CHAP 22
-Bà bán ở đây chắc lâu lắm rồi nhỉ?
Trang lân la hỏi chuyện bà cụ bán nước.Cô có một linh cảm lạ về ngôi biệt thự đối diện.Và không chỉ có mình Trang,mà cả Quân cũng vậy.
-Ừ…lão bán được gần chục năm rồi…từ cái ngày toà nhà này còn chưa được xây..
Bà cụ hướng mắt về phía ngôi biệt thự,mỉm cười phúc hậu…
-Toà biệt thự đó có gì lạ không bà?... Ý cháu là…sao nó lại mọc lên giữa vùng quê yên bình thế này?
Cậu không kìm nén nổi sự sục sôi và chút linh cảm lạ trong dạ dày,phun ra một tràng những câu hỏi…
-Lão cũng chẳng rõ…nó hoàn thành được gần một năm rồi…chủ nhà là một phụ nữ có tuổi,hiền lành…nhà họ tuy giàu nhưng rất hoà nhã với mọi người,cả mấy cô giúp việc cũng vậy..nhưng lão hiếm khi thấy họ ở đây lắm…
Bà cụ chống cằm nghĩ ngợi,cố nhớ lại những sự kiện về ngôi biệt thự…
-Cụ à,cụ có nhớ….hai tháng trước…ở đây xảy ra chuyện gì không ạ?...có…cô gái nào…
-À….lão nhớ rồi…
Bà cụ đột nhiên kêu lên,cắt ngang lời nói của Trang.Cô không một chút khó chịu,ngược lại còn hỏi dồn dập :
-Nhớ?Nhớ gì ạ?...Bà nói cho cháu được không?
-….hai tháng trước…có một cô gái,cũng tầm tuổi cô cậu đây thôi…cô gái ấy đầu quấn băng trắng toát,mặc đồ bệnh nhân,chân tay còn khá nhiều vết thương và gương mặt cô ấy xanh ngắt.Cô ấy xỉu ngay trước cổng toà nhà này…
Chợt,trước cổng toà biệt thự xuất hiện một chiếc Lexus bạc óng ánh,người tài xế bước ra…
Trang mặc kệ cái Lexus đó,chuyên tâm vào việc thăm dò bà cụ :
-Rồi sao ạ?Bà có nhìn thấy mặt cô ấy không?
Trang rối rít.
-…con bé nhìn cũng xinh xắn dễ thương…thỉnh thoảng lại thấy con bé lượn lờ quanh đây này…vào tầm chiều tà… -Cô ấy cao,tóc dài và…bị mất trí nhớ…đúng không ạ?
-…mất trí nhớ…à…đúng rồi,con bé có bị mất trí nhớ…nhưng vẫn lanh lợi thông minh lắm…
-Vậy đúng rồi…
Quân nói khẽ.Tim cậu chỉ chực nổ tung vì hạnh phúc…
-Cháu cảm ơn bà…nhiều lắm!
Trang khẽ mỉm cười.Cô đã tìm thấy rồi.Vũ Hoàng Linh…tìm thấy rồi.
……………………….
Quân và Trang định bước sang bên kia đường nhưng đứng khựng lại khi nhìn thấy bóng người con gái đang ngồi trong chiếc Lexus bạc….Vũ Hoàng Linh~
-Trang..nhanh lên…
Quân hối hả nắm chặt lấy bàn tay bên phải của Trang,kéo cô đi.Cậu sợ lại phải thất vọng một lần nữa sau rất nhiều lần thất vọng…
Quân thả Trang bên cạnh,còn cậu đứng chắn trước con Lexus đang nổ máy.Người tài xế nhăn mặt nhìn cậu,nhấn còi liên tiếp.Không thấy cậu có phản ứng gì, ông mở kính cửa sổ gọi vọng ra :
-Cậu kia!....tránh đường!
-Cháu xin bác vài phút thôi.Cháu muốn hỏi thăm…
Quân nói to,cốt để cho người con gái ngồi trong xe nghe thấy.Nhưng cô vẫn chẳng quan tâm đến cậu.
-Chẳng có ai quen cậu hết!...
Ông tài xế bực tức quát ầm lên.Quân phải ra hiệu cho Trang tới can thiệp.
-Được rồi…để tôi giải quyết…
Bà Thanh lập tức mở cửa xe và bước ra,trước cả khi Trang kịp phản ứng…
……… -Cô cậu nói cô bé đó là người quen của cô cậu?
Bà Thanh nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Quân.Cậu có cảm giác hơi bất an trong lòng nhưng vẫn tự tin trả lời :
-Cô bé là em gái cháu.Còn đây là bạn thân của cô bé…
-Cậu có chắc là không nhận lầm người không?
-Không lầm,hoàn toàn chính xác đấy ạ!Còn nữa,tên cô ấy là Linh,Vũ Hoàng Linh…
Quân cương quyết nhìn bà.
-Lầm rồi…tôi tên Tiểu Thiên,và tôi chẳng quen cậu. Chap 22 Part 2
Từ trong xe,Linh giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Quân.Dẫu đã qua một lớp kính mờ nhưng cảm giác rợn sống lưng vẫn nguyên vẹn không suy giảm.Quân sững người.
-…Linh….đúng là cậu!
Trang mở to đôi mắt màu nâu nhạt,hai chân run lẩy bẩy.Cô nhóc rối bời do đống cảm xúc Linh tạo ra.Vui,hạnh phúc và sợ.Nỗi sợ bừng lên nơi con tim bé nhỏ.
-Mẹ…chúng ta đi thôi…sẽ muộn mất!
Linh quay sang bà Thanh nhẹ nhàng nói,phớt lờ gương mặt ngơ ngác của Trang.Linh đã đưa ra quyết định của mình,cô sẽ đi. Đi Úc.Cô muốn ích kỉ cho bản thân một lần,dẫu biết rằng có thể hai người kia là người quan trọng của mình.
-…Thiên…con vừa…à…ok, đi nào!
Bà Thanh nhìn Linh,ngạc nhiên ghê gớm.Lần đầu tiên cô gọi bà là mẹ.Nhưng bà không nghĩ nó lại ở một tình huống oái oăm thế này.Bà từ tốn chào Quân và Trang,rồi lên xe,rồi đi.
“Đi…Linh đi rồi kìa…mau đuổi theo…”
Quân đứng lặng người nhìn theo chiếc Lexus dần khuất khỏi tầm mắt.Mãi một lát sau,Trang mới khều vai cậu và ra hiệu cho cậu đi theo.
……………
-Sân bay Quốc Tế,càng nhanh càng tốt!
Quân nói nhanh với người lái xe rồi lôi điện thoại ra bấm bấm.
-Chuyến đi Úc,lúc 5 giờ 20…ta không còn nhiều thời gian!!!
-Bác làm ơn chạy nhanh chút nữa được không ạ?
Trang nhẹ nhàng nói với người tài xế. ……………………………..
“Nói dối...cả hai đều nói dối…gần ba tháng rồi,sao không đến tìm tôi…tại sao đến tận khi tôi quyết định từ bỏ…mới nhớ đến tôi?...cuộc sống mới của tôi,sẽ chẳng có ai như hai người đâu!”
Linh tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt trống rỗng vô hồn.Cô cảm thấy chán nản và muốn được giải phóng…Linh bây giờ không còn như ngày xưa nữa.
…………………………
“Chuyến bay VietNam-Australia 702TL sẽ cất cánh trong 15 phút nữa…đề nghị hành khách….”
-Tiểu Thiên!
“…ai…gọi tên tôi sao?...giọng nói này…quen ghê gớm!...”
Linh đứng chôn chân giữa phi trường,dòng người vẫn cứ chạy như thoi đưa.Cô đột ngột quay đầu lại,sững sờ nhìn con người đứng đối diện.
Không phải Quân…
Là Phong…
-Tại sao…biết tên tôi?
Cả người Linh run lẩy bẩy,môi mấp máy chẳng thành tiếng.Cô chợt rùng mình rồi quay lưng,chạy,thật nhanh. Đầu óc hoang mang.Cô sợ mình sẽ lại nhớ ra một mảnh kí ức nào đó, để rồi lại không đành lòng mà ra đi…
-Tiểu Thiên! Đừng chạy…
Phong đuổi theo cô,nhưng sao có thể bắt kịp được chứ…cô từng một thời là Zero cơ mà..
“Ai?...Cậu là ai?Tại sao lại có thêm một người nữa???Hai người chưa đủ hay sao?...”
Cô chạy vào phòng cách ly… ……………………………….
Vĩnh biệt!~
…………………………….
-Linh đi rồi…tôi đã không đến kịp…
-Đặt vé đi,hai ngày nữa bay…lần này nhất định phải đem cô bé trở về…
-Linh…đi Úc à?
…………………………….
“Máy bay Boeing 747 của hãng hàng không VietNam Airlines đã mất tích tại vùng biển Thái Bình Dương. Đã xác định được danh tính của 37 hành khách có mặt trong chuyến VietNam-Australia 702TL,5 giờ 20 phút chiều ngày 13/12…”
“Choang…”
-Anh…Linh bay ngày bao nhiêu?
Trang sửng sốt quay sang nhìn Quân.Cậu cũng lo lắng chẳng kém,miệng lầm bầm cầu nguyện
-Hình như là…thứ sáu,ngày 13….
…………………………………………………………………………………………
Kết thúc…tất cả…
-Vĩnh biệt nhé…Linh…tôi sẽ nhớ…hẹn ngày tái ngộ…
Quân thì thầm với chính mình…người con gái ấy…đã đi rồi…vĩnh viễn…