Khoáng Thế Kim Sinh

Vẫn không yên lòng, tối đó Âu Dương Thần Tu chuyển Âu Dương Ngoạt đến bệnh viện tốt nhất Đông Kinh, đồng thời lợi dụng quan hệ Bổn gia Âu Dương Thần Tu mời tất cả những bác sĩ chuyên khoa não giỏi nhất trên thế giới đến hội chẩn cho Âu Dương Ngoạt.

Trước mắt mà nói, tình huống Âu Dương Ngoạt cũng không tệ lắm, ít nhất tình trạng xuất huyết nội không chuyển biến xấu bệnh tình không nặng thêm. Mà bác sĩ cũng đã nói với Âu Dương Thần Tu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ sáng mai Âu Dương Ngoạt sẽ tỉnh. Không thể nghi ngờ đây chính là tin tức tốt, tâm tình Âu Dương Thần Tu cũng tốt lên không ít. Tuy nhiên các vệ sĩ bên cạnh hắn thì thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một phút.

Âu Dương Ngoạt nằm phòng Vip, trong phòng không chỉ có một màu trắng giống phòng bệnh bình thường, cách bày trí hay cảnh tượng người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá ra ra vào vào.

Trong phòng chỉ có một mình Âu Dương Ngoạt, bên trong vô cùng ấm áp, bày trí giống y như ở nhà. Hai phía đối diện cửa phòng bệnh là cửa số sát sàn nhà, tựa như một bức tường thủy tinh, bức màn dày màu vàng nhạt được kéo sáng hai bên, trong góc tường thì đặt hai bồn hoa.

Phòng bệnh được ngăn làm hai, bên trong là giường bệnh, cách giường năm thước đặt một cái tủ TV, trên tủ là một cái TV Plasma 32 inch.

Bên ngoài xem như phòng khách, sàn nhà trải thảm màu cà phê, một bộ sofa màu nâu đậm, trên bàn là một bình hoa màu sắc rực rỡ.

Thời gian cũng vừa khéo, khi Âu Dương Thần Tu chuyển viện cho Âu Dương Ngoạt thì Hà Tề đồng thời tỉnh lại.

Âu Dương Sóc đang cẩn thận lau mặt cho Hà Tề, đột nhiên thấy lông mi Hà Tề run nhẹ rồi từ từ mở ra. Âu Dương Sóc vui mừng, lập tức đem khăn mặt ném sang một bên, quan tâm hỏi: “Em thế nào? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

“Sóc?” Chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng, Hà Tề lập tức nhắm mắt lại.

“Là anh! Em thấy thế nào? Trên người còn chỗ nào khó chịu không?”

Cổ họng có chút khô khốc. “Ưm, không có! Sóc, em muốn uống nước.”

Âu Dương Sóc lập tức rót nước cho Hà Tề, có lẽ đã lâu không uống nước, Hà Tề uống cạn sạch ly nước.

Đưa ly lại cho Âu Dương Sóc, Hà Tề nhìn nhìn gian phòng, sau đó hỏi: “Đây là đâu vậy? Đây không phải phòng em.”

Nghe Hà Tề hỏi, Âu Dương Sóc ngồi xuống cạnh Hà Tề, nhìn hắn nghiêm túc trả lời: “Đây là bệnh viện.”

“Bệnh viện? Tại sao em lại ở bệnh viện? Em đâu có bệnh? Anh đưa em đến bệnh viện khi nào sao em không biết?”

Âu Dương Sóc bắt đầu khẩn trương. “Tề…em …em thật sự không nhớ?”

Hà Tề lắc đầu, hắn thật sự không nhớ tại sao mình lại đến bệnh viện. “Em không nhớ.”

“Vậy…vậy em còn nhớ chuyện chúng ta không? Nhớ anh là ai không? Nhớ tại sao theo anh đến Nhật Bản không?” Quan tâm tất loạn, bây giờ Âu Dương Sóc cực kỳ sốt ruột, cái gì cũng có thể quên nhưng kính nhờ em ngàn vạn lần đừng quên anh!

Hà Tề cảm thấy có chút buồn cười. “Anh bị ngốc rồi à, Sóc, em làm sao có thể không nhớ anh là ai, không phải em mới kêu tên anh đó sao. Còn chuyện chúng ta, rồi tại sao em đến Nhật Bản em đều nhớ. Anh nói hiện giờ cha anh chưa chấp nhận nên bảo em tạm thời đến ở nhờ nhà tổng tài, em ở đó một tuần thì tổng tài đi Anh về, còn có Ngoạt thiếu gia nữa, bộ dạng cậu ấy thật xinh đẹp! Lúc ấy em thật không thể tin một thiếu niên lại có thể xinh đẹp đến vậy, nếu cậu ấy đứng một chỗ bất động, nhất định sẽ giống như một tượng búp bê được chế tác hoàn mỹ!”

“…Sau đó thế nào?” Biết Hà Tề còn nhớ mình, Âu Dương Sóc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Sau đó? Cái gì sau đó? Không phải mới gặp Ngoạt thiếu gia tối qua sao?”

“…” Âu Dương Sóc sững sờ nhìn Hà Tề, há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì. “Tề, em ở đây đợi anh, anh đi kêu bác sĩ, nhớ đừng chạy lung tung đợi anh quay lại biết không.” monganhlau.wordpress.co

m

“Em đâu phải trẻ con đâu mà chạy lung tung. Hơn nữa không phải anh nói đây là bệnh viện sao, em có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Em biết vậy thì tốt! Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”

Mười phút sau, một bác sĩ khoa não theo Âu Dương Sóc đến phòng bệnh. Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra cho Hà Tề, sau đó đưa hắn đi chụp CT, vì sợ đầu Hà Tề có khả năng bị va đập khi té xỉu. Nhưng sau một loạt kiểm tra, kết quả tất cả đều bình thường, trừ bỏ phần eo còn vết đỏ nhỏ do bị kim đâm thì không có bất cứ ngoại thương nào khác.

Theo tình huống Hà Tề, bác sĩ đề nghị Âu Dương Sóc nên tìm bác sĩ khoa thần kinh đến xem.

Tuy rằng so với Bổn gia, phân gia Âu Dương Sóc không tính là gì, nhưng bọn họ vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn tại Nhật Bản. Mặc dù hiện giờ đã khuya nhưng Âu Dương Sóc vẫn có thể mời được bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất Nhật Bản.

“Dựa theo lời ngài vừa nói, tôi cho rằng hiện tượng này của Tề tiên sinh là chứng lựa chọn mất trí nhớ. Đây là một loại chướng ngại về thần kinh. Bất quá những ca bệnh thế này rất hiếm gặp, cho dù có, đa số đều là do đầu bị va chạm..v.v… Đương nhiên, vẫn có một số trường hợp đặc biết, ví dụ như tinh thần người bệnh bị kích thích quá độ, thần kinh của họ chịu không nổi, tiềm thức mạnh mẽ muốn trốn tránh. Lúc này, đại não sẽ cưỡng chế cắt bỏ một phần ký ức, cưỡng chế quên đi những chuyện không muốn nhớ.”

Âu Dương Sóc trầm mặc một lúc mới hỏi: “Có khả năng khôi phục không?” Tề, chuyện gì khiến em chịu kích thích lớn như thế, chuyện gì khiến em ép buộc bản thân quên đi?

“Cái này rất khó nói, có thể có hoặc có thể không! Nhưng tôi đề nghị, nếu bệnh nhân lựa chọn quên đi thì hẳn đó là chuyện không vui, nên tôi nghĩ đối với bệnh nhân mà nói cũng không phải chuyện xấu. Đương nhiên, nếu ngài muốn bệnh nhân nhớ lại thì tôi sẽ khai một số thuốc hỗ trợ khôi phục ký ức, cộng thêm nghỉ ngơi nhiều hơn bình thường một chút. Ngoài ra, còn một biện pháp khác nữa là tái hiện lại cảnh tượng kích thích tinh thần bệnh nhân.”

“…Tôi đã biết.”

Lúc Âu Dương Ngoạt xảy ra tai nạn chỉ có một mình Hà Tề bên cạnh, mà bây giờ hắn lại lựa chọn quên đi một phần ký ức. Vậy đoạn ký ức đó rốt cuộc che giấu cái gì? Chẳng lẽ Tề cũng tham dự… Không! Chuyện này sao có thể! Mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy! Có lẽ vì Tề tận mắt chứng kiến người quen của mình bị tai nạn nên mới bị kích thích như vậy.

Âu Dương Sóc biết lý do này rất gượng ép, nhưng hắn thật sự không dám tưởng tượng việc Hà Tề tham dự trong đó. Tề, rốt cuộc tại sao ngươi lại lựa chọn trốn tránh…

xxxxxxxxxx

Âu Dương Thần Tu ban ngày thì bận rộn, ban đêm thì ở lại bệnh viện với Âu Dương Ngoạt chưa từng về nhà. Hắn luôn canh giữ bên cạnh Âu Dương Ngoạt, khi nào mệt mỏi quá thì ghé vào giường bệnh ngủ.

Bốn giờ sáng, Âu Dương Thần Tu bị âm thanh bình dưỡng khí báo hết đánh thức. Hắn ấn nút ở đầu giường gọi y tá, sau đó đợi y tá đổi xong bình dưỡng khí Âu Dương Thần Tu mới an tâm đi tắm rửa.

Lúc quay lại, Âu Dương Thần Tu đi đến cửa sổ kéo màn ra. Qua cửa sổ thủy tinh, Âu Dương Thần Tu thấy trời đã tờ mờ sáng, dưới lầu là một hoa viên, giữa hoa viên có một đài phun nước tượng thiên sứ cầm lẵng hoa, tiểu kê kê đang không ngừng phun nước, bốn phía không người, đèn đường vẫn thấp sáng như trước.

Kéo màn lại, Âu Dương Thần Tu đi tới giường bệnh, Âu Dương Ngoạt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay có thêm một chậu nước ấm, Âu Dương Thần Tu chuẩn bị lau mặt cho Âu Dương Ngoạt.

Để chậu nước lên ghế, Âu Dương Thần Tu ngồi xuống mép giường, vươn tay vén tóc trên trán con trai, Âu Dương Thần Tu vắt khăn, nhẹ nhàng lau trán, mắt, má, mũi, miệng…

Bây giờ Âu Dương Thần Tu rất muốn ôm bảo bối của mình, nhưng hắn không dám tùy tiện di chuyển cậu. Hai chân Âu Dương Ngoạt bó thạch cao, tay phải truyền dịch, hắn sợ hắn không cẩn thận làm đau cậu, hoặc làm tổn thương cậu.

Lau mặt xong, Âu Dương Thần Tu lau thân thể cậu. Sau khi hoàn tất hắn ném khăn vào chậu nước, tiếp đó cứ ngồi như vậy không nhúc nhích, lẳng lặng nắm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Âu Dương Ngoạt đặt lên môi hôn…

Thời gian giống như dừng lại tại khoảnh khắc này, Âu Dương Thần Tu cứ như vậy chăm chú nhìn người nằm trên giường…

Di động đột nhiên vang lên cắt ngang yên tĩnh trong phòng, Âu Dương Thần Tu giật mình lấy điện thoại ra xem. Hóa ra hôm qua mình cài báo thức. Hôm qua thư ký gọi điện báo sáng nay có cuộc họp, vốn định đêm qua ngồi máy bay về bên đó nhưng vì Âu Dương Ngoạt đột nhiên bị tai nạn nên không đi.

Một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra cho Âu Dương Ngoạt, tất cả đều tốt, tình trạng xuất huyết không chuyển biến xấu, tin tưởng không bao lâu nữa cậu sẽ tỉnh lại. Y tá cũng theo vào đổi túi dịch, kiểm tra số đo bình dưỡng khí rồi mới rời đi.

Bây giờ đã là tám giờ sáng, Âu Dương Thần Tu kéo màn cửa sổ sang hai bên, ánh sáng lập tức chiếu vào phòng.

Hà Tề vốn không bị thương nên hôm nay hắn có thể xuất viện. Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, chuyện thứ nhất Âu Dương Sóc làm chính là dẫn hắn đến thăm Âu Dương Ngoạt.

Đi vào phòng, đặt lẵng hoa và giỏ trái cây lên bàn, Âu Dương Sóc hỏi: “Lão ca, tiểu Ngoạt nhi có tốt không? Có tỉnh lần nào không?” mong

anhlau.wordpress.com

Âu Dương Thần Tu xoa mũi, ngồi lại giường, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt. “Không! Bất quá bác sĩ nói hôm nay Ngoạt nhi sẽ tỉnh.” Giống như nhớ ra cái gì đó, Âu Dương Thần Tu quay đầu, tầm mắt chuyển sang Hà Tề ngồi bên cạnh Âu Dương Sóc. “Lúc ấy ở bên cạnh Ngoạt nhi cậu có phát hiện cái gì bất thường không?”

Hà Tề khó hiểu nhìn Âu Dương Thần Tu. “Tổng tài, ngài…ngài nói gì tôi nghe không hiểu?”

Âu Dương Sóc vội ho một tiếng. “Khụ…lão ca, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Âu Dương Thần Tu nghĩ nghĩ, lại nhìn người trên giường rồi gật đầu đáp ứng. “Được!”

“Tề, em ở đây bồi tiểu Ngoạt nhi, nếu cậu ấy tỉnh lại thì lập tức báo cho chúng ta biết.”

“Dạ, em biết rồi!”



Ngoài phòng, Âu Dương Sóc đem tình huống Hà Tề một năm một mười (đầu đuôi góc ngọn) nói cho Âu Dương Thần Tu, duy nhất phán đoán khiến hắn sợ hãi kia là không dám nói ra.

“Lựa chọn mất trí nhớ? Ý cậu là cậu tađã quên hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay?”

“Ừ.”

“…”

“Lão ca, vệ sĩ đủ không? Có cần em phái thêm người đến đây không? Em nghĩ đối phương nhất định muốn mạng Ngoạt nhi, nếu bọn họ biết Ngoạt nhi còn sống, nhất định sẽ ra tay lần nữa.”

Điều này Âu Dương Thần Tu cũng đã nghĩ qua. “Ừ, như vậy cũng tốt!” Kỳ thật Âu Dương Thần Tu cũng không cần người, vệ sĩ bên cạnh hắn đều là tinh anh trong tinh anh. Nhưng hiện giờ hắn không dám tự tin như thế nữa, một lần sai lầm đã quá đủ, cho nên bây giờ hắn sẽ sử dụng tất cả những gì có thể để bảo hộ cậu, hắn không bao giờ để Âu Dương Ngoạt gặp nguy hiểm lần nào nữa.

“Sóc! Sóc! Nhanh…nhanh vào đây…cậu ấy, cậu ấy tỉnh…” Lúc này, một loạt tiếng kêu vui mừng từ trong phòng truyền ra, Âu Dương Sóc chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua mặt, khi nhìn lại thì Âu Dương Thần Tu đã vọt vào phòng.

Âu Dương Ngoạt ngồi trên giường, đôi mắt xanh thẫm mở to đánh giá gian phòng. Đang nhìn thì bị Âu Dương Thần Tu như một trận gió chạy vào làm giật mình, Âu Dương Ngoạt ngơ ngác nhìn Âu Dương Thần Tu, sau đó mở miệng kêu. “Baba à!”

Âu Dương Thần Tu vốn mừng rỡ như điên, nhưng khi nghe cậu gọi xong, thời gian tựa như đóng băng, nụ cười trên mặt cứng lại, hắn gắt gao nhìn Âu Dương Ngoạt. “Ngươi vừa gọi ta cái gì?”

Vẻ lạnh lùng của Âu Dương Thần Tu rõ ràng đã dọa đến cậu, Âu Dương Ngoạt có chút sợ sệt trả lời: “Ba…ba.”

Trời đất sụp đổ! Âu Dương Thần Tu cảm thấy mình muốn xỉu. Baba? Bảo bối chưa bao giờ gọi hắn như vậy, Âu Dương Ngoạt trước kia cũng không gọi như vậy! Ngươi là ai? Ngươi có thật là Ngoạt nhi của ta không? Baba? Một từ ngữ thật buồn cười làm sao! monganhlau.wordpress.com

Tự nói với bản thân phải bình tĩnh, Âu Dương Thần Tu bình ổn cảm xúc như sóng biển mãnh liệt trong lòng. Tận khả năng ôn nhu hỏi: “Ngươi có nhớ ta tên gì không? Có nhớ tên của mình không?”

Âu Dương Ngoạt lăng lăng nhìn hơn nữa ngày mới can đảm trả lời: “Ba tên Tu, con tên Diêm Hạo Nguyệt…không không…con tên Âu Dương Ngoạt…cũng không phải…con…con…ô ô ô ô…con rốt cuộc tên gì? Baba…”

Âu Dương Thần Tu trợn mắt há hốc mồm, Âu Dương Ngoạt cư nhiên khóc trước mặt hắn.

Không chỉ riêng hắn, tất cả người ở đây đều ngây ra như phỗng, cứ như đóng đinh tại chỗ.

Vẫn là Âu Dương Thần Tu phản ứng đầu tiên, chuyện hắn cần làm bây giờ là nhấn cái nút ở đầu giường, gọi đám chuyên gia nổi danh thế giới chết tiệt kia đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui