Khoáng Thế Kim Sinh

Âu Dương Ngoạt từ trong phòng đi ra, đứng tại chỗ nhìn xung quanh xem có thấy toilet hay không.

Đúng lúc này, cậu vô tình gặp bốn người lần trước được cậu ‘chiếu cố’.

Thấy Âu Dương Ngoạt bốn người cũng sửng sốt, sau đó bắt đầu né tránh, muốn làm như không quen biết nhưng vừa rồi thấy tầm mắt của Âu Dương Ngoạt, bọn họ có chút chột dạ. Mấy người đi chung với bốn người kia cũng thấy Âu Dương Ngoạt, tuy rằng không biết cậu là ai nhưng cũng hơi sửng sốt vì vẻ ngoài xuất chúng của cậu.

“…” Âu Dương Ngoạt ngược lại điềm nhiên như không, giống như không nhìn thấy bọn họ, thẳng tắp đi lướt qua.

“Đừng.” Thấy trong nhóm có người muốn gọi Âu Dương Ngoạt lại, bốn người kia vội vàng ngăn cản.

“Thế nào? Tụi mày quen biết cậu ta?” Người này là người muốn gọi Âu Dương Ngoạt lại.

“…Có biết…” Bốn người đồng thời gật đầu.

“Tại sao tao lại không biết? Tụi mày từ khi nào biết hàng tốt như vậy mà không nói cho tao.” Người nọ kiêu ngạo cười cười, giọng điệu lưu manh.

Không sai, tên này là đồng tính luyến ái, thấy tướng mạo Âu Dương Ngoạt như vậy làm sao có thể bỏ qua.

“…Tốt nhất…tốt nhất đừng tìm cậu ta…” Bọn họ cũng muốn mượn tay tên này mà trả thù Âu Dương Ngoạt lần trước ‘chiếu cố’ bọn họ, cho nên khi nghe tên này muốn ra tay với Âu Dương Ngoạt liền cố tình ngăn cản.

“A, hôm nay tụi mày làm sao vậy, uống lộn thuốc rồi à?! Nói chuyện không có khí phách” Dừng một chút: “…chẳng lẽ lần trước mày vào bệnh viện là do cậu ta?” Người nọ chỉ vào một người trong bốn người bọn họ hỏi.

“Ừ.” Có chút thẹn quá hoá giận, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng chật vật của bọn họ lúc trước khi bị Âu Dương Ngoạt dạy dỗ, bọn họ liền muốn xông lên đánh một trận.

“Hừ, vậy cậu ta cũng là học viên của Thánh Khải sao? Tụi mày cảm thấy tao là người như thế nào? Là người tụi mày có thể so sánh sao?” Người nọ kiêu ngạo nói, bất quá hắn kiêu ngạo cũng có nguyên nhân, bởi vì hắn là học viên cấp A của học viện Thánh Khải.

“Muốn tụi tao cho mày một cái so sánh không? Nếu mày là một con chó thì cậu ta là một con lang.” Bốn người tiếp túc đổ dầu vô lửa nói.

“Tụi mày muốn chết phải không! Dám nói bổn thiếu gia là chó!!” Vị thiếu gia này vì bị hình dung như chó mà vô cùng khó chịu.

“Không phải chỉ là so sánh thôi sao, mày tức giận cái gì.”

“Vậy được rồi, cho dù…tao là chó, tụi mày chưa nghe qua câu ‘chó cũng sẽ cắn người’ sao?” Vị thiếu gia này nói thêm.

“Biết, lão đại, tụi tao đã nghe qua. Bất quá mày đã nghe qua câu này chưa? Cẩu đi ngàn dặm ăn phân, lang đi ngàn dặm ăn thịt.”

“…” Giận! Hắn cũng không tin người vừa rồi tài giỏi bao nhiêu. Ở Thánh Khải, chưa có người nào dám đối địch với hắn.

“Nó tên gì? Lớp nào?” Ngược lại hắn muốn nhìn thử xem người kia có bao nhiêu lợi hại. Từ trước tới giờ, chưa từng có thứ gì hắn muốn mà không chiếm được.

“Âu Dương Ngoạt, cấp C, năm hai, ban 3.”

Nước ào ào từ trong vòi nước màu trắng bạc chảy ra, dòng nước lạnh buốt kích thích bàn tay ấm áp của Âu Dương Ngoạt.

Sau khi rửa sạch bọt xà phòng, tắt vòi nước. Âu Dương Ngoạt đứng hong tay dưới máy sấy tự động, hơi nóng từ trong máy thổi ra hong khô bàn tay vì tiếp xúc với nước quá lạnh mà hơi đỏ lên. Sau khi tay khô thì cậu ra khỏi toilet.

Đứng ngoài cửa phòng, Âu Dương Ngoạt vẫn có thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong. Có tiếng cãi nhau, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng xúc xắc, rồi còn có tiếng ca từ microphone truyền ra.

Nói thật ban đầu là cậu không biết, bây giờ cảm thấy có chút phiền chán.

Muốn mở cửa đi vào thì cửa đột nhiên mở ra. “Ai, Ngoạt, cậu đã về rồi, ha ha nhanh vào đi, chúng ta đi một lát thì quay lại.” Thuần Dã cùng một nữ sinh đi ra, thấy Âu Dương Ngoạt thì nói.

“Được.” Gật gật đầu, lui ra phía sau một bước cho hai người đi ra. Đúng lúc di động vang lên, Âu Dương Ngoạt liền đứng ngoài hàng lang nghe điện thoại.

“Vẫn chưa về?” Mới vừa bấm nghe thì âm thanh Âu Dương Thần Tu liền từ bên kia điện thoại truyền sang.

“Một lát.”

“Một lát là bao lâu? Ngươi còn muốn chơi đến khi nào? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hay là ngươi muốn ta tới đón ngươi rồi sau đó bị cấm ra ngoài?” Âu Dương Thần Tu giống như pháo nổ hàng loạt mà nói không ngừng. Âu Dương Ngoạt tâm tình buồn bực càng thêm khó chịu.

“…” Cậu im lặng một lúc mới thản nhiên nói: “Nhiều nhất là ba mươi phút.”

“Được, ta chờ ngươi.” Âu Dương Thần Tu nói xong liền cúp điện thoại.

“…” Bỏ điện thoại vào trong túi, Âu Dương Ngoạt mở cửa phòng đi vào.

Gian phòng tuy rất lớn nhưng vì đặt bộ sô pha nên làm không gian hẹp đi không ít. Trên bàn đặt vô số đồ ăn vặt cùng nước uống, còn có một mâm trái cây nhìn có vẻ lộn xộn. Phía bên kia thì một đám người đang tụ tập chơi xúc xắc, khiến gian phòng càng thêm hỗn độn.

Trần nhà không cao, ánh sáng thì u ám, bầu không khí oi bức khiến người ta cảm giác có phần ngột ngạt. Hơn nữa âm thanh ầm ĩ làm người ta đau đầu không thôi, Âu Dương Ngoạt mới bước vào một phút đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ngay lúc cậu muốn lập tức rời khỏi gian phòng này thì Thuần Dã cùng nữ sinh kia mở cửa đi vào.

“Tôi phải về trước.” Chờ hắn ngồi xuống, Âu Dương Ngoạt liền nói với Thuần Dã một câu. Lấy tính cách thích làm theo ý mình của Âu Dương Ngoạt mà nói, trước khi đi còn chào hỏi xem như đã cho Thuần Dã mặt mũi.

“Lão ba cậu gọi điện thoại đến?” Vừa rồi chưa đi bao xa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu, cho nên Thuần Dã dò hỏi.

“Ừ.”

“A, vậy được rồi, có cần mình ra ngoài gọi xe cho cậu không?” Sợ Âu Dương Ngoạt không gọi taxi được, Thuần Dã quan tâm hỏi.

“…Không cần.”

“Vậy được rồi, cậu về sớm đi, trên đường cẩn thận.” Nếu Âu Dương Ngoạt đã nói vậy thì có lẽ thật sự là cậu không cần. Thuần Dã nghĩ thầm trong bụng như vậy.

“Âu Dương học trưởng phải về sao? Ở lại chơi với bọn mình thêm một lát đi.” Nghe Âu Dương Ngoạt phải về, mấy nữ sinh lập tức mở miệng giữ lại.

“Ha ha, ở nhà cậu ấy có chút chuyện, vừa rồi lão ba cậu ấy gọi điện đến.” Thấy Âu Dương Ngoạt không trả lời, Thuần Dã thay cậu giải thích.

“Có quan trọng không? Nếu không quan trọng thì ở lại chơi thêm một lát đi.” Mặc kệ thế nào bọn họ cũng không thể để một nam sinh xinh đẹp như vậy đi về. Hơn nữa bọn họ còn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với cậu làm sao có thể để cậu dễ dàng rời đi.

“Nhất định là quan trọng rồi, nếu không Ngoạt tại sao lại về gấp như vậy.” Nhìn Âu Dương Ngoạt bên cạnh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, Thuần Dã đành phải tiếp tục giúp cậu giải thích.

“A, như vậy sao, vậy Âu Dương học trưởng, lần sau có thể ra ngoài chơi với bọn mình được không? Đây là số điện thoại của mình.” Nói xong, nữ sinh này lấy một miếng giấy nhỏ màu hồng phấn đưa tới trước mặt Âu Dương Ngoạt.

Dù sao mấy nữ sinh hôm nay tính tình cũng không tệ lắm, cho nên nghe Âu Dương Ngoạt có việc phải về trước, bọn họ cũng không làm khó cậu.

Kéo kéo ống tay áo Âu Dương Ngoạt, Thuần Dã ý bảo cậu tiếp nhận cái danh tiếp. Nhưng mà trong lòng hắn cầu nguyện, chỉ mong Âu Dương Ngoạt tiếp thu ý kiến của hắn. Cũng may Âu Dương Ngoạt cũng không đến tình trạng như vậy, cuối cùng cũng cầm lấy mảnh giấy nữ sinh kia đưa cho cậu.

Ra khỏi phòng, Âu Dương Ngoạt đi thang máy xuống lầu, vừa mới ra cửa thì thấy An Húc Nhiên đứng bên kia đường. Âu Dương Ngoạt đi qua, mở cửa lên xe.

“Không phải đã nói ngươi đứng xa một chút rồi sao?” Tuy rằng Âu Dương Ngoạt không sợ bị người khác thấy, nhưng mà cậu không muốn có thêm những phiền toái không cần thiết, cho nên cậu không muốn người khác biết gia cảnh của cậu.

“Thật xin lỗi tiểu thiếu gia, đây là do thiếu gia phân phó.” An Húc Nhiên vừa lái xe vừa trả lời cậu.

“…” Âu Dương Ngoạt cũng không nói gì thêm, lúc này trong lòng cậu có chút không vui, thế là cậu im lặng cho đến khi về đến nhà.

Khi đi vào phòng khách thì thấy Âu Dương Thần Tu đang ngồi trên sô pha, Âu Dương Sóc và Dương Hân cũng đang ở đây.

“Ai nha nha, tiểu Ngoạt nhi của chúng ta đã chịu về rồi, sao không ở KTV thêm một lát nữa để ba ba của cháu tới đón?” Thấy Âu Dương Ngoạt đi vào, Âu Dương Sóc bắt đầu âm dương quái khí nói.

Âu Dương Ngoạt chưa bao giờ quan tâm tới mấy lời trêu chọc của hắn, nhưng mà hôm nay tâm tình không được tốt cho lắm. Âu Dương Ngoạt buồn bực không thèm lên tiếng, trực tiếp ném túi sách đang cầm trên tay về phía Âu Dương Sóc.

Không ngờ Âu Dương Ngoạt đột nhiên sử dụng chiêu này, hơn nữa thân thủ của cậu không thuộc dạng bình thường. Cho nên khi thấy cái túi sách kia bay qua, Âu Dương Sóc sợ hãi, vội vàng đứng lên né tránh.

May mắn là thân thủ của hắn không tồi, nếu không hôm nay khẳng định sẽ lãnh nguyên cái túi vào mặt. “Âu Dương Ngoạt, cháu đúng là tiểu tử không đáng yêu, thật sự là muốn tạo phản? Dám đánh cả trưởng bối.” Âu Dương Sóc vỗ vỗ trái tim vì bị kinh hách mà đập thình thịch của mình, miệng thì gào thét.

“Cháu muốn làm gì? Túi sách đánh không trúng nên bây giờ muốn đích thân động thủ sao?” Thấy Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc thẳng tắp đi về phía chỗ hắn ngồi, Âu Dương Sóc bật người đứng dậy, hai tay nắm thành quyền, sau đó làm động tác thủ thế.

Hoàn toàn không để ý tới biểu tình cùng tư thế buồn cười của Âu Dương Sóc, Âu Dương Ngoạt nhặt túi sách muốn đi lên lầu.

“Ngoạt nhi, lại đây.” Lúc này, Âu Dương Thần Tu mới mở miệng.

Nếu bình thường, Âu Dương Ngoạt sẽ ngoan ngoãn đi qua, cho dù không đi qua cũng sẽ hỏi hắn muốn gì. Nhưng mà thật có lỗi! Rất không may, hôm nay Âu Dương Ngoạt tâm tình không tốt, không muốn cho hắn mặt mũi. Đồng dạng không để ý, xoay người đi lên lầu, khác biệt duy nhất chính là thái độ so với Âu Dương Sóc tốt hơn nhiều.

Âu Dương Thần Tu nhanh tay giữ cậu lại, dùng sức kéo cậu ngồi xuống sô pha: “Làm sao vậy? Gọi ngươi về nên tức giận?”

“Không đến mức.”

“Vậy tại sao về đến nhà liền phát hoả lớn như vậy? Cư nhiên còn đánh chú.” Âu Dương Sóc bên cạnh xen vào.

“Ngươi đáng bị đánh.” Âu Dương Ngoạt nhìn Âu Dương Sóc ngồi đối diện dùng miệng đánh trả.

Nghe Âu Dương Ngoạt nói như vậy, Dương Hân cười khanh khách không ngừng.

“Cháu…cháu…Lão ca nghe không! ! Tiểu ác ma này…nó…nó cư nhiên đối với em như vậy.” Âu Dương Sóc nhìn Âu Dương Thần Tu, đáng thương cáo trạng.

“Ngoạt nhi, đó là chú của ngươi.”

“…” Không muốn thảo luận vấn đề này với bọn họ, Âu Dương Ngoạt giả vờ như không nghe thấy.

Thấy Âu Dương Ngoạt ngay cả lão cha của mình nói cũng không nghe, Âu Dương Sóc chậc lưỡi nói: “Lão ca, thấy không.” Dùng cằm chỉ chỉ Âu Dương Ngoạt: “Đang khởi nghĩa, chuẩn bị tạo phản.”

“Ca, anh nói ít mấy câu đi.” Anh đáng bị đánh chính là chỗ này, tự mình không phát hiện sao? Dương Hân ngồi bên lên tiếng.

“Hân, tại sao cả em cũng muốn nói giúp nó? Trời ạ, tiểu ác ma này rốt cuộc đã cho em cái gì?” Âu Dương Sóc lại kêu rên.

“Ngoạt nhi?” Âu Dương Thần Tu xoay đầu cậu về phía mình.

“Đã biết đã biết, đừng dài dòng được không?” Thật sự là hoài niệm thời gian lúc trước ở Trung Quốc cùng Âu Dương Thần Tu thuỷ hoả bất dung a.

“Chú không thể yên tĩnh giống như nó được sao?” Chỉ chỉ tượng thạch cao đứng trong đại sảnh, Âu Dương Ngoạt nói với Âu Dương Sóc.

“…” Âu Dương Thần Tu

“…!!” Âu Dương Sóc chỉ biết câm nín.

Không để ý tới mấy bọn họ, Âu Dương Ngoạt cầm túi sách đi lên lầu. Bây giờ cậu chỉ muốn tắm rửa, sau đó một mình yên tĩnh trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui