Khoáng Thế Kim Sinh

Sáng hôm sau, Âu Dương Sóc liền đi theo Âu Dương Thần Tu đến chủ trạch phân gia, Hà Tề và Âu Dương Ngoạt ở nhà.

Hai người dùng bữa sáng xong thì Âu Dương Ngoạt liền lên phòng chơi game trên lầu hai. Hà Tề về phòng của mình nghỉ ngơi, đồng thời cũng tính toán làm sao lừa Âu Dương Ngoạt ra ngoài.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, nhìn số người gọi Hà Tề liền biết ai gọi tới.

Đã ra quyết định, đã dự tính đến kết cục tệ nhất và cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Lúc này hắn không còn sợ kẻ thần bí thích thao túng người kia nữa. Hà Tề cầm lấy điện thoại ung dung nhận cuộc gọi.

“Ngươi đã có quyết định chưa?”

Hai lần trừ khử Âu Dương Ngoạt đều thất bại, cho nên lần này nhất định phải thành công, không thể có gì ngoài ý muốn được. Tuy rằng biết Hà Tề sẽ lựa chọn ‘hy sinh’ ai, nhưng để chắc chắn… Đối phương phải xác nhận lại, bảo đảm vạn vô nhất thất.

“Tôi sẽ mang Âu Dương Ngoạt đến.” Những lời này đã nói lên quyết định của hắn.

“Ha hả, vậy thì tốt! Âu Dương Sóc và Âu Dương Thần Tu đã đến phân gia, bây giờ chỉ có ngươi và Âu Dương Ngoạt ở nhà. Âu Dương Ngoạt tuy rằng bề ngoài lạnh lùng nhưng chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị của ngươi, ngươi chỉ cần tìm cái cớ thích hợp nói với nó, nó sẽ đáp ứng ra ngoài với ngươi! Nhớ kỹ, hảo hảo nắm chắc cơ hội trước khi Âu Dương Thần Tu về!” Đối phương nghiêm túc dặn dò.

“Tôi biết. Nếu…”

“Nếu cái gì?” Nghe Hà Tề muốn nói lại thôi, người đầu kia điện thoại thận trọng hỏi.

“Tôi…tôi chỉ muốn hỏi, nếu…nếu tôi không mang Âu Dương Ngoạt đến thì ngài sẽ làm gì Sóc?” Dù sao bây giờ Âu Dương Sóc đang ở phân gia, Hà Tề thật sự rất khó tưởng tượng đối phương sẽ làm như thế nào.

“Ngươi hoài nghi năng lực của ta? Hà Tề, ngươi có tin không, cho dù hiện giờ ngươi ở trong biệt thự của Âu Dương Thần Tu, nhưng chỉ cần ta muốn ta vẫn có thể giết ngươi!” Nói xong câu đó, đối phương dừng một lúc lại nói tiếp: “Hà Tề, đừng nghĩ đến chuyện giở trò! Ta thẳng thắng nói cho ngươi biết, hôm nay, xung quanh phân gia nhà Âu Dương Sóc có người của ta. Bọn họ đều là sát thủ hạng nhất, nếu nhiệm vụ của ngươi thất bại thì cứ chờ mà nhìn thấy thi thể của Âu Dương Sóc đi.”

Nghe lời đối phương, tim Hà Tề lập tức thình thịch nhảy lên, hô hấp thiếu chút nữa cứng lại. “Ngài…ngài đã có thể sắp đặt người đến nước đó tại sao còn muốn tôi giúp.”

Hừ! Ngươi nghĩ ta không muốn tự mình ra tay sao? Trước không nói xung quanh biệt thự Âu Dương Thần Tu không có nơi ngắm bắn, trong biệt thự thì có không ít vệ sĩ bảo vệ cậu ta. Nếu trong thời gian ngắn không thể giết được Âu Dương Ngoạt thì sẽ kinh động đến người trong biệt thự, kết quả lúc đó không nói cũng biết. Nhưng cho dù có tiếp cận thì vẫn không có khả năng giết được cậu ta, hai lần trước chính là ví dụ tốt nhất. Tính đi tính lại, chỉ có lừa Âu Dương Ngoạt ra ngoài, lợi dụng vệ sĩ lơi lỏng giết cậu ta là đơn giản nhất. monganhlau.wordpress.com

Đương nhiên chuyện này làm sao có thể để Hà Tề biết. “Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?”

“Không! Tôi sẽ không đổi ý!”

“Hừ! Vậy thì tốt! Trước khi hành động đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Âu Dương Ngoạt không phải một học sinh trung học bình thường, đừng bị gương mặt cậu ta lừa gạt.” Chỉ với việc cậu ta có thể dễ dàng giết chết sát thủ ta an bài thì có thể nhìn ra Âu Dương Ngoạt không phải kẻ đầu đường xó chợ.

“… Đã biết!”

Trước khi cúp điện thoại, thanh âm nghiêm túc của đối phương lập tức trở thành trêu tức: “A, đúng rồi đúng rồi, ta quên nói với ngươi một chuyện. Hà Tề, ngươi tốt nhất là nghiêm túc một chút, tình nhân của ngươi hiện giờ đã tới phân gia và biết đâu hắn đang trong tằm ngắm bắn. Ha ha ha ha…”

“Ngài không sợ tôi nói cho Âu Dương Sóc biết sao? Hoặc là Âu Dương Thần Tu!” Tiếng cười điên cuồng khiến Hà Tề dựng tóc gáy, trong lòng rất sợ…

“Hừ! Ngươi nghĩ ta ngốc đến mức không có chuẩn bị sao? Nhiệm vụ hôm nay của ngươi chỉ được thành công không được thất bại! Nếu có sai lầm gì thì ngươi chờ nhặt xác Âu Dương Sóc đi!” Nói xong đối phương lập tức cúp máy.

x x x x x x

Tuyết rơi cả ngày hôm qua, thẳng đến nửa đêm mới dừng lại. Hôm nay thời tiết cũng không tệ, vài tia nắng mặt trời từ sau tầng tầng mây chiếu xuống.

Nghe điện thoại xong không bao lâu thì Hà Tề ra phòng, lúc này Âu Dương Ngoạt còn đang ở trong phòng chơi game.

“Ngoạt thiếu gia, có thể làm phiền cậu một lát không?” Sau khi gõ vài tiếng, Hà Tề mở cửa ra, nhìn thiếu niên xinh đẹp tựa như búp bê trước mặt mà trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng khó chịu.

Âu Dương Ngoạt tạm dừng chơi game, nhìn Hà Tề đang đứng trước cửa phòng: “Có việc?”

“Ách…có, không, cũng không phải…chỉ là…” Mâu thuẫn nửa ngày, Hà Tề cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Sau một lúc rối rắm, hắn rốt cục bình phục tâm tình quyết định nói thẳng: “Mấy tuần nay tôi luôn ở nhà không có đi ra ngoài, cho nên hôm nay muốn ra ngoài một chút, được không?”

Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai nhìn hắn: “Không sao cả, không cần phải nói với tôi.”

“Không phải, Ngoạt thiếu gia, ý của tôi không phải vậy. Tôi là muốn hỏi cậu có thể đi với tôi hay không? Tôi không quen thuộc Đông Kinh.”

Âu Dương Ngoạt nghĩ nghĩ, cậu cũng đã lâu không ra ngoài, nhìn trò chơi mới chơi một nửa nói: “Đợi lát nữa đi.”

Thấy cậu đồng ý trên mặt Hà Tề có một ít vui sướng, nhưng nháy mắt đã bị lương tâm bứt rứt thay thế. Cảm xúc thoải mái nháy mắt biến mất vô tung. “Được rồi, tôi xuống phòng khách chờ cậu.”

Tiếp tục chơi game, Âu Dương Ngoạt cũng không quay đầu lại nói: “Được.”

Ngồi trong phòng khách, thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, nhưng Âu Dương Ngoạt lại chậm chạp không xuống. Khi hắn nhàm chán nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, một nữ hầu bưng một ly cà phê đi tới.

Hầu nữ đem cafe đặt trên bàn cạnh Hà Tề, đồng thời thấp giọng nói bên tai hắn: “Chủ nhân muốn ta nói cho ngươi biết, Âu Dương Thần Tu đang trên đường về, ngươi tốt nhất là nhanh hành động đi!”

Hà Tề kinh hoảng, lập tức nhìn quét bốn phía phòng khách, ở đây trừ hắn ra chỉ có người hầu nữ bên cạnh. Hà Tề tỉ mỉ đánh giá một phen, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vậy Sóc đâu? Sóc cũng theo về à?”

“Không biết, chủ nhân chỉ kêu ta nói với ngươi, Âu Dương Thần Tu đang trở lại, ngươi nên hành động ngay đi!”

Âu Dương Thần Tu về một mình? Vậy có nghĩa Sóc còn ở phân gia… Tựa vào sofa, Hà Tề nhắm mắt lại. “Xin cô giúp tôi nói với chủ nhân cô, tôi đã nói với Âu Dương Ngoạt nhưng cậu ấy bảo tôi đợi. Tôi không biết phải đợi bao lâu, nhưng cũng không thể thúc giục, như vậy sẽ khiến cậu ấy nghi ngờ.”

“Ta sẽ nói, nhưng ngươi tốt nhất nhanh lên đi. Nếu đợi Âu Dương Thần Tu về Âu Dương Ngoạt sẽ không đi ra ngoài một mình, Âu Dương Thần Tu nhất định sẽ đi theo.” Khi hầu nữ vừa nói xong câu đó thì An Húc Nhiên cũng từ bên ngoài đi vào, hầu nữ lập tức làm như không có việc gì rời đi.

Sau khi hầu nữ rời đi khoảng năm phút, điện thoại trong phòng khách vang lên, An Húc Nhiên nghe máy nhưng không bao lâu thì để máy sang một bên đi lên lầu.

Nhìn Âu Dương Ngoạt chuyên chú chơi game, An Húc Nhiên trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Tiểu thiếu gia, người có điện thoại.”

Muốn nói chờ một lát nhưng Âu Dương Ngoạt đột nhiên nhớ đến hình như đã nói câu này với ai đó. Suy nghĩ một lúc cậu đành phải đứng lên đi theo An Húc Nhiên xuống lầu. Chán nản tại sao điện thoại trong biệt thự không phải điện thoại vô tuyến chứ!

Cầm lấy điện thoại, Âu Dương Ngoạt nói: “Tôi là Âu Dương Ngoạt.”

Đầu kia điện thoại ho khan một tiếng, sau đó thanh âm của một phụ nữ cố ý bóp mũi truyền đến: “Khụ! Đoán xem ta là ai.”

“…” Không muốn cùng đối phương chơi loại trò chơi nhàm chán này, Âu Dương Ngoạt nói thẳng: “Không cần giả vờ, tôi có thể nghe ra giọng của cô.”

monganhlau.wordpress.com

Nếu Âu Dương Ngoạt đã nói như thế thì đối phương cũng không thể giả vờ nữa, thanh âm khôi phục bình thường, oán giận nói: “Thực nhàm chán! Ngoạt nhi đang làm gì thế? Tại sao lâu như vậy mới nghe máy?”

“… Chơi game, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có gì, tỷ nhàm chán nên muốn rủ em ra ngoài chơi thôi. Từ khi ở Anh về đến giờ không có cơ hội gặp em, em về Nhật Bản rồi cũng không liên lạc với tỷ.”

Nghe đối phương nói thế Âu Dương Ngoạt mới nhớ lúc nãy đã hứa dẫn Hà Tề đi ra ngoài, cậu nghiêng đầu nhìn Hà Tề, sau đó hỏi người bên kia điện thoại: “Cô muốn đi đâu?”

“Tân Túc đi! Tỷ muốn đến Tân Túc chơi.”

Dù sao Hà Tề mới tới đây, dẫn hắn đến Tân Túc cũng không tệ, Âu Dương Ngoạt suy nghĩ một chút liền vui vẻ nhận lời: “Được!”

“Thật! Tỷ biết Ngoạt nhi là tốt nhất mà! Đúng rồi, Ngoạt nhi phải nhanh chút nha!” Bằng không baba của em về… Nếu hắn đi với em thì trò chơi này sẽ không thể hoàn thành.

“Được! Hai mười phút nữa chúng ta gặp nhau ở Tân Túc.”

Những lời này của Âu Dương Ngoạt khiến Hà Tề khiếp sợ, hắn trừng to mắt nhìn Âu Dương Ngoạt. “Ngoạt…Ngoạt thiếu gia, cậu vừa nói gì? Cậu muốn đi đâu?”

“Hả? Tân Túc a, có vấn đề gì không?”

“Không…không có gì, tôi chỉ cảm thấy thật trùng hợp, vừa rồi tôi cũng muốn cậu dẫn tôi đến Tân Túc.” Tâm tình Hà Tề bắt đầu bất ổn, cuộc điện thoại của Ngoạt thiếu gia tuyệt đối không phải trùng hợp!

“Vậy thì tốt rồi!” Dù sao trước khi đi Âu Dương Sóc đã kêu ta chiếu cố ngươi, khi về hắn sẽ đưa ta một trò chơi mới.

Không nói tiếp nữa, Âu Dương Ngoạt xoay người lên lầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui