CHAP 23
-Kể ra thì mình cũng may thật đấy!Lúc đó con mà không đau bụng thì bây giờ chúng ta đã không ngồi đây để mà ăn uống với nhau được…đúng là trong cái rủi có cái may!
Bà Thanh mỉm cười nhìn Linh.Cô giờ đây đã trở thành một thành viên trong gia đình của bà.
Chẳng có ai hiểu được cảm giác của cô lúc cô chạy trốn khỏi người con trai đó.Trái tim chỉ muốn quay lại và ôm người đó thật chặt,nhưng lí trí thì lại bảo mình phải chạy,phải đi và đừng quay đầu lại.Cô chẳng có bị đau bụng hay đau lưng gì hết,mà là đau tim.Cô đã chui và nhà vệ sinh nữ ở sân bay mà khóc ròng rã gần một tiếng đồng hồ, đến nỗi lỡ mất chuyến bay chiều và phải bay chuyến đêm.Vừa mệt vừa buồn ngủ nên cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều nữa.Quên luôn cả chuyện tại sao người đó lại biết tên cô,dù cô nghe đứa con gái gọi cô là Linh,chứ không phải Tiểu Thiên.
Cô sang Úc được hai ngày rồi,và trong suốt hai ngày đó,bà Thanh không ngớt cầu nguyện lẫn cảm ơn Linh,vì đã cứu sống bà (?!).Còn gia đình của bà rất là thân thiện.Bố nuôi vui tính,dễ gần.Hai anh em thì hài hước,hay pha trò…
Bà Thanh đã đăng kí nhập học cho cô ở trường Grand School gì gì đó,to to,đẹp đẹp.Cô học cùng với anh trai,tên Alex Evans và em trai Max Evans.
Tên cô là Katie Evans,lấy họ của bố.
Và Linh cũng đã quyết định rũ bỏ phần kí ức về người-con-trai-kì-lạ-biết-tên-cô và cặp nam nữ chặn xe ở cổng nhà cô.
Sau một thời gian dài suy nghĩ và quyết định,giờ ta đã có thể thấy một Vũ Hoàng Linh hoàn toàn khác.Nữ tính,dịu dàng,xinh đẹp và dễ thương.Không còn Zero một thời nữa,không còn lạnh lùng bất cần,không còn ngạo mạn những nụ cười nhếch môi,không còn vẻ ngang tàng ngập tràn trong ánh mắt.Không đánh nhau,không **** rủa,không ngồi bó gối một góc như người tự kỷ mỗi khi nhớ về hai chữ “gia đình”,không là Zero Vũ Hoàng Linh nữa.Bây giờ là Katie Evans bé nhỏ xinh đẹp,thân thiện với tất cả mọi người. -Katie,con sẽ học ở Grand School.Mẹ làm thủ tục nhập trường xong hết cả rồi…Tuần sau con sẽ đến nhận lớp mới..OK?
Bà Thanh dịu dàng gắp thức ăn vào bát của Linh.Cả gia đình đang quây quần trong bữa cơm tối.Mới có vài ngày mà Linh đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới,tỏ ra khá hài hước và dễ thương.Có lẽ đó là những năng khiếu tiềm ẩn mà trước đây Linh luôn cố tình dìm sâu xuống dưới đáy tâm hồn.
-Ok,mẹ muốn thế nào cũng được…^^
Linh cười nhẹ.Cô cảm thấy ấm áp và có nơi để tin tưởng,khác hẳn cái cảm giác cô quạnh,chơ vơ trong những ngày đầu tiên.
-Mẹ chỉ sợ con không theo kịp…
-Không thử sao biết hả mẹ…con lại thích thế đấy!Cứ đi mãi một con đường thì chán lắm…phải thay đổi chứ!
Linh cúi đầu mân mê cái muỗng nhỏ bằng Inox.Mái tóc dài rủ xuống che gần hết khuôn mặt vốn đã bé nhỏ.
-Con rất cá tính đấy!Sao ta không gặp con sớm hơn nhỉ?
Bố của cô-người ngồi im lìm từ đầu bữa bất ngờ lên tiếng,ông cảm thấy ấn tượng với cô gái nhỏ này ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên,và càng ngày càng yêu quý cô nhóc.Ông rất thích những cô gái tự tin và cá tính. Trường THPT N.G.T…
-Thuỳ Trang…hôm đó bố mẹ Linh có về không?
Quân thong thả vừa đi vừa ngắm trời đất,Trang biết thừa đằng sau cái vẻ bình thản đấy là cả một nỗi đau to lớn,vì cô cũng đau lắm,và rất nhiều người khác cũng đau,có khi còn đau hơn cả cô.
-Không…em có gọi điện sang đó,bằng máy của Linh,nhưng họ chẳng nghe…chả trách làm sao mà Linh hận họ đến vậy…
Trang nhún vai cười buồn.Nụ cười lướt nhẹ qua gương mặt xinh xắn,rồi vụt biến mất luôn.
-Cậu con trai cùng lớp với em…là gì của Linh?Cái cậu tên Phong ý…
Quân ngập ngừng thăm dò.Cậu biết Phong có chơi với Zero nhưng chưa bao giờ thấy tiếp xúc với Linh.Và cậu cũng hiểu rằng bây giờ có thăm dò cũng chẳng để làm gì,nhưng cậu vẫn cứ hỏi,cho biết.
-Bạn của Linh…em cũng chẳng rõ,Linh kín tiếng lắm,thích làm việc độc lập nên em cũng chẳng nhúng mũi vào làm gì.Nếu cậu ấy muốn nói thì sẽ tự nói thôi…
Vẻ gượng gạo của Trang dẫu đã cố gắng giấu đi nhưng không thể qua nổi mắt cậu.
-Em…thích cậu ấy đúng không?
Quân khích bác.Chơi với Trang lâu ngày,cậu thừa hiểu tính cô nhóc,đơn giản,ngây thơ và rất thoải mái trong việc biểu lộ cảm xúc…bị khích một chút là cô nàng bật lại ngay..
-Đâu…có…
Trang lắp bắp chẳng nên lời khiến cậu càng hứng thú.Cậu mà hứng lên thì sẽ trêu tợn lắm,ai cũng biết.
-…eh…đỏ mặt rồi kìa…thôi cô ơi…nhận thì có chết ai…
Cậu lè lưỡi trêu ngươi khiến cô đỏ bừng mặt,không phải vì xấu hổ hay thẹn thùng gì,mà là vì tức..
-Không phải em….đã nói không phải rồi cơ mà!!!
Cô hét lên bực bội nhưng cậu chẳng buông tha :
-…mặt lại đỏ choét thế kia…không phải em thì còn ai vào đây nữa…MỌI NGƯỜI ƠI….TRANG…
Cậu định gào lên thật to nhưng cô đã kịp bịt mồm cậu lại.Vì cậu cao hơn cô hẳn một cái đầu nên chếnh choáng thế nào mà hai đứa ríu chân nhau ngã sấp ra mặt đất.May chỗ cỏ mềm,không thì gẫy tay rồi.
Đấy chẳng phải điều đáng quan tâm,cái quan trọng nhất là first kiss của Trang đã bị tước đoạt trong một tình huống chẳng ai mong.Cô cứng đơ người,tê liệt mọi giác quan,cấm khẩu chẳng nói được gì.Thực ra thì chẳng riêng mình cô,cả cậu cũng giật giật như bị châm điện,vội vàng đứng thẳng người và kéo cô dậy.
“Môi của cô bé…mềm thật đấy..”
Mãi một lúc sau,khi mà cậu đã lấy được bình tĩnh,cậu mới cười thầm trong bụng.Còn Trang,cô nhóc cứ đỏ bừng mặt suốt cả con đường đến trường,thi thoảng lại rùng mình vài cái và chùi môi lia lịa.Cậu khẽ mỉm cười... CHAP 23 Part2
Trường trung học Quốc Tế Grand School….
-…ay…to vĩ đại…
Linh kêu lên khe khẽ,choáng ngợp bởi ngôi trường sừng sững trước mặt. Đến nỗi miệng cô há hốc ra còn mắt thì mở to hết cỡ.
-Đi học vui vẻ nha con gái…^^
Bà mỉm cười phúc hậu nhìn cô con gái nuôi đầy tự hào.Cô rất thông minh.Bà chắc chắn một điều như vậy.Bằng chứng là cô có thể bắn một lúc 4 ngoại ngữ : Tiếng Việt,Tiếng Anh,Tiếng Nhật và tiếng Pháp,ngoài ra còn biết một chút tiếng Tây Ban Nha và tiếng Hàn nữa…Cô đã làm bài text trình độ do trường ra đề quá hoàn hảo,không sai sót lấy một li.Và nét chữ của cô cũng rất đẹp nữa.Không vào lớp đầu khối thì còn vào đâu nữa.
-Chào mẹ ạ!
Linh cười tươi tắn vẫy tay chào bà,ở trong xe ô tô.Nụ cười toả nắng.Cô đứng đó, đợi cho đến khi bóng dáng chiếc xe hơi màu xám bạc mất hút đằng xa,cô mới quay lưng bước vào trường.
Linh thong thả đi,nhẹ nhàng như gió.Vừa đi,cô nhóc vừa ngó quanh quất để tìm lớp.Vẫn còn sớm lắm,học sinh chưa đến nhiều,chỉ lác đác vài bóng người trên sân trường.
Linh,dẫu có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa thì bản chất vẫn là một đứa con gái luôn có những mâu thuẫn rất lớn.Cô thích sự bình yên,thích làm việc độc lập,nhưng lại sợ sự cô đơn vô cùng.Cô có rất ít bạn bè thân thiết,cô luôn muốn tận hưởng sự bình yên nhưng ham muốn có những cái sôi nổi nồng nhiệt như ai kia.Cô càng lạnh lùng thì lại càng muốn có được tình yêu.Một cô gái hoàn hảo đến từng centimet,thông minh,xinh đẹp dường vậy lại vô cùng lúng túng trong cách bộc lộ cảm xúc,tình cảm cứ thế chập chờn,nghĩ một đằng thì hành động một nẻo.Cô không thể kiểm soát được bản thân trong thứ tình yêu mơ hồ này. “Huỵch..”
Một bóng dáng vụt qua,Linh khuỵ xuống.
-Ay…
Linh kêu lên khe khẽ,dẫu có đau đớn thế nào,cô vẫn luôn là người tự gặm nhấm nỗi đau của riêng mình.Đầu gối trắng ngần đã vương vấn ánh đỏ.Con người ấy đã bỏ đi chẳng một lời xin lỗi, để lại cô một mình tự xoay sở với vết thương nơi đầu gối.Rát quá!
Cô yếu ớt chống tay đứng dậy,cái đau rát đã khiến cô quên đi con người đáng ghét đã khiến cô ngã.Mà tại sao chứ?Sân trường rộng lắm kia mà,sao có thể đâm phải cô chứ!!!Trừ khi trong lòng đã có chủ đích như vậy.
-Bạn có sao không?
Một nụ cười.Một ánh mắt.Một chiếc khuyên kim cương lấp lánh.
*T/g : Tôi đã nói rằng cô Linh này rất đào hoa chưa nhỉ?Tiện thể thông báo luôn : tất cả n~ hội thoại của nv ở bên Úc đều = tiếng Anh,nhưng t để tiếng Việt vì t ngu tiếng Anh.^^
-A…tớ không sao...
Linh mỉm cười thân thiện. Đối với cô nhóc này,chưa từng có chữ thẹn thùng hay ngại ngùng trong từ điển của cô.
Nhưng nói thì nói vậy,Linh vẫn rất “ có sao” chứ không phải không sao.Cô nhóc đau đến nỗi chẳng thể đứng dậy nổi. Đương nhiên là đau rồi,vừa mới trải qua một cơn bệnh,cơ thể chưa thích nghi,lại còn ở một nơi khí hậu khác hẳn so với quê hương,khiến cô bé cứ dặt dẹo liên miên.Khổ thân!
-Có cần tớ giúp không?Tớ thấy bạn rất không ổn!!!
Cậu ấy cười,nụ cười đẹp hơn cả mùa đông…
(Tác giả thích mùa đông)
-…a…không cần,tớ không sao,tớ tự đứng lên được mà…^^
“Phịch…” Tội nghiệp cho cái mông của cô nhỏ.Linh tập tễnh được vài bước thì lại khuỵ xuống nhăn mặt.Xem chừng vết thương đó động vào cái xương nào đó của cô nàng rồi.
-..bạn còn không đứng được nữa là đi…để tớ cõng bạn,ok?
Cậu nhóc nhìn Linh bằng ánh mắt vô cùng chân thành,nhưng đáp lại chỉ là một đôi mắt mở to thao láo như ngáo ộp của Linh.Cô nàng chẳng hiểu cậu con trai kia đang diễn trò gì!!!
Như đọc được suy nghĩ của Linh,cậu nhóc vội đỏ mặt phân bua,thậm chí chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô bé:
-..tớ..tớ chỉ muốn giúp cậu thôi,tớ không đủ nhẫn tâm đến mức để cậu tự xoay xở với chân tay thế kia.Tớ hoàn toàn chẳng có ý gì khác….
-Ok,vậy nhờ cậu…nhưng tớ không bảo đảm là cậu sẽ không bị sút lưng đâu đấy nhé…
Linh nhe răng cười,rồi trèo lên lưng cậu nhóc.Mái tóc đen tuyền,đôi mắt nâu ấm áp chẳng giống người Úc chút nào.Cậu ấy chắc người châu Á.Và,biết đâu đấy,cậu ấy cùng quê với cô thì sao...