CHAP 4 : TỨC GIẬN
-Đó là một cô gái.
Anh ta thì thào,giọng nhẹ bẫng.Có vẻ như anh ta đoán được suy nghĩ của tôi.^^
-…
Tôi im lặng.Tôi muốn cứu cô ấy nhưng lại không muốn anh ta phải liên luỵ.Nếu không bị đau thì,tôi thề với các bạn,lũ du côn ấy bây giờ đã la liệt dưới đất rồi!
-Cô đứng đây nhé!Tôi không đành lòng bước qua.Vậy nên cô đứng đây đợi tôi.Xử xong tôi quay lại.
Giọng anh ta vẫn rất nhẹ,chỉ như tiếng gió thoáng lượn qua.
-Ừm,cẩn thận đấy!
Anh ta có vẻ rất tốt và hay giúp đỡ,chẳng như nhiều người.
…
Anh chạy ra chỗ lũ đó,tôi đứng ở một khoảng cách không xa nhưng cũng không quá gần,đủ để nghe anh nói gì.
-Ngừng tay.
Anh ta sẵng giọng,đanh thép và đầy quyền uy.Gương mặt anh ta lạnh ngắt,lạnh đến phát khiếp.
-Chúng mày không có cảm thấy nhục nhã khi hiếp đáp một cô gái à?
-Mày là thằng nào?Bạn trai con này à?-Một tên_có vẻ là đại ca_vừa nói vừa hất mặt sang chỗ cô gái,bóng tối không cho phép tôi nhìn thấy mặt cô.
-Mày không cần biết tao là ai,thả cô ấy ra,không thì đừng trách tao!
-Bay đâu,xông lên đập chết nó đi!
Bọn chúng vây quanh anh,còn anh ta vẫn đứng đó,rất bình tĩnh,ánh mắt ngạo nghễ còn khuôn miệng nhếch lên.
…
Anh ta đánh tay đôi với 9 thằng.Chúng xông vào đến đâu anh ta hất ra đến đó.Chỉ 5 phút anh ta đã hạ đo ván tất cả.
Chợt…
-Anh,cẩn thận!-Tôi hét lên thật to,lao đến chỗ anh.Tôi quặp cổ tên định đâm dao vào anh vật ra sau,hất chân đạp mấy phát vào đầu tên đó.
Lũ du côn cắp *** cuốn xéo ngay lập tức.
-Cậu có sao không?-Anh quay sang hỏi cô gái.Lờ tít tôi đi.Híc,chân lại lên cơn đau nhức,tôi phải chống tay vào tường.
Bây giờ thì đã nhìn thấy mặt cô ấy và…đã hiểu tại sao anh lại cứu cô ấy.Cô ấy là cô gái lúc chiều ở nhà kho cũ,tên Thu Huyền.Cô ấy thật xinh đẹp.
-Không sao,cảm ơn cậu nhiều lắm!-Cô ấy thỏ thẻ.
-Vậy tốt rồi,có cần mình đưa về không?
-Thôi khỏi phiền cậu,mình tự về được!Chào cậu nha!
Cô ấy lại quay lưng và bước đi.Anh nhìn theo cô ấy,ánh mắt có gì đó rất chua xót và…nuối tiếc.
-Đi thôi nào!
-Anh về được rồi đấy,sắp đến nhà tôi rồi,tôi tự về.
Tôi nói cứng,tay vẫn vịn vào tường.Tôi đau lắm nhưng không muốn để anh ta bế nữa thì phải nói thế thôi.
-Vậy chào cô,coi như ta hoà rồi nhá,cảm ơn cô!
-Tôi cũng cảm ơn!
Rồi tôi thả tay và bước.
-À khoan-anh gọi tôi-tôi chưa biết tên em?
Sao lại đổi cách xưng hô thế nhỉ?
-Tôi họ Vũ,tên Hoàng Linh.
-Anh tên Quân.Hãy nhớ lấy.Ta sẽ còn tái ngộ.-Hửm?Nói linh tinh gì thế nhở?Gì mà tái ngộ chứ???
Cố gắng đi,chân vẫn đau,nhức nhối,dai dẳng.Đi ra khỏi ngõ đó còn một quãng nữa mới về đến nhà.Mỗi bước đi của tôi cảm giác như có hàng ngàn cái búa phang liên tiếp vào vậy.
Chân tôi khập khiễng,chao đảo dần và tôi đã khuỵ xuống.Bám vào cái cột bên đường,tôi nhìn xung quanh mình :vắng tanh.
-Tôi đã nói rồi mà,em không thể đi được đâu!
Một giọng nói cất lên sau lưng tôi.Lại là anh. -Anh có vẻ tốt bụng gớm nhỉ?Anh ở đâu từ nãy đến giờ vậy?Tôi tưởng anh phải đi theo bảo vệ cô bạn gái anh cơ mà?Sao còn quay lại đây???
Tôi ngoái lại và phun một tràng.Bực anh ta quá đi.
-Đúng là tôi đi theo cô ấy đến tận nhà.Nhưng mà nhà tôi ở đường này nên tôi mới phải quay lại đây chứ!!!
-Vậy anh cứ việc về nhà anh đi.Đừng có đứng ở đây nữa!
-Tôi thích đứng.
-Kệ anh.
Bực hết cả mình,vừa có cảm tình một chút thì anh ta lại khiến mình khó chịu.
Tôi bước liêu xiêu,nghiêng ngả.Mặc kệ mình trông như thế nào,tôi cố đi càng nhanh càng tốt.Nhưng giọng giễu cợt của anh ta cứ vang lên làm tôi không thể không quay lại mà **** cho anh ta một trận.Nếu không bị đau tôi sẽ còn đấm anh ta nữa cơ.
-Anh là kẻ lắm mồm nhất mà tôi từng gặp đấy.Anh không thể ngừng giễu cợt tôi một giây được à?Đàn ông mà lảm nhảm như đàn bà ý.Sao không đi mua cái váy mà mặc vào.Tôi đã động chạm gì tới anh chưa mà phải nói tôi?Đúng là không đáng mặt nam nhi mà!!!
-Này em!Chỉ là những câu nói đùa rất bình thường mà em phải xúc phạm tới tôi như thế cơ à?Tôi thế nào là việc của tôi.Tôi đâu có bắt em phải đánh giá nhận xét?Đàn bà?Không đáng mặt nam nhi?Em thử nhìn lại mình xem có đủ tư cách để xúc phạm tôi như thế không? Tôi đã từng có cảm tình với em đấy,tôi từng nghĩ em khác biệt .Nhưng tôi lầm,em cũng chỉ như những đứa con gái trước của tôi.
Có vẻ như anh ta nổi giận thật sự rồi.Nói liên thanh một hồi,anh ta nhìn tôi,lướt qua người tôi và bỏ đi.Nhưng rồi anh ta lại dừng,không quay lại,chỉ nói với tôi một câu mà tôi chắc chắn sau này anh ta sẽ hối hận :
-Từ giây phút này trở đi,ta là người xa lạ,không quen biết.
-Ừ,người xa lạ.
Rồi tôi chạy đi,chạy thật nhanh,chạy qua mặt anh ta.Anh ta vẫn đi,gương mặt lạnh như băng,không nhìn tôi lấy một lần.Tôi cắm đầu chạy,mặc kệ vết thương,mặc kệ tất cả.Tôi chạy về nhà.