CHAP 43
Khánh theo tôi cho đến khi nhìn thấy tòa chung cư nơi tôi đang sống thì mỉm cười chào tạm biệt và quay đi.
Tôi bất chợt có một cảm giác lạ.Thứ cảm giác gần một năm nay tôi đánh mất.Thứ cảm giác chỉ có khi Phong ở gần tôi.Bao nhiêu lần như thế rồi.Dù cậu ấy không hiện diện trước mặt,nhưng chỉ cần ở bên cạnh hay thậm chí là lặng lẽ đi đằng sau,tôi đều cảm nhận được.Giống như một kiểu thần giao cách cảm.
Và lần này thì tôi chắc chắn đến 90% là cậu ấy đang nấp trong một góc khuất,và ngầm quan sát tôi.Tôi hòan tòan có thể đến trước mặt cậu ấy,nhưng tôi đã không làm.
Có những nỗi nhớ xếp thành chuỗi,mỗi ngày giằng xé tôi,như một thói quen thường nhật.Tình cảm với Phong,tôi có lẽ không bao giờ có thể quên.Nó không ngọt ngào như những người yêu nhau vẫn thường có,trái lại,nó khắc khỏai những nỗi đau khó diễn tả được thành lời.Nhiều lúc tôi không thể hiểu được tình cảm của chính mình,mơ hồ lắm.
Dù gần một năm qua,không có giây phút nào là tôi không nhớ đến Phong.Bất kể lúc ngủ,lúc thức hay thậm chí là những lúc thác loạn trong hàng chục các Bar lớn nhỏ.Phong như một nỗi ám ảnh,không bao giờ hiện nguyên hình nhưng cứ thế day dứt tôi mỗi ngày.Đã lâu lắm rồi tôi không còn được thấy nụ cười của Phong.Cái nụ cười mà để được thấy mỗi ngày,có đánh đổi cả cuộc đời mình tôi cũng cam chịu.
Nhưng mà giờ đây,khi có cơ hội được chạm vào nụ cười ấy,thì tôi lại buông tay và để nó trôi đi.Giờ đây có gặp thì cũng đâu có gì để nói,dẫu trước đấy tôi có rất nhiều câu muốn hỏi.Cậu ấy về tìm tôi để làm gì chứ?
Tôi cá là Phong sẽ bất ngờ lắm vì cái vẻ ngoài giả tạo của tôi lúc này.Tất nhiên,ai đã từng quen biết Vũ Hoàng Linh lạnh lùng bất cần ngày xưa cũng sẽ thế cả thôi.
Tôi nuôi tóc dài,mặc đồng phục váy,đi giày búp bê màu đen,đeo cặp sách màu đỏ trắng,còn có khuyên tai và đính thêm rất nhiều phụ kiện.
Một con bé ngây thơ chính hiệu.Dù sao thì cũng đã quá giả dối rồi,giờ chỉ là đóng một vai kịch khác mà thôi.
Nhà tôi ở tầng sáu của khu chung cư,nên bắt buộc phải đi thang máy nếu không muốn leo bộ hộc bơ.Tôi bước vào thang máy,một mình,chỉ một mình.Nhưng đến khi ra khỏi đó,thì có một người lặng lẽ đi sau tôi.Chắc hẳn ai cũng biết người đấy.
Cậu bám theo tôi?Bám theo vì mục đích gì?
Tôi vặn chốt mở khóa cửa,cái bóng màu đen u ám vẫn cứ thập thò ở đằng sau.Tất nhiên là Phong không ngốc đến mức theo dõi một cách lộ liễu như thế,chỉ là tại tôi nhạy cảm quá thôi.Không thể chịu đựng được cái cảm giác làm ngơ trước những sự kiện xảy ra quanh mình.
Không hiểu là do bất cẩn hay quá run rẩy mà tôi làm rơi chùm chìa khóa xuống sàn đá hoa cương,tạo nên tiếng va chạm khiến người ta phải giật mình.Có lẽ Phong đang cố nén cười khi thấy hình ảnh này của tôi.Bởi vì ngần ấy năm chơi với cậu ấy,hình như tôi chưa bao giờ hậu đậu đến thế này.=)) Tại vì ai chứ ! Tôi cúi xuống nhặt chìa khóa,và cảm thấy một cơn đau nhói dội từ chân lên,asshhi,bị chuột rút.Vào đúng cái lúc rối tinh rối mù thế này!!!
Cả người tôi cứng đơ lại,cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng rên.Khẽ khàng chờ đợi cơn đau qua đi.Nhưng dường như nó chẳng hề dừng lại.
Và tôi thấy nét hốt hỏang trên gương mặt cậu ấy.Không.Đừng có lại gần tôi!!!
Tôi giậm mạnh bàn chân xuống nền đá lạnh,tiếng vang khô khốc.Đó là cách duy nhất để dứt cơn đau.Mặt khác,tôi cũng chẳng đủ niềm tin để đối mặt với Phong.
Vội vàng vặn chốt và đẩy cánh cửa ra.Hành động của tôi rất nhanh chóng và chính xác.Cho đến khi đã vào được bên trong,tôi mới thở hắt ra.Cơn đau lại dấy lên nhức nhối.
Thả phịch người dựa vào cánh cửa,nước mắt tôi lại bắt đầu rơi,khi nhớ lại những khoảnh khắc quá đỗi ngọt ngào thuộc về ngày xưa ấy.
***
Linh và Phong,cách nhau chỉ vài centimet mà ngỡ như xa cả vạn dặm.
Cậu đã không đủ can đảm để gọi tên cô....cậu đã để cô vuột đi như chính cậu
Hai con người mang quá nhiều nỗi đau,những nỗi đau dường như đã trở thành tiềm thức,cứa vào tim sâu thẳm.Chỉ một lớp cửa gỗ mà tưởng rằng vạn dặm xa xôi.
Bởi ngăn cách giữa hai trái tim ấy là những vết thương không thể nào khép miệng,luôn rỉ máu mỗi khi nhìn thấy nhau,luôn đau đớn trong những cơn mơ,luôn nhập nhoạng trong những bóng hình xa lạ...Yêu nhau đến vậy,sao lại phải từ bỏ nhau?
Tại cậu không thể tồn tại bên cạnh cô nữa,và cô đã hòan tòan mất niềm tin vào tình yêu của cậu.
Dù chưa một lần thực sự đi bên nhau như đôi tình nhân thực thụ nhưng cảm giác của hai con người ấy đối với nhau sâu sắc hơn cả tình yêu vĩnh cửu trăm năm.
Khắc khỏai trong những niềm nhớ,đau đáu những vết thương lòng chưa bao giờ được băng bó.Linh và Phong - hai con người,hai nỗi niềm khác nhau,nhưng cùng chung một lý do,vì hạnh phúc của người còn lại.Chưa có ai trong hai người ích kỉ vì bản thân dù chỉ một lần.Chưa bao giờ cố gắng giành giật cho bản thân,chỉ nghĩ cho người khác mà buông tay trong tiếc nuối.
*** Đêm hôm đó tôi đã cười trong nước mắt,cười nhạo báng chính bản thân mình.
....
Trên đời này,người có thể hiểu thấu tâm hồn tôi không có nhiều,hay nói cách khác là chẳng có ai cả,cho đến khi tôi gặp Kim My.
Không một biểu hiện nào của tôi có thể qua mặt được cô ấy,may mắn là tôi không phải đứa thích biểu lộ cảm xúc.Nhưng sau buổi chiều hôm đó,hình ảnh Phong đã khiến tim tôi lúc nào cũng ở trạng thái đau buốt.
-Linh bị làm sao thế?
Kim My ái ngại nhìn tôi khi thấy tôi đánh rơi chiếc bút bi xuống sàn.Một chút sơ sảy rất nhỏ mà Kim My vẫn có thể nhận ra được thì chắc là không lâu nữa cô ấy sẽ biết tòan bộ quá khứ của tôi mất.
-Tớ không sao.Chỉ bị nhỡ tay rơi bút thôi mà
Tôi mỉm cười nhẹ để giấu đi vẻ bối rối của chính mình.Nếu không phải Kim My mà là một người khác ở đây lúc này,chắc chắn sẽ chẳng thể nào nhận ra được sự lúng túng của tôi,có lẽ bởi vì tôi che dấu quá xuất sắc,nhưng đáng tiếc làm sao...
-Ừm,tớ còn chưa bao giờ thấy cậu bước sai nhịp...
Kim My giương đôi mắt đầy hòai nghi nhìn chòng chọc vào tôi,lúc này thì tôi còn có thể làm gì khác ngòai việc giữ cho ánh mắt bình thản và nụ cười tự nhiên nhất?
-Thôi nào,tớ cũng như cậu,là con người có ai không mắc phải sai lầm?Có ai đi hết cả cuộc đời mà không gặp sóng gió?
Tôi nói những lời đó,một phần là để thuyết phục Kim My,phần còn lại như tự mỉa mai chính mình.Một cuộc đời man mải những vết thương không bao giờ khép miệng.Một cuộc đời khoắc khỏai những nỗi đau.Một cuộc đời nát bấy những mảnh tim vụn vỡ.
-Ừ...^^....nếu muốn tâm sự thì cứ tìm tớ,oki?
Cô ấy nhìn xoáy vào đôi mắt tôi một vài giây,rồi nở nụ cười rạng rỡ.Trên đời này,người hiểu được tôi đã vô cùng hiếm hoi,người hiểu được cô ấy còn ít ỏi hơn.Một con người đủ tinh tế để thấu suốt trái tim cô ấy chắc hẳn không phải người bình thường.
-Oki.