CHAP 12
-Được rồi!Nào…xử thôi!Nhanh lên trước khi có người phát hiện.Còn mày…nên nhớ…mày mà manh động thì con bạn mày không xong đâu!Tao có tay chân ở khắp mọi nơi đấy!-Mụ Linh Chi hét lớn.
-Ha,nhục nhã thật.
-Phải rồi,mày nhục quá mà!-Vẫn cái giọng đểu giả đó.Chị nghĩ chị là ai chứ?
-Ehh,tôi nói chị mà.
“Bốp”-Chị ta tát tôi.Tôi không phản ứng nữa,chỉ đứng đó cho chúng nó đánh.
-Chừa đầu,cổ và những chỗ dễ phát hiện.Còn lại thì lấy giày cao gót mà đập.-Mụ Linh Chi vẫn quang quác.
Eh,dã man kinh.Nhưng thôi,vì bạn thân ta sẽ làm tất cả.Cố lên!!!
“Bịch…bịch…”-Chúng nó vây quanh tôi,ra sức thụi vào bụng tôi,chục đứa con gái.Đau.Có mấy con còn cầm côn ra đập nữa cơ.Ơ,mà…máu này!Từ…miệng tôi thì phải.Nhìn kinh quá đi!
Một đứa con gái lướt mắt khắp người tôi và dừng lại ở mắt cá chân,nơi vết thương đang ngự trị.Nó nói lớn :
-Không phải hôm qua mày được anh Quân bế à???Vậy thì tại sao lại bế nhỉ?Có phải là cái này không?-Rồi nó vung chân đạp thật mạnh cái gót giày 7 phân của nó vào.AHHHHHHHH,đau kinh khủng khiếp.M.ẹ kiếp,lũ c.h.ó má!Nhưng ta cứ chơ ra thế này xem chúng mày làm gì được ta.Lêu lêu!
-Sao?Không đau à?-Nó hỏi tôi.
-Tôi thử đạp cho cậu một phát như thế xem có đau không nhá?
-Chịu đựng tốt nhỉ!Nhưng sẽ đến lúc phải quỳ sụp mà cầu xin ta tha cho.-Chị ta cúi xuống nhìn tôi đang nằm sõng soài trên mặt đất.Eh,hình như trong chục đứa này thì chỉ có mụ Linh Chi là lắm lời nhất thôi nhỉ?
-Eh,ban ngày mà cũng nằm mơ được à???
-Aaa,con điên!-He,không làm gì được tôi à?
-Lịch sự gớm!Xong chưa để tôi còn về?
-Em gái à,không có ai dạy em phải lễ phép với người trên à?-Eo,bây giờ thì đổi giọng.
-Đương nhiên là có, chị à.. Nhưng người ta còn dạy em chỉ nên lịch sự và tôn trọng những người xứng đáng…-Tôi vừa nói vừa gượng đứng dậy…bọn này khiếp quá đi…dã man không chịu nổi…nhưng chúng nó đã dã man thì mình phải dã man hơn chúng nó…^^
-Oh,lí lẽ cũng không tồi nhỉ?Em mà là dân giang hồ chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng…-Con người có thể sống bằng nhiều bộ mặt đến thế ư?Ok,tôi đồng ý!
-Chị khỏi cần nói…
-Thanh toán xong rồi…về thôi!Chào cưng nhé.À,nhắc cho cưng nhớ…hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi…đừng dại dột mà đụng vào Quân lần nữa nhé…chị sẽ không nương tay đâu…có khi cưng sẽ thành người tàn phế đây!Cả con bạn thân của cưng nữa…
-Dùng trò uy hiếp trẻ con này thì chẳng doạ được ai đâu! Okay,goodbye…nhưng chị à…ta sẽ sớm tái ngộ…Chi June tiểu thư…-Tôi nhẹ nhàng bước,cố gắng không biểu lộ một chút đau đớn.Khuôn mặt không cảm xúc…khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười.-Lần sau…không biết ai phải quỳ dưới chân ai đâu.
-Sao…sao mày biết?
-Có ai trong giới giang hồ mà không biết chứ…chị khờ thì cũng vừa phải thôi!Mà chị đổi thái độ nhanh nhỉ…vừa mới “cưng’ ngọt xớt xong…
-…Vậy em gái cũng là dân giang hồ…bảo làm sao khí chất cứng cỏi vậy!
