Khoáng Thế Kim Sinh

Đi theo Từ Lệ Hương vào văn phòng. “…!!” Âu Dương Ngoạt thật bất ngờ, cậu thấy không phải Âu Dương Thần Tu mà là An Húc Nhiên.

Thấy Âu Dương Ngoạt theo đi vào, An Húc Nhiên theo phản xạ từ trên ghế đứng dậy. “Tiểu….” thiếu gia. Hai chữ thiếu gia bị Âu Dương Ngoạt trừng mà không dám kêu ra miệng.

Cũng may trong văn phòng không có giáo viên khác, mà Từ Lệ Hương đầu óc không được bình thường nên không nhìn ra cái gì, nếu có người khác ở đây thì khó nói. Dù sao có cha nào mà lại đối với con khiêm tốn lễ phép như vậy.

“Thật thất lễ với lão sư, tôi muốn cùng tiểu…Ngoạt nhi nói chuyện riêng một chút.”

“Không sao, không sao, hai cha con cứ nói chuyện trước đi, tôi đi ra ngoài chờ.”

“Không cần.” Âu Dương Ngoạt thản nhiên nói một câu liền đi ra ngoài.

An Húc Nhiên theo cậu ra khỏi văn phòng, hai người đứng trên hành lang. “Xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu thiếu gia, thật xin lỗi, tôi nói không rõ ràng khiến người bị lão sư hiểu lầm.” An Húc Nhiên thật bất đắc dĩ, không nghĩ tới lão sư của tiểu thiếu gia lại không được bình thường như vậy, chỉ nghe mới một nữa thì đã chạy đi, động tác nhanh hơn suy nghĩ.

“Nói trọng điểm.” Cậu cũng không ngại bị hiểu lầm An Húc Nhiên là chaa mình, hơn nữa nếu cậu đoán không sai thì Âu Dương Thần Tu cũng đến học viện.

“Thiếu gia đang ở bên ngoài chờ người.” Đây nới là điểm mấu chốt mọi chuyện.

Vừa vặn bọn họ đang đứng trước cửa sổ hành lang, Âu Dương Ngoạt theo ánh mắt An Húc Nhiên nhìn ra cổng học viện, chỉ thấy trên đường đối diện học viện có một chiếc xe màu đen đang đậu. Bởi vì ánh nắng, toàn thân xe bị ánh sáng phản xạ loè loè chiếu sáng rất dễ chú ý.

“Tiểu thiếu gia đến chỗ thiếu gia đi, về phía học viện tôi sẽ giúp người xử lý tốt.” Đó cũng là Âu Dương Thần Tu phân phó.

“Được.” Tuỳ tiện lên tiếng, Âu Dương Ngoạt liền đi về phía cầu thang.

Bây giờ là thời gian vào học nên trên hành lang không có học viên nào, có cũng là số ít học viên vào khoá học thể dục.

Âu Dương Thần Tu ngồi vị trí người lái, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Âu Dương Ngoạt từ trong học viện đi ra, băng qua đường, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Dọc theo đường đi Âu Dương Thần Tu chỉ im lặng lái xe. Mà Âu Dương Ngoạt thì tựa vào ghế, tay phải chống lên cửa sổ, cũng không hỏi bọn họ sẽ đi đâu. Ai cũng không chịu mở miệng nói chuyện trước, trong lúc nhất thời, không khí trong xe nặng nề khiến người ta hít thở không thông.

Xe đi vào một nhà hàng sang trọng ở Đông Kinh, Âu Dương Thần Tu sau khi xuống xe thì giao chìa khoá cho nhân viên nhà hàng phụ trách mang xe vào bãi đỗ xe, rồi trực tiếp dẫn Âu Dương Ngoạt lên lầu hai.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi vào gian phòng đã được đặt trước, sau khi hai ngươi ngồi xuống không lâu thì phục vụ lần lượt mang thức ăn lên.

Mười một giờ rưỡi mà bắt đầu ăn cơm? Khó hiểu nhìn về phía Âu Dương Thần Tu, cũng rất không khéo bắt gặp tầm mắt của hắn.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, Âu Dương Thần Tu mới mở miệng: “Ta thấy thức đêm hoàn thành công việc đến đây một chuyến thật chính xác.”

Âu Dương Ngoạt cầm đũa gắp thức ăn cậu thích vào bát, vừa ăn vừa tiếp lời: “A…vậy thì chúc mừng ngươi.”

“Trách không được ngươi thích đến đây học như vậy, xem ra ngươi ở chỗ này khá vui vẻ thoải mái.” Hơn nữa muốn làm gì thì làm, tuỳ ý điền vào hồ sơ nhập học, tự lựa chọn lớp học.

“Chỗ nào, chỗ nào, ngươi khen sai rồi.” Âu Dương Ngoạt bắt đầu cùng hắn đấu võ mồm.

Âu Dương Thần Tu thở dài, ai, hắn phát hiện từ khi Âu Dương Ngoạt xuất viện số lần hắn thở dài càng ngày càng nhiều. “Nói đi, giờ nghỉ trưa hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nuốt thức ăn xuống, Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai: “Ngươi không phải đã biết rồi sao?” Cho dù Âu Dương Thần Tu không ở Nhật Bản, nhưng Âu Dương Ngoạt cũng có thể khẳng định Âu Dương Thần Tu vẫn biết rõ mọi chuyện.

Sự thật cũng chính là như thế!

Chỉ cần Âu Dương Thần Tu muốn biết, cho dù là một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày của Âu Dương Ngoạt cũng có thể biến thành tư liệu báo cáo nằm trên bàn của hắn. Đó cũng là vì Âu Dương Ngoạt thay đổi quá lớn, Âu Dương Thần Tu càng ngày càng hoài nghi nhiều hơn.

Dù sao để một người chủ nghĩa vô thần tin tưởng vào tình tiết cẩu huyết điên cuồng là thế giới này có linh hồn xuyên qua linh tinh gì đó, còn không bằng để hắn tin vào con trai mình bởi vì đả kích quá lớn mà biến thành tâm bệnh, cũng chính là căn bệnh trong truyền thuyết – đa nhân cách.

“Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.” Mặc kệ là đối với cấp dưới, hay là những người khác trong gia đình, Âu Dương Thần Tu tuyệt đối không chỉ nghe từ một phía.

“Không phải là @$%*&#…cái đồ ngu kia muốn dánh lén ta, tự mình làm bậy.” Thật sự là kỳ tích, có thể nói đây là lần đầu tiên trước mặt Âu Dương Thần Tu mà Âu Dương Ngoạt nói nhiều như vậy.

Bình thường Âu Dương Thần Tu hỏi một câu cậu đáp một câu, số lượng từ cũng không vượt quá hai mươi. Ngược lại hôm nay tự nhiên nói nhiều như vậy, xem ra chính sách dụ dỗ của Âu Dương Thần Tu rất thành công, tiến bộ đến mức có thể ở trước mặt Âu Dương Thần Tu một hơi nói nhiều như vậy.

Nghe Âu Dương Ngoạt thuật lại xong, Âu Dương Thần Tu gật gật đầu cũng không nói gì thêm. Hơn nữa trước kia hắn cũng đã lãnh giáo cá tính có cừu tất báo của Âu Dương Ngoạt, làm người phụ nữ bị bạt tai kia sau khi hắn về nước thì khóc lóc sướt mướt làm phiền hắn mấy ngày liền. [tác giả: bất quá cuối cùng sau khi cáo trạng không thành công, kết cục bị ‘biếm lãnh cung’]

Một phụ nữ mà chọc tới Âu Dương Ngoạt còn bị đánh, là đàn ông thì không cần phải nói, chỉ có thể nói cái tên xui xẻo bị Âu Dương Ngoạt đánh kia, tự làm tự chịu.

“…Nhưng mà sau này đừng xuống tay nặng như vậy, nếu không lão sư của ngươi hai ba ngày lại gọi điện thoại về nhà thật là phiền.” Một câu nói kia hoàn toàn biểu hiện sự thoả thuận cùng dung túng của Âu Dương Thần Tu vô cùng nhuần nhuyễn.

Bởi vì ba ngày không ngủ nên hắn muốn ở biệt thự ngủ bù, lại bị lão sư của nhi tử mới sáng sớm gọi điện thoại tới đánh thức mà khí huyết dâng lên. Bất quá cục tức kia từ lúc lái xe tới học viện cũng đã tiêu tán gần hết, nhưng mà vẫn phải có một trừng phạt nhỏ mới hết hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Thần Tu liền vươn một bàn tay nắm lấy gương mặt Âu Dương Ngoạt.

Mới mấy ngày không gặp, Ngoạt nhi bởi vì trước kia thiếu máu mà trắng bệch bây giờ đã hồng hào hơn, lộ ra làn da hồng nhạt nõn nà, gương mặt thịt thịt nắm trong tay cảm xúc khá thoải mái, bất tri bất giác Âu Dương Thần Tu đem cả hai tay đặt lên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngoạt, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt cực độ mất hứng của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu mới hậm hực thu tay về.

Tuy nói Âu Dương Ngoạt tức giận vì Âu Dương Thần Tu nắm làm đau mặt cậu, nhưng đối với đụng chạm của Âu Dương Thần Tu cậu lại không ngăn chặn cùng bài xích. Nếu không đồng ý cậu có thể dễ dàng tránh khỏi tay Âu Dương Thần Tu, nhưng cậu lại không làm như vậy mà chờ tự hắn rút tay về.

Đối với loại phản ứng tâm lý khác thường này Âu Dương Ngoạt cũng không muốn nghĩ nhiều, cậu đem tất cả quy thành khối thân thể này còn quyến luyến Âu Dương Thần Tu. Cũng bởi vì nghĩ như vậy cho nên trong cuộc sống sau này cậu bị Âu Dương Thần Tu chiếm tiện nghi hết lần này đến lần khác mà không biết…

Xoa xoa gương mặt vì bị Âu Dương Thần Tu nắm mà đỏ bừng, Âu Dương Ngoạt rầu rĩ nói: “Ta đã nương tay.”

“Phải không, a ~ ~ ~ vậy quả thật là tên kia xui xẻo.” Âu Dương Thần Tu cười cười quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, cũng không tất yếu vì mấy chuyện râu ria không đâu ra đâu mà lãng phí thời gian.

Hai người ăn cơm xong đi ra nhà hàng, nhân viên nhà hàng đã mang xe từ bãi đổ xe đến cửa nhà hàng cho Âu Dương Thần Tu.

Lên xe, Âu Dương Thần Tu nhìn về phía Âu Dương Ngoạt hỏi: “Ngoạt nhi, muốn đi đâu?”

“Không quan trọng.” Dù sao về nhà cũng không nói chuyện, không bằng ở ngoài đi chơi một chút.

“Vậy đến Ngân Toà đi.” Thuận tiện thay đổi đồng phục của cậu. Bây giờ vẫn còn trong thời gian học của học viện, cũng không nên mặc đồng phục nghênh ngang đi trên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui