CHAP 33
Hôm nay tôi đi dạo phố,cuối cùng thì cũng sắp rời xa nơi này rồi,dù tôi sống ở đây chưa được bao lâu,và tất thảy mọi thứ đều dở dang quá đỗi,nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ ngọt ngào quá!Những người tồn tại trong khoảng kí ức từ khi đến đây tòan là những người đặc biệt,chỉ tiếc là chẳng còn cơ hội để tiếp tục tình bạn.Có một cô bạn thân hợp ý chẳng chê vào đâu,một gia đình đầy tình yêu,một tương lai hạnh phúc,vậy mà tôi vẫn chẳng thể ở lại.Tôi không hiểu,và cũng không muốn suy nghĩ nữa,có lẽ là vì Phong…cậu ấy ảnh hưởng đến tôi ghê gớm quá!
Ngày mai tôi bay rồi,Phong có biết không?
Con đường đến trường này tôi được đi chưa đầy một tháng,chỉ vài tuần là cùng…nhưng cũng quá đủ đê tôi thấy chán…tôi quyết định đi hết ngày hôm nay để chiêm ngưỡng lần cuối nơi mà mình đã tồn tại trong gần một tháng…
Dù sao thì cũng phải công nhận một điều, đất nước này văn minh quá đỗi.Tôi có thể di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác mất chưa đầy hai tiếng,bằng tàu điện ngầm.
Tôi cũng chẳng biết bây giờ tôi đang ở đâu,hic…
Thôi kệ,cứ đi đã…
***
Sarah…một người bạn thân đúng nghĩa.Nhưng mình chỉ có gần một tháng thân thiết, để rồi chia cắt chẳng ai hay…
…
-Bông,cẩn thận xe…
-Mẹ…chị Linh kìa…đúng là chị Linh rồi!!!
Cô bé con kêu ầm lên rồi nhảy đến bên cạnh tôi,ngước nhìn tôi sau đó khẽ cười. Đó là em gái tôi mà,gần một năm rồi không nhìn thấy nó,nhớ kinh!Con bé vẫn xinh mê hồn ,có lẽ xinh hơn một năm trước rất nhiều,nét huyền nhẹ nhàng như gió đêm,nụ cười nhạt nhòa tựa ảo ảnh.Con bé giống tôi đấy chứ!Nhìn nó tôi như được quay lại quá khứ mười năm trước,ngày đó tôi quá đắm chìm trong hạnh phúc mà chẳng nhận ra rằng nó sẽ vỡ tan giống như hiện tại này…
-Bông,quay lại đây!Không nghe lời mẹ hả?
Tôi đưa tay giữ lấy con bé,ngẩng đầu lên,tôi chẳng tin đây là sự thật…
Đó là…
Mẹ… Tôi nhếch môi đầy cay đắng.Mẹ tôi…giờ có còn coi tôi là con nữa không?Người đã phũ phàng bỏ đi,quẳng lại tôi giữa xã hội lọc lừa đầy rẫy những mỗi thù hận này.Lúc nhìn tôi,bà có còn cảm giác không???
Người phụ nữ mà tôi từng một thời yêu thương bằng cả tấm lòng…
Giờ bà đứng lặng im đó nhìn tôi,rồi lặng lẽ bước đến :
-Linh?Có phải con không?
Bà nắm chặt lấy tay tôi,một giọt nước mắt mặn chát len lỏi trong từng kẽ ngón tay của tôi.
“Nếu bà yêu tôi như vậy thì tại sao lại bỏ tôi mà đi?”
Tôi chỉ muốn thét lên câu nói này,nhưng thay vào đó,tôi khẽ khàng gỡ tay bà ra rồi nói :
-Hình như bác nhầm người rồi…
Và tôi quay lưng bước đi.Lại một lần nữa tôi khóc,nước mắt rơi,hòa cùng cơn mưa mùa đông lạnh lẽo.Thì ra họ ở đây,vậy mà một năm qua họ chẳng hề liên lạc.Lẽ nào có uẩn khúc gì chăng?
***
Hôm nay bay rồi,chỉ có mẹ ra tiễn tôi,bà ôm siết tôi thật chặt,suýt nghẹt thở mà chết.=.=.Tôi cũng nuối tiếc một mái ấm như vậy lắm,nhưng vốn dĩ tôi không nên ảo tưởng,tình cảm đối với tôi,là thứ mỏng manh nhất trên đời…
Nhiều lúc tôi ngồi một mình,lại tự ngẫm về cuộc đời mình.Hầu hết là cay đắng.Và đặt một câu hỏi mà biết chắc là sẽ không có câu trả lời,tại sao đời mình lại é.o le đến thế???Những người yêu thương cứ xuất hiện rồi lại vụt biến mất.Tại sao lại như thế?
*** Ngồi trên máy bay được một lúc,tôi lôi cái Ipod ra nghe nhạc rồi gục lúc nào không biết, đến lúc mắt nhắm mắt mở tỉnh lại thì mới nhận ra có người ngồi bên cạnh.Tôi khều nhẹ vai người ấy.Một khuôn mặt đã từng quen biết,một nụ cười và một ánh kim cương trên tai trái.
-Anh…hình như…à….Ken phải không?
Tôi mở to mắt nhìn anh ngồi bên cạnh.Anh là người đã cõng tôi ngay ngày đầu tiên tôi đến đây, đã băng bó cho tôi, đã ngồi tâm sự với tôi mỗi giờ ăn trưa, đã đưa tôi đi dạo khắp trường, đã mỉm cười với tôi, đã khiến tôi cảm thấy nỗi đau không còn đau nữa…
-Hì,không ngờ em còn nhớ anh.Em về VN thăm bà nội à?^^
Anh lại cười với tôi…
-Um,anh cũng thế ạ?
Tôi nói dối anh. Đằng nào thì sau lần gặp mặt này,tôi cũng có còn liên lạc với anh nữa đâu.Tôi sẽ trở lại nhà,sẽ sống như ngày xưa,sẽ là Zero-Vũ Hoàng Linh…cái tên Katie coi như chưa bao giờ tồn tại.Và Katie Evans cũng chưa bao giờ xuất hiện.
-^^,đúng rồi,anh cũng thế! Đối với anh…chẳng có ai bằng bà nội cả!^^
Bà nội à…?
Lâu lắm rồi tôi có còn được gọi hai tiếng “Bà nội” nữa đâu?
Ngày đó tôi hụt hẫng đến đờ cả người.Tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến cái viễn cảnh bà vĩnh viễn im lìm trong giấc ngủ thiên thu…Vậy mà bà đã đi được ba năm ròng rồi…
Những ngày đầu tiên không có bà,tôi thấy lòng mình trống hoác.Không còn được thấy bóng bà lụi cụi ngoài vườn trồng cây,không còn được cười toe toét mà khoe bà con điểm 10 đỏ chói,không còn được leo cây để hái trầu cho bà nữa.Cả một thời thơ ấu vẫy vùng thỏa thích bên bà,những kỷ niệm làm sao để xóa đi?
-Em cũng thế…
Sau đó là cả một khoảng lặng.Tôi không nói gì nữa,cắm Ipod vào tai và ngủ thiếp đi,còn anh,chắc cũng ngủ rồi…
Bên ngoài cửa kính là màn đêm đen đặc,man dại và điên cuồng…