-Thanks,goodbye…muộn quá rồi!-Nói rồi tôi dạo nhanh ra khỏi trường…4 giờ 28 phút…asshii…lũ điên này làm mình ê ẩm hết cả người!
Tôi về nhà,tự băng bó lại những vết thương.Chúng nó đánh chủ yếu là vào bụng,lưng và vai…còn cái chân bị thương hôm nọ bây giờ sưng tấy lên…tôi không thể đi lại bình thường được nữa.Mong là ngày mai nó xẹp bớt đi.
Sáng hôm sau…
6 giờ 30 phút không hơn không kém.Tôi có mặt ở trường.Tôi luôn đi học sớm để tận hưởng không khí thanh tịnh vắng vẻ.Ghét những nơi ồn ào và chỉ thích làm việc độc lập.Tại sao tôi chẳng bao giờ đi học cùng Trang?Híc,cô nhóc không thể dậy sớm được.Mà nếu có dậy sớm thì cũng rất là lề mề trong công tác chuẩn bị.^^
-Vũ Hoàng Linh!-Huh?Ai gọi đấy nhở?Nghe giống giọng của…Quân.
-Asshii,anh cố tình phá đám không gian của người ta đấy à?-Tôi quay lại,hét tướng lên. -Em có còn nhớ không?-Anh ta đi rất từ tốn về phía tôi.Phát cáu với cái con người này!
-Lời hứa á?Nhớ…sao quên được…tôi đã hứa mà.
-Ok,vậy chiều nay 4 giờ nhé…đợi tôi ở cổng sau.
-Đi đâu?
-Lúc đó sẽ biết.Tôi không tiết lộ đâu.
-Ok.Nhưng đừng có làm gì quá trớn đấy nhé.-Anh ta tưởng tôi không biết anh ta định đưa tôi đi đâu ấy.Tối nay Q vs Jt dằn mặt nhau ở bãi đất ven S.H.Có lẽ hôm qua anh ta đã nhìn thấy tôi ở sân sau.
-Yên tâm.Cái này em làm tốt mà!
-Vậy nha.Tôi đi ăn sáng đây.Bye!
-Chào em.
Tôi vào căng-tin.Chọn một suất Pizza kèm Coca Cola rồi ngồi xuống một bàn tít tận góc cuối.Sau một cái cột lớn.Bên cạnh là cửa sổ nhìn ra bãi cỏ.Đẹp và yên bình lạ.
Bỗng nghe đâu đó tiếng nói văng vẳng ( thực ra là 2 con nhỏ ngồi bàn trước đang nói chuyện )…có liên quan gì đấy đến Thanh Phong.Sao thế nhỉ?
-Trâm à…nghe đâu tối nay thần tượng của mày cũng tham gia vào trận QvsJt đấy!Jt nói thế!-Một đứa con gái giọng chua loét lớn tiếng.Ẹc,tí thủng màng nhỉ!
-Um,Thanh Phong hoàn hảo thật đấy.Học giỏi,thông minh, handsome và lại còn giỏi đánh nhau nữa.-A,con bạn nó cũng chả kém…giọng còn chua hơn ý.Mà…khoan…Thanh Phong nào nhỉ?
-Tao thấy cũng kì!Hôm qua đại ca Vương Hồng Quân có nói…hình như là…sẽ có một tiểu ca trợ giúp anh trong lần này.
-Oh,tao cũng nghe qua rồi.Tiểu tử này chắc phải pro lắm mới được anh ấy công khai vẻ tin tưởng ngưỡng mộ như vậy.
-Ờ…mà mày có biết con bé lớp 10 tên Vũ Hoàng Linh không?
-Biết chứ.Con bé đó quyến rũ anh Quân.Tao ghét nó!
Bọn này đổi đề tài nhanh gớm.Ngồi ăn mất cả ngon.Thôi thì lên lớp vậy.
Tôi đứng lên đi ra khỏi căng tin…còn ngồi đấy nghe 2 đứa nó nói nữa chắc tôi không kiềm chế nổi mà phang ỗi đứa vài cái.