng mà cứ khóc, cứ như mấy đứa trẻ.
Ông Sang ôm đầu hai con:
− Dù các con đã trưởng thành, nhưng lòng ba vẫn xem các con còn rất bé. Ôi! Các con tôi tuyệt vời làm sao.
− Ba ơi! bây giờ, con đã có một gia đình đầm ấm rồi, phải không ba?
− Đúng thế con ạ. Chúng ta sẽ là một đại gia đinh đầm ấm nhất.
Chợt cô cảm thấy hoang mang:
− Nhưng...
− Có điều gì khiến con lo lắng.
− Con sợ dì ở nhà...
Ông cười lớn:
− Con ngại mẹ của thằng Khánh ấy à? Đừng quá lo, con ạ. Ba đã nói hết cho dì ấy biết rồi. Chẳng những không hờn trách ba, mà còn tỏ ra thương yêu mẹ con con. Dì ấy rất muốn gặp con đấy.
Khánh nói thêm:
− Phải đấy. Lúc sáng mẹ cứ đòi vào dây cho được, nhưng em bảo cứ từ từ. Vì nhiều người quá sợ chị ngại.
− Thật sao? Dì cao cả quá.
Ông Sang đề nghị:
− Thôi, chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện. Khánh à! Con giúp chị con sắp xếp để xuất viện đi. Chúng ta còn một cuộc họp mặt quan trọng nữa.
Kỳ Anh ngạc nhiên:
− Cuộc họp mặt gì nữa ba?
Khánh cười vẻ bí mật:
− rồi từ từ chị sẽ biết. Nào, bây giờ chị muốn về nhà, hay tiếp tục nằm ở đây nữa?
Hốt hoảng, cô lao nhanh khỏi giường lè lưỡi:
− Thôi, cho xin đi, tôi sợ quá rồi.
Và cả ba cùng cười. Bên ngoài ánh nắng đã lên cao, báo hiệu một ngày mới tốt lành.
Sáng nay, ông Sang đã có một cuộc triệu tập khẩn cấp đối với Quân và Hào. Ông dặn dò dò Hào phải tranh thủ đưa Quân đến nhà ông, ông có việc công bố với mọi người.
Về phần Quân, bỏ ra một thời gian dài tìm kiếm Kỳ Anh, nhằm bịt đầu mói nhưng không gặp, cô tạm yên tâm. Có lẽ Kỳ Anh đã chết hoặc đưa vào trại tâm thần rồi.
Sáng nay, được Hào đến đón chở về nhà ông Sang làm cô mừng thầm trong bụng. Cô nghĩ ông sẽ công bố công khai với mọi người cô chính là con gái của ông và chính thức tuyên bố ngày cử hành hôn lễ của cô và Hào.
Hào cũng thế, anh cứ tưởng là ông sẽ hợp hôn cho anh và Quân. Nhưng anh không hề thấy vui hay mừng một chút nào, mà thấy lòng buồn man mác. Có một sự hụt hẫng luyến tiếc cứ vây lấy anh.
Ngồi trong căn phòng rộng lớn và sang trọng ở nhà ông Sang, Quân thầm nghĩ. Có lẽ một lúc nào đó cô sẽ là chủ nhân của căn nhà này. Mọi tham vọng đang vây lấy Quân thì có tiếng nói vui vẻ của bà Sang:
− Ôi! Ông và thằng Khánh về rồi đấy à?
Ông và Khánh tươi cười bước vào nhà. Hào lễ phép:
− Cháu chào bác.
Và bắt tay với Khánh một cách thân thiện.
Còn Quân như bị thôi miên bởi vẻ đẹp trai và sự quyến rũ của Khánh, nếu không có ông Sang lên tiếng:
− À, Quân này! Chắc con chưa biết đây là ai.- Ông vẫn giữ giọng hết sức tự nhiên rồi tiếp – Đây là bác sĩ Gia Khánh là con trai của ba đó.
Cô khẽ e lệ cúi chào
Uống một ngụm nước trà do vợ vừa trao, ông nói:
− Nào, các con ngồi xuống đi! – Quay sang vợ - Bà cũng ngồi xuống đây. Hôm nay, tôi có một sự thích thú cho mọi người đây.
Quân thích thú và kiêu hãnh. Cô thấy mặt nóng bừng và nghĩ. Trọng tâm của vấn đề hôm nay chắc chắn là cô rồi. Ôi! Cô thật là quan trọng. Đây là thời điểm chuyển giao của đời cô. Cuộc đời cô sẽ sáng lạn kể từ phút giây này. Nhìn sang, thấy mọi người ai cũng tươi cười, cô cảm tah61y tự tin và nôn nao hơn. Duy chỉ có Hào là trầm tư. Nhưng không sao, có lẽ anh ấy đang hồi hộp ấy mà. Quân gnhĩ thế. Và cô đang chờ lời công bố của ông Sang. Vâng. Cô không chờ đợi lâu, ông SAng đã lên tiếng, giọng nói của ông sang sảng:
− Đây là điều thú vị, tôi muốn cho mọi người biết.
Ông vỗ nhẹ tay và mọi người đều hướng mắt ra cửa. Kỳ Anh trong bộ áo màu thiên thanh như một thiên thần từ ngoài cửa uyển chuyển đi vào, Hào như không muốn tin vào mắt mình, anh nhỏm khỏi ghế rồi kêu lên:
− Kỳ Anh!
Còn Quân thì bàng hoàng, rời khỏi ghế rồi lùi mấy bước, với mặt mày trắng bệch, giọng nói đứt quãng:
− Kỳ.. Anh... Sao lại là ... mày?
Kỳ Anh e lệ cười nhẹ, nghiêng đầu chào bà Sang rồi bước đến chiếc ghế mà Khánh đã dành sẵn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Quân. Từng giọt mồ hôi đang rơi ra trên trán Quân. Cô cứ hết nhìn người này đến nhìn người khác, cảm giá cnhư mọi người đều đã biết việc làm đen tối củ amình. Cô muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứng đờ.
Tiếng ông Sang trầm trầm:
− Mỹ Quân! Ta nghĩ con có điều gì đó muốn nói với mọi người.
Tội nghiệp Hào! Không biết chuyện gì đã xảy ra, anh cứ hết nhìn ông SAng, Kỳ Anh rồi lại Quân.
Ông Sang thúc giục:
− Mọi người đang chờ đợi cô đó, Quân à.
Quân đã hoàn toàn thất bại. Cô đã không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục lừa dối mọi người. Cô thấy tay chân mình run rẩy. Chiế ctúi xách trên tay cô rơi xuống và... cô gục xuống quỳ phủ phục trước mắt mọi người khóc ngất và gào lên:
− Tôi có tội, chính tôi là người có tội
Kỳ Anh thấy bạn như thế, định chạy đến nhưng đã bị Khánh giữ lại:
− Bình tĩnh đi chị, cứ để diễn biến xem sao.
đàng kia, Quân vừa khóc vừa nói:
− Kỳ Anh! Tao là một đứa xấu xa. Tao đã hại mày, hại chết cả má Xuân.
Lời thú tội làm mọi người bàn ghoàng nhưng Quân đã tiếp:
− Đến bây giờ, tôi mới thấy mình gây nên tội lỗi tầy đình. Tôi biếtmọi người sẽ khó tha thứ cho tội lỗi của tôi. Thôi thì đàng nào cũng chết, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về những gì tôi đã làm, với hy vọng mình sẽ được thanh thản hơn.
Cô lau mắt mũi rồi nghẹn ngào kể:
− Tôi mồ côi cha, từ nhỏ sống với mẹ Ở một vùng quê nghèo nàn khó khăn. Tôi lớn lên trong sự đói rách nghèo nàn. Rồi một ngày nọ, mẹ tôi đã tái giá, tôi mừng thầm và cứ ngỡ từ đây mình sẽ có thêm một người cha. Nhưng thật khốn nạn! Nhân một ngày mẹ tôi đi vắng, tôi đã bị làm nhục.
Cô lại khóc ngất, khiến mọi người cũng mủi lòng. Giọng đứt quãng, cô tiếp:
− Lúc đó tôi chưa tròn mười lăm tuổi. Cái tuổi tôi chưa kịp bước vào thời con gái đã bị dập tắt tất cả. Tôi nuốt hận nói với mẹ với hy vọng một lời an ủi. Nhưng không bà đã không tin, còn mắng chửi tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà...
Cô kể trong nước mắt mà trên gương mặt vẫn còn in hằn nét thù hận.
− Tôi nhất định bỏ quê lên thành phố và kể từ đó tôi trở thành một thợ săn tiền chuyên nghiệp bằng chính sắc đẹp và cái vốn tự có của mình, cốt để trả thù đời và kiếm tiền. Và sau đó tôi quen và làm bạn thân với Kỳ Anh. Thấy Kỳ Anh và Gia Hào yêu nhau thắm theiét, lòng tôi bỗng nẩy sinh tình cảm với anh, nhưng cứ luôn dặn lòng hạnh phúc đó không phải dành cho mình.
Nghe lời Kỳ Anh, tôi dần bỏ kiếp sống phong trần, định làm một người lương thiện và tìm một người nào đó tin cậy sẽ lấy làm chồng. Nhưng định mệnh vẫn không chịu buông tha cho tôi. Trong một lần cùng Kỳ Anh đi thử máu, tôi mới bàng hoàng khi người ta báo là tôi nhiễm phải HiV dương tính.
Mọi người trong phòng đều bàng hoàng, Kỳ Anh đứn glên:
− Người bệnh là mày sao, Mỹ Quân?
Quân khua tay:
− Mày cứ ngồi xuống đi Kỳ Anh, đừng lại gần tao, con người ta bẩn thỉu lắm
Quệt nước mắt cô tiếp:
− Mọi tính toán để làm một người hoàn thiện một lần nữa bị dập tắt, tôi chỉ muốn chết mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Gia Hào và Kỳ Anh chuẩn bị làm đám cưới thì tôi cảm thấy ganh tỵ. Tại sao mình không được như thế. Trong lúc nông nỗi, tôi đã tráo bản kết luận với mong muốn có được Gia Hào. Tôi chỉ muốn có được anh trong cuộc sống ngắn ngủi của mình. Rồi từ đó, tôi đã đạo diễn mọi chuyện để chia cách họ. Và cũng cách đó mà tôi đã vô tình giết chết má Xuân, rồi đến Kỳ Anh điên loạn. Lúc đó, tôi thật sự lo sợ định tìm đến Già Hào để thú nhận tội lỗi. Nhưng đến bây giờ tôi mới nghiệm ra rằng: Khi con người ta đã nhúng tay vào tội ác thì sẽ không còn đường quay lại.
− Hôm đó tôi đến để tìm gặp Gia Hào nhưng đã gặp bác SAng. Sự ngộ nhận của bác đã kích thích tham vọng của tôi. Và kể từ đó, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Có đôi lúc, tôi cũng giật mình và nhận ra rằng tôi không phải là tôi nữa.
Ông Sang sốt ruột:
− Nhưng tại sao cô lại biết về câu chuyện của Kỳ Xuân?
− Lúc hấp hối, má Xuân vẫn còn đang tức giận Kỳ Anh nên gọi tôi vào kể lại toàn bộ câu chuyện. Lúc đó tôi muốn nói ra sự thật nhưng má không cho tôi cơ hội, và má đã chết trong tức tưởi.
Không khí trong phòng lắng xuống, còn Kỳ Anh thì ôm mặt khóc ngất
Quân bước đến ôm gối Kỳ Anh
− Kỳ Anh! Tao có lỗi với mày. Nhưgn có điều dù cho tao có làm gì đi nữa vẫn không thay đổi được trái tim anh Hào. Anh ấy vẫn yêu thương mày. Bây giờ lỗi tao đã rành rành, tùy mày xử lý.
Nhưng Kỳ Anh đã nắm chặt tay bạn, cô lắc đầu:
− Tuy mày đã gây ra không ít tội lỗi. Nhưng dù sao mày cũng đáng thương hơn đáng trách, Mỹ Quân ạ.
Ông Sang cũng xen vào:
− Kỳ Anh nói đúng. Những chuyện đã xảy ra thì đừn gnên nhắc lại. Quân! Ta và con đã có một lúc là cha con, dù sao thì cũng có ít nhiều tình cảm. Hay là con cứ ở lại bầu bạn với Kỳ Anh, chúng tôi vẫn xem cô như con cháu trong gia đinh.
− Cám ơn bác và mọi người đã đối xử tốt với tôi, nhưng tôi không mặt mũi nào ở lại.
Khánh lại lên tiếng:
− Trong người chị đang có mầm bệnh, hay là chị nên ở lại. Tôi là bác sĩ, hy vọng y học tiến bộ sẽ khống chế mầm bệnh trong người chị.
− Cám ơn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ đi thôi.
− Nhưng mày định đi đâu?
Quân cười buồn:
− Mày có nhớ tao đã thường hay nói. Một ngày nào đó sẽ đi du lịch khắp nơi nếu có điều kiện. Giờ này cuộc sống không còn là bao, tao muốn thực hiện ước muốn đó. Kỳ Anh! Chúc mừng mày đã tìm lại được cha và hy vọng mày và Gia Hào nối lại tình xưa. Thôi, tao đi đây.
− Mỹ Quân...
Ông SAng nói theo:
− Nếu có thể quay lại đây nhé, Quân. Mái ấm này vẫn luôn rộng mở để đón con.
Quân ôm mặt khóc và lao ra ngoài. Lúc đó, mọi người mới phát hiện thấp thoáng ngoài cửa bóng một cô gái. Gia Khánh mừng rỡ kêu lên:
− Hướng Dương.
Hướng Dương bối rối vì bị bắt quả tang nghe lén chuyện. Cô ấp úng
− Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi xin phép
Nhưng Khánh đã kịp giữ lại:
− Hướng Dương! gia đình đang có chuyện vui, sao em không vào chứ. Nào vào ra mắt chị Hai đi.
Buộc lòng, cô phải bước vào lễ phép chào ông bà SAng rồi bước đến bên Kỳ Anh:
− Kỳ Anh! Em xin lỗi chị. Lúc đó em thật hồ đồ.
Kỳ Anh ngơ ngác:
− Là chuyện gì thế?
Khánh đỡ lời:
− Chuyện này em sẽ kể cho chị nghe sau. Bây giờ em xin giới thiệu, đây là Hướng Dương, người vợ sắp cưới của em, là em dâu của chị đó.
Kỳ Anh thích thú:
− Ôi! Em dâu chị xinh đẹp quá.
Cả nhà cũng cười giòn giã. Chợt Kỳ Anh nhớ đến người đàn bà bên cạnh, cô nhẹ nhàng bước đến.
− Con xin chào...
Bất giác, bà ôm lấy cô:
− ôi! Con gái yêu của ta.
Cô sung sướng gọi:
− Me.
Bà Sang cười trong nước mắt:
− Cuối cùng rồi ta cũng có một đứa con gái. Con thật là đáng thương.
Ông Sang phì cười:
− Đúng là đàn bà, vui cũng khóc, buồn cũng khóc. Kỳ Anh à! Con quên mất thằng Hào rồi sao?
Cô rời khỏi bà Sang, nhìn Hào với ánh mắt âu yếm:
− Gia Hào...
Hào nhẹ nắm tay cô:
− Kỳ Anh! Cho anh xin...
Cô nhẹ ngăn lại, thì thầm:
− Đừng nhắc chuyện cũ anh nhé. Bây giờ chúng ta đã được ở bên nhau, không có gì có thể chia rẽ chúng ta nữa đâu anh ạ.
Ông Sang cười lớn:
− Thôi được rồi, các con sẽ có rất nhiều thời gian để nói chuyện. Bây giờ có một một chuyện cần tuyên bố. Ta quyết định sẽ tổ chức hai lễ cưới cùng chung một ngày cho Kỳ Anh và Gia Hào, Gia Khánh và Hướng Dương. Các con thấy thế nào?
Tất cả vây lấy ông và tung lên:
− Ba vạn tuế!
− Viện trưởng vạn tuế
Ông hốt hoảng kêu lên:
− Ôi bà ơi! Cứu tôi với! cứu tôi với!
Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui