Khoáng Thế Kim Sinh

Buổi tối

Đằng Điền Tùng hai tay bó thạch cao đi theo sau Đằng Điền Ngự Dã lên xe chuẩn bị đến biệt thự Âu Dương Thần Tu.

Trong biệt thự, lúc Âu Dương Thần Tu giới thiệu Âu Dương Ngoạt là con hắn, Đằng Điền Tùng đứng kế bên lập tức sững sờ cả nửa ngày cũng chưa phản ứng.

Cậu…cậu ta cư nhiên là con hắn?! Hai người nhìn thế nào cũng không giống cha con, ngược lại giống tình nhân hơn!

“Hôm nay con tôi đã làm chuyện không nên làm đối với con ngài, tôi thấy vô cùng có lỗi. Tôi đã đánh gãy hai tay nó, hy vọng ngài không chấp nhặt với nó.” Không hổ là lão đại hắc đạo, nói xin lỗi Âu Dương Thần Tu mà cũng không hề mất đi khí thế.

“Nếu là con ngài, mà ngài cũng đã làm đến nước này, nếu tôi tiếp tục tính toán chi li thì có vẻ quá hẹp hòi. Nể mặt ngài, tôi sẽ không làm khó con ngài nữa.” Âu Dương Thần Tu nhếch môi, không chút để ý nói

“Vậy tôi xin cảm tạ.” Khi bắt tay với Âu Dương Thần Tu, ông đã thấy băng gạc trên tay hắn.

“Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong.” An Húc Nhiên từ trong phòng ăn đi ra, đến bên cạnh Âu Dương Thần Tu thông báo.

“Gọi Ngoạt nhi ra đây.” Bởi vì không muốn cùng bọn họ tham gia đề tài này, càng không muốn nhìn thấy Đằng Điền Tùng, cho nên sau khi Âu Dương Thần Tu giới thiệu xong cậu liền chạy vào thư phòng chơi game.

Sau khi phân phó An Húc Nhiên đi gọi Âu Dương Ngoạt xong, Âu Dương Thần Tu nói với Đằng Điền Ngự Dã: “Chúng ta dùng bữa tối trước đi.”

Không khí trên bàn cơm thật hài hòa, ít nhất mà nói thật yên ả không có sóng ngầm mãnh liệt. Sau bữa cơm, Âu Dương Thần Tu và Đằng Điền Ngự Dã khách sáo với nhau vài câu xong hai cha con Đằng Điền liền rời đi.

“Tại sao ông ta đánh gãy tay con mình để nhận lỗi với ngươi? Ông ta không phải là lão đại hắc đạo có thế lực rất lớn sao?” Âu Dương Ngoạt ngồi trên ghế sofa uống ca cao nóng, thuận miệng hỏi.

Âu Dương Thần Tu kéo cậu qua, ôm vào trong lòng, cười cười nói: “Ha hả, có lẽ chuyện mười mấy năm trước ảnh hưởng quá lớn đối với nhà bọn họ đi.”

“Chuyện gì?” Chuyện gì mà có thể làm cho đường đường một lão đại hắc đạo phải ăn nói khép nép, không tiếc đánh gãy tay con mình để xin lỗi.

“Ngoạt nhi muốn biết?” Âu Dương Thần Tu đáy mắt hiện lên ý cười tà ác, hắn cúi đầu tới gần lỗ tai Âu Dương Ngoạt, dùng âm thanh trầm thấp nói nhỏ: “Chỉ cần tối nay ngươi chủ động leo lên giường ta, ta lập tức nói cho ngươi biết.” (_ _|||)

“…” Nếu có thể, lúc này Âu Dương Ngoạt thật muốn giết hắn.

Không biết Âu Dương Thần Tu là cố ý hay vô tình, đêm nay hắn không như thường ngày, tắm rửa xong liền ‘mặt dày mày dạn’ đi vào phòng Âu Dương Ngoạt.

Sau khi tắm xong Âu Dương Thần Tu xuống thư phòng, ở thư phòng xử lý công việc xong thì trực tiếp về phòng ngủ của mình.

Âu Dương Ngoạt nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, bây giờ đã quá 11giờ.

Trong phòng ngủ một mảnh tối đen như mực, cửa đóng chặt. Âu Dương Ngoạt đã sớm lên giường, nhưng bất kể cậu có nhắm mắt bao lâu cũng không tài nào ngủ được. Cậu không ngừng lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Những lúc như vậy thính giác của cậu càng thêm nhạy bén, đừng nói là tiếng dế ngoài cửa sổ, ngay cả âm thanh xào xạc lá cây khi gió thổi, rồi cả âm thanh động cơ ô tô trên quốc lộ xa xa cậu đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Thiếu một người làm cái giường giống như rộng gấp đôi, thật không rõ tại sao trước kia cậu ngủ một mình lại không hề cảm thấy.

Thói quen thật là đáng sợ. Cô đơn và tịch mịch đã sớm quên đi trong nháy mắt ùa về, trong tim như thiếu đi một cái gì đó mà không thể nào nói rõ.

Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, nhưng trong lòng Âu Dương Ngoạt không thể nào bình yên.

Thói quen đối đầu, thói quen ỷ lại, thói quen chết tiệt kia cũng là do Âu Dương Thần Tu thiết lập bẫy rập…

Âu Dương Ngoạt xốc chăn lên, có chút tức giận xuống giường, ngay cả dép lê cũng không mang. Sau đó mở cửa đi về phía phòng Âu Dương Thần Tu, bỏ lại căn phòng tối đen như mực sau lưng.

Trong phòng Âu Dương Thần Tu vẫn còn sáng đèn, hắn ngồi dựa đầu giường, dây lưng áo ngủ hơi lỏng, vạt áo tản ra hai bên, lộ ra ***g ngực rắn chắc màu đồng cổ.

Trong mắt mang theo đắc ý, giống như đã sớm biết trước kết quả. Bộ dáng nhàn hạ nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt xuất hiện trong phòng ngủ của hắn.

“Sao vậy? Ngoạt nhi không ngủ được à?” Âu Dương Thần Tu giọng nói trầm thấp dường như mang theo ý cười, biểu tình biết rõ còn cố hỏi.

“Ừ.” Thói quen ỷ lại cũng không có gì đáng xấu hổ, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không từ ỷ lại biến thành yếu đuối! Âu Dương Ngoạt thật thản nhiên đối mặt với cảm nhận của bản thân.

“Bảo bối của ta, lại đây.” Âu Dương Thần Tu nhìn cậu mặc áo ngủ phong phanh, chân lại không mang dép đứng trên sàn nhà lạnh lẽo. Vội vàng xốc chăn lên gọi Âu Dương Ngoạt lên giường.

“Lạnh không?” Chờ Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn leo lên giường, Âu Dương Thần Tu xoa bóp bàn chân có chút lạnh lẽo hỏi.

“Không lạnh lắm.” Cho dù là hàng lang cũng có hệ thống sưởi, nói chi đến phòng ngủ Âu Dương Thần Tu.

Sau khi Âu Dương Ngoạt chui vào trong chăn, Âu Dương Thần Tu xoay người một cái đặt Âu Dương Ngoạt dưới thân, gương mặt anh tuấn kề sát mặt Âu Dương Ngoạt, một bên dùng mũi cọ mũi Âu Dương Ngoạt một bên dùng âm thanh gợi cảm trầm thấp hỏi: “Ngủ không được là vì không quen ngủ một mình sao?”

“Ừ.” Đây không phải là điều ngươi muốn sao? Âu Dương Ngoạt tuy rằng đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, ít nhất trong lòng Âu Dương Thần Tu nghĩ gì cậu vẫn có thể đoán được.

“Ha hả, ta có thể cho rằng đây là một cái bắt đầu giữa hai chúng ta không?” Ham muốn Âu Dương Thần Tu rất lớn, thân thể Âu Dương Ngoạt hắn muốn, tâm Âu Dương Ngoạt hắn cũng nhất định phải đạt được! Mặc kệ trả giá bao nhiêu, mặc kệ cố gắng bao nhiêu, cho dù không từ thủ đoạn hắn cũng nhất định phải đạt được mục đích.

“Ừ.”

Câu trả lời của cậu khiến gương mặt anh tuấn Âu Dương Thần Tu càng thêm ôn nhu, cúi đầu, kề sát Âu Dương Ngoạt mệnh lệnh: “Hôn ta.”

“…”

Thấy Âu Dương Ngoạt bất động, Âu Dương Ngoạt tà ác cười nói: “Bảo bối, đừng quên là tự ngươi chủ động leo lên giường ta.” mo

nganhlau.wordpress.com

“…” Giận! Âu Dương Ngoạt dù sao cũng không phải là người dễ xúc động, cậu tuy có ý nghĩ muốn đánh Âu Dương Thần Tu, nhưng vẫn kiềm chế không ra tay.

Âu Dương Ngoạt vẫn bất động, tính tình cậu hắn hiểu hết tám chín phần, Âu Dương Thần Tu đương nhiên biết trong lòng Âu Dương Ngoạt đang nghĩ gì. Hắn đột nhiên thay đổi giọng điệu, từ mệnh lệnh chuyển sang dỗ dành. “Hôn ta, bảo bối, ta muốn ngươi!” Thanh âm khàn khàn chứng tỏ hắn đã nổi lên dục vọng.

“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tại sao hôm nay Đằng Điền Ngự Dã đánh gãy tay con của mình để xin lỗi ngươi.” Cho dù không hỏi Âu Dương Thần Tu nhất định cũng sẽ dùng thủ đoạn khiến cho cậu tự động leo lên giường hắn, vậy sao không thuận tiện đem vấn đề này hỏi ra luôn.

“Ha hả, yên tâm, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Âu Dương Thần Tu cười trả lời, song song đó, Âu Dương Ngoạt hai tay đặt lên cổ hắn, cậu vươn đầu lưỡi màu hồng ra liếm lên đôi môi mỏng khêu gợi của Âu Dương Thần Tu. Khi cậu liếm lộng môi hắn, Âu Dương Thần Tu cũng không vươn lưỡi ra lôi kéo chiếc lưỡi nhỏ bé ngọt ngào kia.

“Bảo bối, ngoan, đừng đùa, đem lưỡi ngươi vói vào bên trong.” Đôi mắt ôn nhu mang theo *** nhìn Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu thanh âm khàn khàn lại một lần nữa dỗ dành thúc giục người dưới thân.

Ngay khi Âu Dương Ngoạt nghe lời, ngoan ngoãn đem lưỡi thâm nhập vào trong miệng Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Thần Tu lập tức điên cuồng mút vào, bắt đầu gặm cắn, tàn sát bừa bãi đầu lưỡi trong miệng.

Hắn nửa nằm trên người Âu Dương Ngoạt, một ta chống đỡ thân thể, một tay cởi bỏ áo ngủ Âu Dương Ngoạt, sau đó vuốt ve chơi đùa điểm nhỏ nhô ra trước ngực.

“Ưm ~ ” Thân thể cực độ mẫn cảm, dưới kỹ thuật khiêu khích cao siêu Âu Dương Thần Tu, cảm giác như từng đợt điện lưu chạy qua người khiến Âu Dương Ngoạt thoải mái rên rĩ ra tiếng.

Đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt Âu Dương Thần Tu bắt đầu liếm lộng vành tai cậu, tay cũng chậm rãi di chuyển xuống hạ thân. Sau đó nắm lấy, tiến hành cao thấp xoa nắn, động tác thuần thục không vì đầu lưỡi đang trêu chọc vành tai mà phân tâm.

Nụ hôn nóng bỏng dần dần dời xuống cái cổ trắng nõn, hắn khẽ cắn rồi mút vào để lại một loạt dấu hôn. Âu Dương Ngoạt toàn thân phiếm hồng, khiến làn da trắng nõn càng thêm mê người. Gương mặt cậu đỏ bừng vô cùng đáng yêu, đôi mắt xanh thẫm dưới ngọn đèn hôn ám mang theo hơi nước mông lung, hai cánh môi đỏ như son hé ra, tiếng rên rỉ ngọt ngào từ đó tràn ra ngoài, giống như tiếng chú mèo con vậy.

Trước ngực Âu Dương Ngoạt đã xuất hiện không ít dấu hôn, một đường kéo dài xuống tới bụng. Nhìn Âu Dương Ngoạt đôi mắt bắt đầu mơ màng, Âu Dương Thần Tu xấu xa cười. Vươn đầu lưỡi liếm phần đầu ngọc hành xinh xắn, sau đó ngậm vào trong miệng bắt đầu phun ra nuốt vào.

“…Ưm…A…A…Ân…” Khoang miệng ấm áp ẩm ướt, cọ xát vô cùng sảng khoái khiến Âu Dương Ngoạt lớn tiếng rên rỉ.

Âu Dương Thần Tu một bên phun ra nuốt vào, một bên thưởng thức Âu Dương Ngoạt vì *** mà trở nên quyến rũ. Dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt kia càng xinh đẹp mị hoặc như yêu tinh.

Hắn vươn một tay ra sau vuốt ve bộ lộng dục vọng đã sớm cứng rắn của mình, muốn thư hoãn một chút cảm giác trướng đau khó nhịn kia.

“Không…không được…Ô…Ô…Ta…Ta muốn ra…” Thanh âm Âu Dương Ngoạt lúc này vì động tình mà đứt quãng nỉ non.

Âu Dương Thần Tu nhả ngọc hành trong miệng ra, đổi qua dùng tay xoa nắn. “Ngoan ~ Bảo bối của ta ~ muốn ra thì ra đi!”

Theo một tiếng nức nở Âu Dương Ngoạt, một dòng chất lỏng màu trắng ấm áp tiết vào tay Âu Dương Thần Tu.

Âu Dương Thần Tu mở hai chân Âu Dương Ngoạt ra, tiểu huyệt đóng chặt hiện ra trước mặt hắn. Âu Dương Thần Tu chậm rãi cho ngón tay vào bên trong thăm dò, bởi vì có dịch thể mà ngón tay dễ dàng ra vào…

Do hai người mới làm cách đây không lâu nên thân thể rất nhanh thích ứng, lúc này trên mặt Âu Dương Thần Tu đã xuất hiện một tầng mồ hôi, sau khi tiểu huyệt có thể tiếp nhận thứ cực đại của mình, Âu Dương Thần Tu không chút do dự đem dục vọng trướng đau sáp đi vào.

“…Ân…ô…” Dị vật thật lớn xâm lấn làm Âu Dương Ngoạt có chút khó chịu, cậu nhíu mày bắt đầu vặn vẹo thân thể, đôi mắt ngập nước ngìn Âu Dương Thần Tu: “Không muốn…Ân…khó chịu…Ngươi đi ra.”

“—Ngoan— bảo bối, đừng nhúc nhích.” Trời biết là hắn dùng tia lý trí cuối cùng để kiềm chế bản thân, vậy mà bảo bối dưới thân lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa, cứ vặn vẹo thắt lưng không ngừng.

Phòng tuyến cuối cùng nháy mắt sụp đổ, Âu Dương Thần Tu gầm nhẹ một tiếng, không tiếp tục kiềm chế mà bắt đầu trừu sáp.

“…A…Đau!” Âu Dương Ngoạt bị đau, trong tiếng rên rỉ mang theo kháng nghị.

“Bảo bối, vừa rồi ta đã kêu ngươi đừng động, chịu đựng một chút, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Âu Dương Thần Tu nói xong, lại một lần nữa nắm lấy ngọc hành vì phát tiết một lần mà mềm xuống, chậm rãi trêu chọc thẳng đến khi một lần nữa đứng lên.

“Ân…A…Ha a…Ân…” Tiểu huyệt tê dại khiến Âu Dương Ngoạt không kìm nổi kêu ra tiếng, cậu chủ động ôm lấy Âu Dương Thần Tu, môi dán lên ngực, học theo hắn mà liếm lộng.

Cậu chủ động làm dục vọng Âu Dương Thần Tu trong nháy mắt vọt lên tới đỉnh, làm cho hắn thiếu chút nữa giống như thiếu niên mới biết yêu lần đầu tiên làm tình, còn chưa kịp xuất quân đã bị đánh tơi bời phải buông vũ khí đầu hàng.

Thật vất vả nhịn xuống, Âu Dương Thần Tu trừng phạt nắm hàm dưới Âu Dương Ngoạt, hung hăng hôn cậu, vừa mãnh lực trừu sáp, vừa tà ác nói: “Bảo bối, xem ra ngày mai ngươi không muốn đi học.”

“…Ân…Chậm…Ngươi chậm một chút…Ưm…Ha a…Ô…” Không biết đem lời hắn nói nghe vào bao nhiêu, hiện giờ Âu Dương Ngoạt bởi vì dục vọng ở trong cơ thể của cậu mạnh mẽ trừu sáp mang đến khoái cảm mà có chút chịu không nổi, thanh âm giống như đang nức nở…

Có một quyển sách viết một câu thế này ‘Tình yêu giống như chuyện ngoài ý muốn, làm người ta trở tay không kịp’…

Có lẽ đây cũng là một đạo lý. Suy cho cùng yêu chính là yêu, đôi khi nó chỉ xảy ra trong phút chốc, cho dù ngươi có tin hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui