CHAP 41
Quên đi những ký ức không đáng nhớ…
...
Tôi học lớp mười một.
Chuyển sang trường khác học,quyết định không sống buông thả như thế nữa.
Thay đổi liên miên,chóng vánh và nhẹ tênh,y hệt như những cuộc tình mướt mải suốt một năm qua,bao nhiêu con gái đã qua tay tôi rồi?
Có lẽ con người ta khi nhìn vào quãng đời trung học của tôi sẽ không kìm được mà thốt lên,một câu đại khái như “Con bé này bệnh hoạn nhỉ?”
Tất nhiên.Tôi không phủ nhận cái bệnh hoạn ấy,bởi vì đúng là tôi rất điên.
Tôi nghĩ mình không phải Les,bởi vì tôi vẫn còn biết yêu,một người con trai,yêu sâu đậm.
Nhưng những hành động của tôi,những cử chỉ và lời nói ngọt ngào khi ở bên cạnh đám con gái ấy,sao có thể tự nhiên đến thế?
Tôi biết mình đã sống buông thả quá lâu rồi.Thế nên điều tốt nhất là tự vực mình dậy.Một năm là đủ rồi,tôi cảm thấy tiếp theo đời mình sẽ không hẳn là u tối.
Coi như không có quá khứ đi,coi như tất cả xa lạ đi.
Lại mang lên mình cái tên Vũ Hoàng Linh,lại sống cuộc sống của một kẻ tự mình quy cho là đã chết.
Mình cũng điên rồ thật!Mười bảy năm qua,sống có mục đích gì không?
***
-Học sinh mới à??Quên điều gì rồi nhỉ?
Một đứa con gái khối 12 khệnh khạng chặn tôi trước cổng trường.Dù sao thì cũng không được động thủ,tôi đã tự hứa với lòng rồi.
-Có gì cần chỉ giáo hả chị?
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với con đó.Tóc ngang vai,đồng phục váy,giày búp bê,cặp sách màu trắng.
Tôi chưa bao giờ lí giải được những thay đổi chóng vánh của mình,đóng vai một người,chán rồi lại làm người khác,đã bao giờ con bé này sống thật với bản thân?Sống thật với cảm xúc vốn dĩ phải có?
Tôi vẫn cứng nhắc với hầu hết mọi người,vẫn khô khan như vậy,nhưng đã cởi lòng một chút, ột người len vào trái tim.
Tôi không muốn chơi với Boy nữa,hãy cứ làm một đứa con gái lớp 11,với sở thích như bao đứa con gái khác,và tâm hồn ngập nắng,hãy cố chèn cái thói quen khóc không thành tíếng vào góc tối sâu cay nhất của cõi lòng,hãy đối xử với bản thân như cái cách mình vẫn mong muốn được đối xử. -Bé con biết chị là ai không?
Chị ta lại hỏi.Tôi chỉ lắc đầu ngây ngô.
-Ừ,thế tự tìm hiểu.Giờ bé con muốn thủ tục thế nào đây?
-Thủ tục?
Tôi nhướng mày khó hiểu nhìn chị ta.Biết thừa là cái thủ tục đấy rồi.Nhưng bây giờ tôi muốn thử cảm giác của một con khờ,không được nhìn thấu suy nghĩ của người khác nữa.Ngây thơ đi.Giả tạo cũng được,chẳng phải tôi đã từng rất mong muốn được sống vô tư như chính tôi một thời?
-Thủ tục dành cho người mới.
Haizz,chán bọn này thật đấy.Không muốn là Zero nữa đâu,để tôi ngây thơ một chút thôi,không được à?
-Chị.
Tiếng con gái trong trẻo và quen thuộc hết sức,tôi quay ngoắt người lại,không khó để đoán ra Kim My.
Kim My là cô bé đã lôi xềnh xệch tôi ra khỏi cái vực thẳm của Zero Tiểu Thiên
-Gì em?
Chị ta hất mặt,ý hỏi Kim My muốn gì.Cô bé mỉm cười đáp,rất nhẹ nhàng nhưng khí chất vô cùng cứng cỏi,không cần đề nghị,nhưng chị ta vẫn phải nể mặt :
-Linh là bạn em.
-Vậy à?Thế thì cho nó đi.
Chị ta sẵng giọng với bọn đàn em,rồi ngúng ngoẩy bỏ đi.Chắc chắn cái cô Kim My này chiếm một vị trí không nhỏ trong trường.
Đợi cả hội đi khuất rồi,Kim My mới quay sang mỉm cười với tôi.Chất giọng thanh khiết như nước suối :
-Linh không cần quan tâm đến hội đó đâu,tớ ở bên cạnh Linh là đủ rồi.
Rồi cô ấy kéo tôi đi.
***
Kim My chính xác là một dân anh chị thứ thiệt,ẩn trong cái lốt học sinh giỏi và con gái ngoan.
Kim My phát hiện ra tôi không phải con trai một cách rất gọn gàng và nhanh chóng. ---- Flash Back -----
-Đợi tôi một chút.
Linh nhẹ nhàng đứng lên hướng về phía quầy bar mà bước.
Kim My mỉm cười gật đầu,trong tư tưởng đã có rất nhiều dấu chấm hỏi về cái bóng dáng mảnh khảnh hư ảo kia,lần đầu đụng mặt đã nhiều,giờ thì mong muốn nắm gọn con người ấy trong lòng bàn tay tăng gấp bội.Kiềm chế sao nổi trước cái nụ cười chấp chới nơi khóe môi Linh,cười mà như không cười,như muốn khích bác trí tò mò của người đối diện.
Linh không dừng lại ở quầy bar mà đi vào một lối nhỏ bên cạnh đó.
Đến lúc này thì Kim My không thể chịu đựng thêm nữa.Cô khẽ khàng dợmbước bám theo.
Linh mất không quá hai giây để nhận ra Kim My đang lấp ló sau lưng mình,khóe môi Linh nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo,đôi mắt ám đầy tà khí.Linh đang định đi đâu?Có trời mới biết được.Nhưng Kim My chẳng ngờ người trước mặt mình lại đứng phân vân trong một tích tắc,trước hai cánh cửa khép hờ,một màu xanh,một màu đỏ.
Đã có chút ý niệm nào trong đầu về hai cánh cửa ấy chưa?
=))
Trên cánh cửa màu xanh là tấm biển đề chữ “BOYS”.
Và cánh cửa màu đỏ là chữ “GIRLS” to đùng đoàng.
Một thoáng chững lại,rồi Linh chẳng ngần ngại mà đặt bước vào trong cánh cửa màu xanh.
Tất nhiên là sau khi chắc chắn trong đó không có người,và Kim My vẫn đang dõi theo nhất cử nhất động của Linh.
Con người ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bí ẩn vô cùng.
Nay lại càng quái đản hơn.
Vốn dĩ là boy thì tại sao phải ngập ngừng trước hai cánh cửa ấy?
Lại thêm một bí mật.Kim My có linh cảm đây là một bí mật vĩ đại,có khả năng thay đổi hoàn toàn con người ấy.
Và linh cảm của Kim My hoàn tòan chính xác.
...
Linh thong thả bước ra khỏi nhà vệ sinh nam,Kim My đứng ngay ngoài cửa,dựa tấm lưng ong mảnh mai vào bức tường đối diện,cười mỉm đầy ẩn ý.Nhưng Linh chỉ liếc một cái rồi quay gót định đi.
Kim My níu tay Linh.Dường như thời gian đã ngưng đọng lại ngay giây phút đó.
Kim My đặt bàn tay phải lên “cái chỗ mà ai cũng biết là ở đâu”.Lúc này thì Kim My không muốn biết cũng có thể biết được số nhịp tim trên 1 phút của Linh.
-Cậu nghĩ cậu có thể qua mặt được tôi?
Một nụ cười gian tà trên khóe môi Kim My,còn khuôn mặt Linh lúc này là một chuỗi biểu cảm khó định dạng.
----- End FlashBack ----- Không thể phủ nhận Kim My là một đứa táo bạo,hết sức táo bạo trong cái mặt nạ ngoan hiền.
Linh và Kim My – Một ngang tàng.Một táo bạo.
Linh và Kim My – Một lạnh lùng.Một kiêu sa.
Linh và Kim My – Một bất cần.Một quậy phá.
Linh và Kim My – Một bộ đôi hoàn hảo.