Khoảng Cách Từ Dạ Dày Đến Trái Tim

Cha mẹ luôn là người yêu bạn nhất, vô luận quyết định của bạn là đúng hay sai, họ cũng không bao giờ muốn bạn đau khổ

Đi xem mặt? Ba mươi tuổi, ném Thư Trạch sang một bên mà đi hẹn hò với con gái? Tôi rất không bằng lòng, không hiểu rốt cuộc mẹ tôi bị làm sao vậy. Tôi đang chuẩn bị lý sự cùng mẹ thì Thư Trạch kéo tôi lại, lắc đầu.

“Dù không thích hay không, anh cũng nên đi một lần đi. Giải quyết cho nhanh gọn một chút.”

Ba vẫn ngồi một bên nãy giờ lúc này mới lên tiếng. Trong gia đình, lời nói của ba rất có trọng lượng, cũng đã nhiều tuổi rồi, tôi thực sự không muốn tìm đến phiền phức. Đằng nào cũng phải đối mặt, nhất quyết từ chối còn hơn, cho ba mẹ khỏi hi vọng làm gì.

“Cũng không còn cách nào khác! Chắc tôi đành phải đi ứng phó một lần cho xong thôi. Yên tâm, tôi sẽ tốc chiến tốc thắng, dốc hết sức đối phó! Cậu ở nhà chờ tôi, dù ba mẹ tôi có nói cái gì cũng đừng để bụng nhé.”

Tôi thay quần áo xong, lặng lẽ ngồi bên Thư Trạch thì thầm vài câu. Thư Trạch vuốt ve mặt tôi, gật đầu cười.

Lần này đi xem mắt với tôi là một cô gái hộ sĩ. Không đẹp lắm, nhưng bộ dáng lại rất nhã nhặn lịch sự. Ba tôi có lẽ là sợ tôi trốn mất, nên không hề rời khỏi quán cà phê, mà ngồi ở một bàn khá xa nhìn về phía này trông chừng tôi. Lúc này tôi thực sự không có hứng thú nói chuyện với cô gái trước mắt, lòng chỉ lo lắng mẹ tôi ở nhà sẽ làm khó Thư Trạch.

“Anh đang có việc đúng không, trông anh có vẻ sốt ruột.” Cô gái tên Khiếu Gia Tuệ nhấp một ngụm cà phê, cười với tôi hỏi.

“Vâng, ở nhà còn có người đang chờ tôi.”

“Anh có vẻ như đối với cuộc hẹn xem mắt ngày hôm nay không có hứng thú cho lắm. Không phải là anh đã có bạn gái rồi đó chứ?”

“Không có. Nhưng tôi có bạn trai.”

Nếu đã không có ý định tiến tới với cô ấy, thì nên nói thật hết cho xong. Dù sao sau này cũng không còn gặp lại cô ấy nữa, cứ thẳng tay dọa cho cô ấy sợ một lần là hay nhất.

“Ý của anh là gì?”

“Không có gì cả. Tôi thích đàn ông, đồng thời cũng đã có bạn trai.”

Vừa dứt lời, một chén nước đã hất thẳng vào mặt tôi. Thực uổng công tôi vừa nãy còn đang thầm tán dương cô ta. Cơ mà cô ta đã chọn nước trắng để hất tôi chứ không phải cà phê, chứng tỏ thực chất cô ta cũng có chút lương tâm hiền thục đấy chứ. Để phòng hờ sẽ lại bị hất thêm phát nữa, tôi vội vàng uống hết cốc cà phê trên bàn, lại không ngờ cà phê nóng bỏng rát cả lưỡi.

“Rốt cuộc con bị làm sao vậy?” Ba tôi ngồi xuống bên cạnh, trừng mắt mắng tôi.

“Con không làm gì cả. Là cô ấy coi thường con, còn hất nước vào mặt con. Con chẳng làm gì cô ấy cả!”

“Ba và mẹ mày đã nuôi mày lớn bằng chừng này, mày lại báo đáp chúng ta như thế sao?”

“Ba, con chỉ là không muốn kết hôn mà thôi. Sao ba lại nói như con đã phạm vào tội gì cực kỳ đại nghịch bất đạo như thế?”

“Mày đem đàn ông về nhà! Như thế còn không gọi là đại nghịch bất đạo à?” Ba tôi tức tối rống lên.

“Ba… ba, sao ba biết được quan hệ của con và Thư Trạch?” Tôi đầu óc trống rỗng nhìn sang ba.

“Ba và mẹ mày đã nuôi mày ba mươi năm, mày đừng coi chúng ta như những kẻ ngốc! Ba và mẹ mày đã sớm biết mày không bình thường, nhưng lúc ấy chúng ta chỉ nghĩ rằng khi ấy mày vẫn chưa hiểu chuyện, sau này tất sẽ hiểu ra mà thôi. Nhưng năm ngoái đã có người gửi cho chúng ta một bức thư, bên trong là ảnh mày và Tống Thư Trạch đang nắm tay nhau. Cũng vừa vặn ngay sau đó mày lại dẫn nó về nhà. Mày rốt cuộc muốn thế nào đây? Con gái nhà người ta tốt như thế không muốn, lại hết lần này đến lần khác cứ thích dây dưa với đàn ông, mày có biết hành động như thế đáng ghê tởm đến mức nào không?”

“Ba, hai người đều đã biết, vậy thì con cũng không cần phải giấu nữa. Đúng, Thư Trạch là bạn trai của con. Con muốn sống cùng cậu ấy. Vậy nên, ba đừng… sắp xếp chuyện hôn nhân của con nữa. Con không cưới vợ đâu.”

“Không cưới?! Mày định suốt đời làm một thằng khốn nạn sao?! Mày định để Dương gia chúng ta tuyệt hậu chứ gì?! Mày đúng là, thằng bất hiếu! Mày với thằng nhóc đó làm sao mà dài lâu được. Tốt nhất nên sớm tỉnh ngộ đi con, bỏ ngay cái ý nghĩ đó trong đầu, tìm một cô gái thích hợp mà kết hôn đi. Ba mẹ chẳng bao giờ muốn điều không tốt cho mày cả!”

“Con biết hai người luôn muốn tốt cho con. Nhưng các người lại nhẫn tâm hại con gái nhà người ta là sao?! Ba, con bẩm sinh đã không thể yêu phụ nữ, đối với phụ nữ con hoàn toàn không đứng lên được. Từ khi còn bé ba đã dạy con sống phải có cái tâm trách nhiệm, vậy mà hiện tại lại muốn con trở thành một kẻ vô trách nhiệm cưới một cô gái mà mình không yêu về. Ba, con yêu Thư Trạch, Thư Trạch cũng thương con. Cậu ấy vì con mà bị biến thành như vậy, con phải có trách nhiệm đối với cậu ấy, cũng như cậu ấy có trách nhiệm đối với con vậy. Ba, hãy thông cảm và ủng hộ chúng con được không ba?”

“Ủng hộ cho chúng mày? Ủng hộ cho chúng mày làm đồng tính luyến ái? Hai thằng đàn ông sống cùng nhau?! Người thân, rồi bạn bè xung quanh sẽ nhìn chúng mày bằng con mắt gì?! Những khó khăn này chúng mày đều muốn trải qua hay sao?”

“Ba, chúng con sống không phải vì người khác. Chỉ cần tự bản thân chúng con thấy hài lòng là được.”

“Nói dễ nghe nhỉ! Con người chẳng ai có thể tách biệt khỏi xã hội! Rồi mọi người xung quanh mày sẽ điều ra tiếng vào, chỉ chỉ trỏ trỏ, mày cho là như thế sẽ hạnh phúc được sao?”

“So với lấy một cô gái mà con không yêu, thì còn có thể hạnh phúc hơn! Được ở bên Thư Trạch, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, chúng con đều sẵn sàng đối mặt. Vậy là đủ rồi.”

“Mày thấy đủ, nhưng tao thì không! Tao muốn được nhìn thấy mày cưới vợ, sinh con đẻ cái, hưởng thụ cuộc sống gia đình ấm áp. Chứ không phải là cùng một thằng đàn ông cả đời. Mày có hiểu hay không?”

“Con hiểu. Nhưng ba à, con đã ba mươi tuổi! Con có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Không chỉ có thế, con còn có thể chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của ba và mẹ, thậm chí cả cuộc đời của Thư Trạch. Con là con của ba, ngoại trừ việc thích đàn ông, thì so với những người đàn ông khác chẳng có gì khác nhau cả. Con sẽ giống như những đứa con khác có trách nhiệm với cha mẹ sinh thành, sẽ làm người có ích. Vậy nên, xin hãy tin tưởng con, tin tưởng rằng con nhất định sẽ hạnh phúc, được không?”

Tôi ngồi trong quán cà phê nói chuyện với ba một lúc lâu, nhưng ba vẫn chưa thực sự chấp nhận chuyện giữa tôi và Thư Trạch. Thế nhưng… ít nhất… đã có thể bình tĩnh mà nói chuyện với tôi. Kỳ thực tôi cũng không có ý nghĩ nhất định phải nhận được sự chúc phúc của bọn họ, chỉ hi vọng bọn họ có thể thông cảm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu mà thôi. Nhưng khi cùng ba rời khỏi quán cà phê về nhà thì đã chẳng thấy bóng dáng Thư Trạch đâu nữa. Phút chốc, lòng tôi như thắt lại.

“Mẹ, Thư Trạch đâu?” Tôi hỏi mẹ, cố gắng giữ cho giọng điệu thật bình tĩnh, chỉ mong sao bà đừng nói ra đáp án mà tôi không mong đợi nhất.

“Đi rồi!” Mẹ tôi không buồn liếc nhìn tôi, chỉ ngồi ở sô pha lạnh như băng buông hai tiếng như thế.

“Cậu ấy đi đâu hả mẹ? Mẹ đuổi cậu ấy đi phải không?” Lòng run rẩy kịch liệt, tôi thực rất giận, nhưng đối mặt với mẹ thì chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

“Đúng vậy! Mẹ đuổi nó đi rồi! Sao? Mày không muốn để chúng ta sống được yên ổn những năm tháng còn lại sao? Mày ra ngoài sống, mấy năm nay lại chỉ học được cái thứ hành vi giao du với đàn ông thôi sao?” Mẹ tôi mắng tôi té tát, ném mấy cái gối dựa trên sô pha ném vào người tôi.

“Mẹ! Mẹ tức giận thì có thể mắng con, đánh con cũng được! Nhưng sao lại đuổi cậu ấy đi? Ở đây cậu ấy không quen biết ai, chỉ có con. Đối với hai người mà nói cậu ấy vẫn chỉ là một thằng nhóc. Đúng ba mươi tết thế này, sao mẹ lại có thể đuổi cậu ấy đi!? Cậu ấy có thể đi đâu được chứ?! Dù có là không vui, thì đáng ra cũng nên cố cho qua giao thừa đi đã chứ! Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cậu ấy như vậy? Là con đã khiến cậu ấy biến thành đồng tính luyến ái, cậu ấy không hề sai một chút nào! Dù cậu ấy có là một người xa lạ, các người cũng không thể đối xử với cậu ấy như vậy, huống chi cậu ấy còn là người con yêu, là người mà con trai của các người muốn chung sống suốt đời!”

Tôi khóc, đã hai mươi năm tôi chưa từng khóc trước mặt ba mẹ. Thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến Thư Trạch đang cô đơn lang thang ở một góc nào đó trong thành phố, nước mắt đã không khống chế được mà trào ra. Ba mẹ tôi rõ ràng cũng bị nước mắt nam nhi của tôi làm cho kinh ngạc, mẹ nhìn tôi rơi lệ, đột nhiên cũng bật khóc, chỉ hận rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) đối với tôi.

“Sao mày lại như thế hả con? Vì một thằng đàn ông mà khóc? Chính vì bởi đó là người mày thương nên mẹ mới đuổi nó đi đấy! Mày và nó sẽ chẳng có kết quả gì đâu! Hai người đàn ông cho dù sống hạnh phúc bên nhau, cũng làm sao có thể có con? Làm sao có được chứng nhận kết hôn hợp pháp? Đến khi mày già thì phải làm sao? Ai chăm sóc cho mày? Một thời gian nữa thằng nhóc đó hiểu ra nhiều chuyện, không thương mày nữa, thì mày phải làm sao? Mày cũng đã ba mươi, làm việc gì sao cũng không biết suy nghĩ trước sau như thế?!”

“Mẹ, con đã lớn rồi. Con không dám nghĩ đến sẽ có thể cùng Thư Trạch bách niên giai lão, vì chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được. Nhưng giờ khắc này chúng con yêu nhau, thì sẽ sống cùng nhau. Nếu sau này không còn yêu nữa, chúng con cũng sẽ không níu kéo. Nhưng ba mẹ phải biết rằng, dù cho con không có Thư Trạch cạnh bên, con vẫn không thể sống như ba mẹ mong muốn được đâu. Con thích đàn ông, và cũng không có khả năng lấy phụ nữ, sinh con cái. Vậy nên đừng đối xử với Thư Trạch của con như thế có được không?”

Tôi lau nước mắt, xoay người rời khỏi nhà. Có lẽ cả tôi và cha mẹ tôi, đều cần có thời gian suy nghĩ cho thấu đáo. Bây giờ tôi sẽ đi tìm Thư Trạch, thời khắc đón chào năm mới sắp đến rồi, thời khắc để dành cho giây phút gia đình đoàn tụ, dù có thế nào tôi nhất định sẽ không để cậu ấy cô đơn một mình. Thế nhưng, biết giờ Thư Trạch ở đâu đây? Mẹ tôi nhất định đã nói những lời khó nghe đối với cậu ấy. Liệu cậu ấy từ nay về sau có cắt đứt liên lạc với tôi luôn không? Giống như tình tiết trong phim truyền hình, cố ý né tránh tôi, từ nay về sau bặt vô âm tín. Tôi sợ, hóa ra, tôi lại sợ mất cậu ấy đến thế.

Tôi lấy di động thử gọi vào số cậu ấy, chỉ nơm nớp sẽ nhận lại là giọng nói từ tổng đài truyền lại mà thôi. Nhưng thật may mắn, điện thoại được kết nối.

“Alo, bảo bối nhi, xem mắt xong rồi à? Anh đã giải quyết dứt khoát chưa, sao lại lâu thế?”

Giọng điệu pha trò của Thư Trạch từ đầu bên kia truyền đến, khiến tôi không khỏi nghẹn ngào.

“Mao Mao, anh làm sao vậy? Khóc đấy à? Ba mẹ anh nói gì anh đúng không?” Thư Trạch dịu dàng hỏi han.

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi làm gì? Là tôi phải xin lỗi mới đúng, làm ba mẹ anh cũng không có được một lễ mừng năm mới vui vẻ.”

“Thôi không nói nữa! Thư Trạch, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trong một phòng của khách sạn KEM.”

Thư Trạch chưa rời đi, thực sự chưa rời đi. Tôi cúp điện thoại, bắt taxi nhanh chóng đến cái quán đó. Khi Thư Trạch vừa mở cửa, thoáng cái tôi đã như gấu Koala lao đến nhào vào trong lòng cậu ấy, hai chân ôm lấy thắt lưng cậu, say sưa ôm cổ cậu không chịu buông tay.

“KAO… Này này, mao mao bảo bối nhi à ~ anh cũng là một đại lão gia hơn 130 cân (2 cân = 1kg) rồi đấy nhé, anh đột nhiên nhiệt tình như thế, thắt lưng tôi chịu không nổi đâu.”

Thư Trạch nhẹ nhàng đỡ mông và thắt lưng tôi, ôm tôi lên giường. Lúc này tôi không có tâm tình nói gì với cậu ấy nữa, chỉ ôm cổ cậu mà hung hăng hôn lên môi cậu ấy. Thư Trạch dịu dàng hôn tôi, vuốt ve tôi, còn tôi, thì khát cầu cậu ấy mãnh liệt, chỉ chăm chăm quấn lấy thắt lưng Thư Trạch mà cọ cọ vào nơi ấy của cậu. Thẳng đến khi Thư Trạch mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, tôi mới chậm rãi thở ra, tự nhủ với lòng rằng bất luận thứ gì cũng không thể khiến chúng tôi xa nhau.

“Mẹ tôi có phải đã nói gì với cậu phải không? Tôi còn tưởng cậu sẽ… không bao giờ gặp tôi nữa.”

Sau một hồi điên loan đảo phượng, tôi nằm trong lòng Thư Trạch mà tâm vẫn còn sợ hãi. Bàn tay to lớn của cậu ấy vuốt ve mông tôi, nhìn tôi mà cười rộ lên.

“Haha, anh bị nhiễm mấy cái phim truyền hình thiếu muối đấy à?! Tôi đâu có yếu đuối như thế. Mẹ anh càng đe dọa mắng chứi, tôi càng hừng hực quyết tâm muốn đem anh đi.”

“Lại ăn nói huyên thuyên gì đấy? Lòng tôi đang lo lắng muốn chết mà cậu còn tâm tình đùa cợt à!” Tôi cả giận bất đắc dĩ trừng mắt với Thư Trạch.

“Tôi nói nghiêm túc đấy chứ! Anh yên tâm, tôi sẽ không rời xa anh, lại càng không bao giờ để anh rời khỏi tôi đâu. Tôi không phải kẻ yếu đuối như vậy, tôi rất kiên cường đấy. Bởi vì nếu không kiên cường, thì làm sao có thể bảo vệ anh.”

“Thư Trạch, tôi nói rồi, tôi không cần cậu bảo vệ. Tôi chỉ muốn đem đến hạnh phúc cho cậu mà thôi.”

“Có thể được sống cùng anh, có thể bảo vệ anh đối với tôi đã rất hạnh phúc rồi. Hôm nay là giao thừa, anh mau mau về nhà với cha mẹ đi. Tôi ở lại khách sạn vài ngày rồi mình hẹn gặp lại ở D thành được không?”

“Tôi muốn ở lại cùng cậu, tôi không để cậu đón năm mới một mình đâu.”

“Không sao mà, tôi quen rồi. Anh mau về nhà đi, nếu anh không trở lại, ba mẹ anh sẽ càng ghét tôi hơn đấy.”

“Tôi không về! Ba tôi có mẹ tôi bên cạnh rồi, tôi muốn ở lại với cậu. Hơn nữa dù có về nhà, ba mẹ thấy tôi cũng chẳng vui vẻ nổi đâu.”

“Trở về đi, hảo hảo đón năm mới cùng ba mẹ đi, vui vẻ nói chuyện với bọn họ. Như thế thì sau này tết âm lịch hàng năm chúng ta mới có thể yên tâm thoải mái ở bên nhau.”

“Thư Trạch…” Tôi cúi đầu, chẳng biết nói gì cho phải.

“Cậu tin là có thể thuyết phục được bọn họ sao?”

“Mặc kệ có thuyết phục được hay không, tôi vẫn sẽ ở bên anh. Chắc chắn là như thế.”

Tôi mỉm cười nhìn Thư Trạch, lần thứ hai cúi đầu hôn lên môi cậu.

——–o0o——–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui