Khoảng Cách Trái Tim

− Kỳ Anh! Đó hoàn toàn không phải bản tính của em, ngay cả cách ăn mặc, cách trang điểm này cũng không phải bản tính của em.
− Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ anh muốn tôi cứ suốt ngày giấu mình trong vỏ ốc, hay cứ mãi ở nhà túm lấy gấu áo mẹ. Gia Hào! Anh hãy sáng suốt lên một chút có được không?
Hào bấu tay vào tường cố gượn gđể cho mình khỏi ngã. Thái dộ và lời nói của cô làm ch khắp cơ thể anh tê dại. Mọi kỷ niệm trong thời gian yêu nhau đang cuồn cuộn quay về. Anh nhớ lời nói thánh thót của cô, nụ cười hiền dịu, ánh mắt tinh khiết. Bỗng anh vùng dậy nắm chặt hai vai cô, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, anh nói vẻ rắn rỏi:
− Kỳ Anh! Anh không tin. Anh không bao giờ tin em mau thay đổi như thế. Hãy nói cho anh biết, có phải em đang có nổi khổ tâm nào không? Nói ra đi Kỳ Anh, anh nguyện sẽ gánh vác cùng em chúng ta sẽ đương đầu với sự việc đó.
Lời nói của Hào khiến Kỳ Anh sững sờ và lo sợ. Chẳng lẽ anh nghi ngờ rồi sao. Khẽ liếc vào gương, cô yên tâm hơn khi thấy thần sắc vẫn bình thường, cơn bệnh chưa kịp tàn phá. Trên đôi vai cô, bàn tay anh siết chặt, đau buốt. Lúc này, cô chỉ muốn ngả vào lòng anh để nói với anh sự thật. Nhưng không, cô lại vùng ra và nói lớn:
− Đừng như vậy mà Gia Hào. mọi chuyện anh đã chứng kiến, và tôi đã nói với anh hết lời rồi. Anh đi đi.
Nhưng Hào càng níu lấy cô:
− Không. Em không thể rời xa anh được. Anh biết em đang có nỗi khổ tâm mà, Kỳ Anh. Kỳ Anh! Anh van em, hãy nói ra đi. Nói ra đi em, nói mau đị..
“Bốp”
Một cái tát nảy lửa vừa giáng xuống má của Hào. Vừa mới tát Hào nhưng Kỳ Anh có cảm giác như chính mình bị tát. Nhưng cô không đau nơi má, mà đau nơi trái tim. Nhìn bàn tay run rẩy của mình, cô không dám tin rằng mới đây thôi, cô đã làm tổn hại người mà cô yêu thương nhất.
Còn Hào cái tát đã thức tỉnh anh. Một cái tát thay cho nhát dao cắt sợi dây liên kết cuối cùng của tình yêu họ và anh đang cố công gìn giữ. Thế là hết, anh đã không còn gì để nói nữa. Đưa tay sờ lên má, giọng anh lạnh lùng nhưng đầy cay đắng:
− Vĩnh biệt cô.
Đứng nép sau góc tường nãy giờ, Quân đã chứng kiến tất cả và cảm thấy hài lòng. Đến khi Hào định bỏ đi thì cô đã hấp tấp chạy ra và giả vờ ngơ ngác hỏi
− Gia Hào! Kỳ Anh! hai người đang xảy ra chuyện gì?
Nhìn chằm chằm Kỳ Anh, cô tiếp:
− Kỳ Anh! Sao mày có mặt ở đây? Sao lại còn ăn mặc như thế này?
Kỳ Anh quay mặt đi nơi khác, không trả lời. Thế là Quân lại chạy đến bên Hào, hỏi tiếp:
− Gia Hào! Chuyện gì đã xảy ra vậy anh?
Hào trả lời vớ nét mặt đầy thù hận:
− Hỏi cô ta ấy. Đồ phản bội
Xong, anh đùng đùng bỏ đi. Chỉ chờ có thể, Kỳ Anh chạy đến ôm chầm Quân khóc ngất:
− Quân ơi! Kinh khủng quá. Tao không ngờ tao có thể làm như thế được.
Quân vuốt nhẹ vai bạn:
− Giỏi lắm! Vở kịch đã hoàn thành, từ nay mày không cần bận tâm về anh ấy nữa.
− Nhưng đây là cú sốc quá lớn lao cho Gia Hào. Tao sợ anh ấy không chịu nổi.
− Có lớn bằng căn bệnh mày đang mang không. Yên tâm đi, tao sẽ thay mày chăm sóc cho anh ấy. Nhất định anh ấy sẽ qua mau thôi. Đừn glo nghĩ nhiều nếu không căn bệnh sớm bộc phát thì nguy mất.
Kỳ Anh vẫn còn khóc nức nở, lớp son phấn trên mặt cô đã nhòa đi. Cô nghẹn ngào nói với Quân:
− Thân tao không còn gì để luyến tiếc. Nhưng tao chỉ lo cho mẹ và Gia Hào. Quân! Hãy giúp tao, lo lắng cho Gia Hào nhé.
− Đừng khóc, đừng khóc. Nếu không, Gia Hào quay trở lại thì lỡ chuyện mất.
− Vâng. Tao sẽ không khóc nữa đâu. Thôi, mày đi đi, hãy chạy theo Gia Hào. Nếu không, anh ấy nghĩ quẩn làm chuyện dại dột thì nguy mất.
− Nhưng còn mày?
− Đừng lo cho tao, tao không sao đâu. Mày đi đi.
− Thôi được. Nhưng mày nhớ thận trọng nhé.
− Tao hiểu mà.
Quân vội vã bỏ đi. Còn lại Kỳ Anh, cô lại nấc lên. Mọi vật xung quanh như nhòa đi và cô đã gục xuống. Mọi sự chịu đựng đã cạn kiệt, cô đã hoàn toàn kiệt sức.
Kể từ khi bị Kỳ Anh phản bội, Hào chỉ sống bằng cái xác, còn phần hồn của anh dường như đã chết theo cuộc tình vừa tan vỡ. Anh chỉ chúi mũi vào công việc. Khi về đến nhà, anh lại nhốt mình trong phòng kín và sống lặng lẽ như một cái bóng, không cười không nói với ai lấy một lời, ăn uống cũng không màng đến. Chứng kiến đứa con trai cưng của mình như thế, bà Bình, mẹ anh vô cùng lo lắng và đau lòng. Còn Quân, đều đều mỗi ngày cô tìm cách đến với anh. Cô tỏ ra quan tâm lo lắng và không bỏ lỡ thời cơ biểu lộ tình cảm của mình.
Chiều nay cũng vậy, cô ghé siêu thị mua vài món đồ cho Hào rồi cho xe chạy thẳng đến nhà anh. Người mở cửa cho cô là bà Bình. Vừa thấy bà, cô dã tỏ ra lễ phép dịu dàng:
− Chào bác, cháu mới đến. Hôm nay bác có được khỏe không?
Bà Bình nở nụ cười hiền lành nhưng trong đôi mắt đầy vẻ nặng trĩu ưu tư:
− Bác vẫn bình thường. Hôm nay cháu lai. mua đồ cho Hào nữa đấy à? Thật là phiền cháu quá.
− Dạ, không hề phiền hà gì, là do cháu tự nguyện thôi mà. Gia Hào đã về chưa hở bác
− nó về rồi cháu ạ.
Hai người đã đi vào tới nhà. Bà Bình thở dài tiếp:
− Nhìn Gia Hào, bác lo cho nó quá, cũng may có cháu mỗi ngày tới trò chuyện khuyên nhủ, nếu không...
Đôi mắt bà Bình bắt đầu rớm lệ. Thấy thế, Quân nhẹ nắm tay bà, nói vẻ đầy bức xúc:
− Chơi với Kỳ Anh đã lâu nhưng cháu không ngờ bản tính nó tham vọng quá. Nếu ngày xưa cháu đừng giới thiệu nó cho Gia Hào thì có lẽ giờ đây anh ấy không khổ như thế này. Nhưng bác yên tâm, dù sao chúng cháu cũng từng là bạn thân, cháu tin rằng Hào sẽ sớm quên chuyện này, rồi bác sẽ có con dâu như ý muốn.
Lời nói của Quân đầy hàm ý. Bà Bình gật gù:
− Quân! Phải chi cháu có thể thay thế Kỳ Anh trong trái tim thằng Hào thì tốt biết mấy.
Câu nói của bà Bình làm cho Quân sướng rơn trong bụng. Bà Bình đã vừa ý cô, chỉ còn lại Hào. CÔ nhất định sẽ chinh phục được trái tim anh trong một thời gian gần nhất. Cô cố giấu đi một nụ cười mãn nguyện.
Nhìn lên đồng hồ, bà Bình nói với Quân:
− Thôi, cháu lên đấy với thằng Hào đi. Bác đi nấu cơm đây. À, Mỹ Quân này! Hôm nay cháu ở lại dùng cơm nhé. Có cháu, chắc thằng Hào sẽ ăn nhiều hơn đấy
Không cần do dự, Quân đã vui vẻ nhận lời:
− Vâng. Cháu sẽ không từ chối ạ. Xin cảm ơn bác, cháu lên nhé.
Cô bước từng bước một lên bậc thang. Khi đứng trước cửa phòng Hào, cô cố gắng tỏ ra cho mình một phong thái trẻ trung quyến rũ rồi đưa tay gõ cửa:
Cốc.. cốc... cốc..
Cốc... cốc... cốc...
Lại im lặng. Cô nhỏ nhẹ lên tiếng:
− Gia Hào ơi! Mở cửa đi anh, em là Mỹ Quân đây.
VẪn không có tiếng trả lời. Cô cố gắng kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng cũng không bao lâu bên trong có tiếng động và cửa bật mở. Tiếng Hào trầm trầm:
− Cô mới đến đấy à?
Để túi xách lên bàn, cô ra vẻ tự nhiên:
− Em đến nãy giờ, nhưng nói chuyện với bác gái. Gia Hào này ! Mẹ của anh thật đáng kính, ước gì em cũng có được bà mẹ như mẹ anh
− Ờ, mọi người cũng bảo tôi như thế.
Trong khi Hào thờ ơ với tất cả thì Quân lại sốt sắng dọn dẹp lại vừa trách yêu:
− Xem kìa phòng anh bừa bãi vô cùng, lần nào em đến đây cũng phải dọn dẹp cả. Anh bê bối quá.
− Thôi kệ nó đi, Quân ơi. Hơi đâu mà lo cho tôi. BẢn thân tôi tôi còn chưa thiết nữa là...
− Đây, anh lại nói những lời bi quan nữa rồi. Anh nhìn lại mình xem, con người nhẫn tâm như Kỳ Anh có đáng để anh đau thế không. Nói cho cùng bây giờ nó phản bội sớm là điều tốt cho anh đấy. Chứ nếu dây dưa mãi, sau này anh còn đau khổ hơn kìa.
Nhìn thẳng vào mặt Hào, cô lại kêu lên:
− Xem kìa hôm nay trông anh giốngt ông già tám mươi vậy, râu ria xồm xoàm. Nhưng không sao, biết máy cạo râu của anh bị hư nên em có mua đây này.
Cô mở túi xách đưa cho Hào rồi nói thêm:
− Còn đây nữa này, sẵn em mua cho anh mấy cái khăn mới. Còn mấy chiếc cà vạt này thấy đẹp quá nên em mua luôn. Đâu anh thử xem có hợp với anh không?
Nhìn thái độ của Quân dù rất buồn nhưng anh cũng phải bật cười:
− Cô thật là chu đáo. Sao giống y như mẹ tôi vậy?
Quân cúi mặt giọng ỡm ờ:
− Bộ là mẹ mới lo được sao? Sao anh không nghĩ là em gái, hay là... là người yêu chẳng hạn.
Cô nói xong, cảm thấy mặt nóng bừng và chờ mong một câu trả lời của anh. Nhưn gkhông, anh lại hỏi làm cô hụt hẫng:
− Quân này! Lâu nay cô có gặp Kỳ Anh không?
Câu hỏi làm cô bực bội, cơn ghen hờn bấy lâu lắng dịu nay lại trào lên. Thôi được, cô nhất dịnh sẽ làm cho Hào mãi mãi quên đi Kỳ Anh. Cô đến gần bên anh, cho hai cơ thể chạm vào nhau, để tay lên bờ vai săn chắc của anh, giọng cô đầy thông cảm:
− Đừng nhắc đến Kỳ Anh nữa có được không anh. Nó không xứng đáng để anh đau khổ như vầy đâu.
− Nhưng tôi có linh cảm cô ấy đang gặp chuyện khổ tâm không nói ra được
− Đừng bị linh cảm đánh lừa anh ạ. Em là bạn tah6n nên rất hiểu rõ tính tình của Kỳ Anh. Nó chưa từng giấu em điều khó khăn gì, ngoại trừ chuyện này là nó biết chắc chắn em sẽ phản đối.
− Nhưng tôi vẫn chưa tinh đấy là sự thật.
− Không tin cũng phải tin, bởi vì anh đã bị tình yêu làm mù quáng mất rồi. Để em nói cho anh nghe chuyện này, sau cái hôm chuyện xảy ra ở quán bar, em cũn có linh cảm giống như anh nên tìm gặp nó. Thì ra, trước đây cả em, anh, mẹ anh, mẹ nó đều bị nó đánh lừa. Dưới cái mác hiền dịu, dễ thương nhưng trong lòng nó chứa đầy tham vọng. Nó đến với anh chỉ là sự giả tạo nhằm khỏa lấp đi khoảng trống khi nó chưa tìm được người nó muốn tìm. Vâng, chính miệng Kỳ Anh đã khẳng định với em điều đó. Rồi cuối cùng nó cũng đạt được mục đích. Gã Tây mà hôm chúng ta gặp ở vũ trường là tài sản vô giá của nó. Nghe đâu ba của gã là một vua vàng bạc đá quý ở Châu âu. Và không lâu nữa gã sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản đó. Hào! Bây giờ anh đã tin là sự thật chưa.
Những lời nói của Quân làm cho Hào xây xẩm mặt mày. Anh ôm lấy đầu rên rỉ:
− Đừng nói nữa, Quân. Tôi van cô, đừng nói nữa có được không?
− Gia Hào! Anh sao thế? Anh có sao không?
− Không sao. Tôi không sao cả. Quân! Tôi muốn được ở một mình. Cô về đi.
− Nhưng anh...
− Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi không sao đâu. Hãy để tôi ở lại một mình. Chúng ta sẽ gặp nhau.
Nhìn Hào đâu khổ, cô rất muốn được ở lại bên anh được vuốt ve âu yếm, nhằm xoa dịu nỗi đau cũng như cố xóa đi hình ảnh Kỳ Anh trong trái tim anh. Nhưng thấy Hào quyết liệt như thế này, cô đành ỉu xìu nhưng đầy bực dọc. Cô nói:
− Thôi được. Ngày mai em sẽ trở lại với anh nhé.
Cô đùng đùng bỏ xuống lầu. Còn lại một mình, Hào tan nát. Anh vật ngã ra giường rồi gào lên:
− Kỳ Anh! Kỳ Anh!

Sáng chủ nhật, bầu trời thật đẹp và quang đãng. Kỳ Anh mộ tmình thơ thẩn trong vườn hoa nhỏ trước sân nhà mình. Nhưng sự có mặt của cô lúc này không phải để ngắm hoa hay chăm sóc cho hoa. Cô bước đi nhẹ tênh như kẻ mộng du không chủ đích, với gương mặt trầm mặc và ánh mắt u buồn nặng trĩu. Đàn chim nhỏ cứ quấn quýt bên cô, chúng đang há những cái mỏ xinh xắn kêu chí chóe, có lẽ chúng đang chờ cô đùa giỡn như mọi khi. Nhưng không, cô vẫn thờ ơ với tất cả. Đám chim nhỏ im bặt rồi nhìn nhau, rồi giận dỗi bay vút đi trước đôi mắt vô hồn của cô.
Đứng khuất sau một góc vườn nãy giờ, bà xuân không bỏ sót một thái độ của cô. Bà vô cùng lo lắng. Khôn gphải duy nhất hôm nay, mà đã rất nhiều ngày rồi, bà bắt gặp con gái bà như vậy. BÀ còn phát hiện ra mỗi khi Kỳ Anh ở bên bà, từng nụ cười lời nói đều là giả tạo. Có lúc bà muốn hỏi, nhưng bà thừa biết rằng con gái bà có điều gì cần nói là không cần ai hỏi. Và ngược lại, những gì cô không muốn thì dù có cạy miệng cũng bằng thừa. Bà vô cùng hoang mang lo lắng, không hiểu lý do vì sao từ một cô gái trẻ trung yêu đời lại thay đổi đến thế. Đôi mắt bà như đang nhớ về một cõi xa xăm. Bỗng bà giật thót người. Một nỗi lo mơ hồ vừa xuất hiện trong bà. Không. Kỳ Anh con gái bà nhất định sẽ hạnh phúc.
Rời chỗ đứng, bà nhẹ bước đến bên Kỳ Anh và khẽ gọi:
− Kỳ Anh!
− ...
− Kỳ Anh!
Vẫn không có tiếng trả lời. Bà đến vịn nhẹ vào vai con
− Kỳ Anh!
Kỳ Anh hốt hoảng giật mình quay lại, nhưng đột ngột cô quay đi. Vừa lúc đó, bà Xuân cũng kịp nhận ra trên đôi mắt cô có nhiều giọt lệ vừa rớt xuống. Bà lo lắng hỏi:
− Kỳ Anh! Con khóc đấy ư?
Kỳ Anh cố quệt nhanh nước mắt và chối lia lịa, nhưng vẫn không nhìn mẹ:
− Dạ, không. Con không có khóc đâu mẹ à.
− Nhưng rõ ràng mẹ vừa thấy mắt con ướt.
− Da.... dạ, khôn gphải, tại vì con... con sơ ý làm trúng mắt thôi mà, con không sao đâu.
Bà Xuân nén tiếng thở dài:
− Kỳ Anh này! Có phải con dang có một tâm sự gì không?
Nghe mẹ hỏi thế, cô quay lại và cố cười thật tươi để mẹ an lòng:
− Làm gì có hở mẹ, mẹ chỉ hay nghĩ đâu đâu không hà.
− Nhưng mẹ thấy con lạ lắm và còn ốm đi nhiều nữa.
− Mẹ! Chẳng lẽ mẹ đã quên là mẹ thường hay nói, những thiếu nữ tính tình thường hay thay đổi bất chợt sao. Còn ốm à? Đấy là do con giữ eo đấy. Mốt bây giờ đấy mẹ ạ.
Không thể cãi lý được với con gái, bà chợt hỏi:
− À pah3i! Con và Hào đến đâu rồi, sao lâu quá mẹ không thấy nó đến chơi vậy?
Nhắc đến Hào, trái tim cô lại đau buốt. Cô chỉ muốn ôm mẹ khóc ngất để được mẹ che chở. Nhưng cô không thể làm được, đành nuốt nỗi đau đớn vào lòng và nói dối:
− Dạ, ảnh bận lắm mẹ ạ. Viện của ảnh vừa nhận một đề tài quan trọng, cho nên phải nghiên cứu rất kỹ không co thời gian rảnh rỗi.
− Thế à? vậy mà mẹ cứ ngỡ hai đứa đang giận nhau.
− Mẹ lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.
Giải thích của Kỳ Anh làm cho bà Xuân tạm an tâm. Bà cởi mở nói:
− Nghe các con bảo sẽ đưa mẹ của Hào đến, mẹ cũng nôn nao lắm. Mẹ muốn sớm chứng kiến hai con thành gia thất.
Mẹ Ơi! Con thật có lỗi với mẹ, con thật bất hiếu, sẽ không có ngày đó xẳy ra đâu mẹ Ơi. Cô gào lên trong cổ họng, chứng bệnh quái ác đã làm tắt ngúm mọi ước mơ của cô. Nhưng vì sợ mẹ nghi ngờ nên cô cố gắng nở nụ cười:
− Rồi ngày đó sẽ tới thôi mẹ à.
Nhìn con gái vui vẻ, bà cũng vui lây. Chợt bà lên tiếng:
− À phải! Mẹ có bà bạn bị bệnh, mẹ định đi thăm một lát. Kỳ Anh à! Con coi nhà nhé. Mẹ đi một lát sẽ về ngay.
− Hay là để con đưa mẹ đi nhé.
Bà cười nhẹ vuốt tóc con gái:
− Không cần đâu, mẹ đi một mình được rồi. Thôi, mẹ đi đây.
− Cẩn thận nha me.
Mẹ đi rồi, cô thấy thật nhẹ nhõm vì ít ra cô không cần đóng kịch trước mặt bà. Cô muốn được một mình yên tĩnh để gặm nhấm nỗi đau của mình. Cô ngồi thừ xuống một ghế đá và nhớ về Hào. Đã lâu lắm rồi, kể từ sau ngày ấy không gặp lại anh nữa, cô biết anh rất hận cô. Xa anh, cô càn gyêu anh hơn. Có lúc nhớ anh, cô mu6ón phát cuồng. Có hôm đi làm về, cô đã cho xe chạy thẳng đến nơi anh làm việc, với ý muốn được ngắm nhìn anh một lần cho thỏa mãn. Nhưng cô biết nếu gặp lại anh, cô sẽ không đủ can đảm để xa anh thêm một lần nữa. Thôi thì định số đã an bài, cô đã không có cơ hội làm vợ anh. Nhưng Hào ơi! Em yêu anh vô cùng. Em yêu anh cho đến hết cuộc đời này. Nước mắt tràn mi, cô nghe môi mình mặn đắng. Nỗi cô độc đang vây kín lấy tâm hồn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui