Khoáng Thế Kim Sinh

Ngọn cây theo gió lay động, mặt trăng tinh nghịch bắt đầu chơi trò trốn tìm, khi thì chui ra khỏi tầng mây dày, khi thì trốn vào. Toàn bộ núi rừng cũng theo nó chơi trò lúc sáng lúc tối. Lúc này nó lại đi ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống toàn bộ núi rừng, rừng cây tối như mực bắt đầu trở nên sáng ngời, thân ảnh Âu Dương Ngoạt cũng lộ ra.

“Ai ở bên kia?” Một người đàn ông xa lạ lên tiếng hỏi, đánh vỡ u tĩnh.

Âu Dương Ngoạt cười lạnh, vốn mục tiêu hôm nay chỉ có một mình Harry, nhưng hiện tại chỉ sợ thêm mấy tên. Nhanh chóng biến mất tại chỗ, Âu Dương Ngoạt ẩn núp trong bóng râm một cây đại thụ cách đó không xa.

Không bao lâu, hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện tại vị trí Âu Dương Ngoạt vừa đứng, dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với nhau.

“Không có ai a, rốt cuộc vừa rồi mày nhìn rõ không?”

“Kỳ quái a, vừa rồi tao thấy rõ ràng ở đây có người.”

Nhưng vào lúc này, bất thình lình xuất hiện tiếng còi, nghe có vẻ đặc biệt vang dội. Hai người đàn ông sau khi nghe tiếng còi, dường như muốn biết xảy ra chuyện gì nên xoay người đi về hướng đó. Thẳng đến khi không còn nghe được tiếng bước chân bọn họ, Âu Dương Ngoạt mới từ chỗ tối đi ra.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng còi vừa rồi chỉ sợ không phải là chuyện tốt gì đối với mình.



Bên kia, nhìn thủ hạ tập hợp, Harry hỏi. “Có ai phát hiện mục tiêu không?”

“Cho đến bây giờ còn chưa phát hiện.”

“Tiếp tục tìm, cậu ta không có trên đỉnh núi, ta mới từ trên đó xuống. Cậu ta hẳn là ở gần đây, dưới chân núi có người thủ cậu ta không thể nào xuống núi được. Tìm cho ta, nếu tìm được thì bắt lại, còn nếu phản kháng, chạy trốn, vậy thì cứ bắn vào chân. Nhớ kỹ, ta không muốn thấy một người chết.”

“Vâng.” Một lát sau, tất cả mọi người tản ra xung quanh, sau đó biến mất tại chỗ.



“Ha ha, sao lại chơi vui như vậy.” Ở chỗ tối nhìn tất cả, Les trêu tức nói.

“Vậy chúng ta làm thế nào?” Địch Mễ như có điều suy nghĩ hỏi.

“Còn làm thế nào? Đương nhiên là xem tình huống rồi nói sau.” Les trả lời.

“Không thông báo cho cậu ấy sao?” Ý Địch Mễ là, không thông báo cho Âu Dương Ngoạt kế hoạch Harry sao.

“Harry là một tên tự phụ, trước không nói hắn có khả năng đã biết rõ Âu Dương Ngoạt, hơn nữa hiện tại em có thể tìm được cậu ấy sao?” Sau khi Âu Dương Ngoạt được đưa đến đây hai người bọn họ liền theo đuôi tới, nhưng vẫn không tìm được Âu Dương Ngoạt. Ngược lại chó ngáp phải ruồi tìm được đám người Harry.

“Sớm biết vậy chúng ta nên cài thiết bị định vị trên người cậu ấy.” Như vậy sẽ giảm bớt mấy thứ phiền toái này.

“Chính xác! Bất quá chị nghĩ chúng ta có thể rất nhanh tìm được cậu ấy.” Les nói xong bắt đầu đánh giá bốn phía. “Tên Harry kia nói rất đúng, Âu Dương Ngoạt hẳn là ở gần đây. Đi theo chị, chị nghĩ chị đã biết vị trí của cậu ấy.” Gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười, Les kéo Địch Mễ đi về một hướng khác.

Như vậy, tiểu thiếu gia, hãy chứng minh cho tôi thấy, cậu có đủ tư cách để Ám cam tâm tình nguyện phục tùng không?



Rõ ràng nói mỗi bên phái mười người, nhưng Âu Dương Ngoạt ngồi trên cây lại thấy đối phương không chỉ mười người. Hơn nữa, càng làm cho người ta hoài nghi chính là, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy người của Randy Chomsky. Loại tình huống này nếu không phải thủ hạ Randy Chomsky bị người Harry thu thập thì chính là ông ta căn bản không có phái người đến đây. Bất quá là tình huống nào Âu Dương Ngoạt cũng không quan trọng, như vậy với cậu mà nói tương đối thuận tiện, dù sao cậu cũng không muốn lát nữa ngộ thương người phe mình.

Lúc này, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt Âu Dương Ngoạt. Hắn cầm đèn pin, hết sức chăm chú quan sát bốn phía. Ngay khi hắn đến gần cái cây Âu Dương Ngoạt ẩn núp, chỉ thấy Âu Dương Ngoạt mới vừa rồi còn ngồi trên cây thân thể đột nhiên lộn ngược về phía sau, hai chân móc nhánh cây, tay vừa vặn với tới cổ người đàn ông. Cậu ôm đầu người nọ, sau đó dùng sức vặn một cái, tiếng xương cốt gãy quen thuộc vang lên. monganhlau.wordpress.com

Nhảy xuống đất, ngồi xổm bên cạnh thi thể, Âu Dương Ngoạt lần mò trên người hắn được một đôi bao tay cao su màu trắng ngà và một khẩu súng. Bỏ khẩu súng lại chỗ cũ, Âu Dương Ngoạt chỉ lấy bao tay cao su, sau đó đeo vào, rút dây lưng thi thể, trói chặt cổ thi thể vào thân cây.

Cách đó không xa lại có tiếng bước chân, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng biến mất tại chỗ.

“Này, tao còn tưởng mày đi đâu, hóa ra là lười biếng ở đây. Đứng lên, đừng ngồi ở đó, đợi lát nữa Harry biết là mày không xong.” Người tới nhìn đồng bọn ngồi dưới tàng cây cách đó không xa nói.

Thấy đồng bọn không phản ứng, người tới lập tức tiến lên. “Này mày ngủ…!!” Đến gần mới phát hiện đồng bạn hai mắt trợn trừng, người nọ bị dọa không nhẹ. Hắn đặt mông ngồi trên đất, tay run rẩy. “…Này?” Hắn cẩn thận vươn tay kiểm tra hơi thở đồng bọn, ngay sau đó kinh hãi nhảy dựng lên, rút súng nhắm ngay trước mặt, cả người căng thẳng nhìn khắp nơi.

Hắn từng bước từng bước lui về phía sau, dựa lưng vào một thân cây cách thi thể đồng bọn khá xa. Cũng không biết một con dao găm tản ra hàn quang đang từ từ tiếp cận hắn, tiếp đó lặng yên không một tiếng động cắt đứt cổ họng. Tức thì, máu ấm áp như suối phun ra, người này gần như không có cơ hội lên tiếng đã bị cắt đứt động mạch cổ.

Âu Dương Ngoạt ra tay rất nhanh, từ bàn tay không lây dính một giọt máu của cậu đã đủ biết.

Đi một đường, giết một đường, Âu Dương Ngoạt đến chỗ nào chỗ đó gần như không để lại một người sống. Từ lúc giết người thứ hai, Địch Mễ và Les cũng đã tìm đến, bọn họ không tới gần cậu, chỉ đi theo rất xa phía sau. Âu Dương Ngoạt như quỷ mỵ không một tiếng động tiếp cận địch nhân, ra tay cấp tốc gần như thấy không rõ. Trong bóng đêm, bọn họ không thấy rõ mặt Âu Dương Ngoạt, nhưng dựa vào cảm giác sát thủ, bọn họ biết Âu Dương Ngoạt lúc này thật sự rất đáng sợ.

Khi rừng cây yên tĩnh, nhất định có động vật săn mồi. Không biết có phải động vật cũng phát giác ra nguy hiểm hay không, chỉ cần chỗ Âu Dương Ngoạt đến, gần như không có bất cứ âm thanh động vật nào. Cái loại yên tĩnh này thật khiến người ta khiếp sợ.

“Harry ở đâu?” Âu Dương Ngoạt một tay bóp cổ một tay chỉa súng vào trán người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cậu thấy người mà không giết ngay lập tức. Đối với người không hề có năng lực phản kháng như sơn dương này, Âu Dương Ngoạt đã chán.

“Khô…không biết chính xác vị trí của hắn, có…có lẽ ở phía nam rừng cây.”

Dùng bán súng đánh mạnh vào đầu hắn, Âu Dương Ngoạt một cước đá người đàn ông hôn mê bất tỉnh xuống sườn dốc. Tính luôn người vừa rồi, thủ hạ Harry gần như đã bị xử lý hết, dọc theo đường đi Âu Dương Ngoạt không gặp bất cứ ai.

“Thật không nghĩ tới, ngươi lại tìm ta mà không phải cố gắng trốn xuống núi.” Nhìn Âu Dương Ngoạt trước mặt, Harry ngồi trên tảng đá có chút ngoài ý muốn nói.

“So với chạy trốn, ta càng thích quang minh chính đại xuống núi.”

“A, vậy ngươi muốn quang minh chính đại kiểu nào? Theo ta? Hay cùng bọn họ giết ta?” Tầm mắt dừng trên người Les và Địch Mễ sau lưng Âu Dương Ngoạt.

“Không.” Ban đêm Âu Dương Ngoạt cảnh giác cao hơn so với ban ngày, cho nên khi bọn họ cách cậu mười thước cậu đã biết. Cậu vừa cởi bao tay vừa nói. “Đây là trò chơi của tôi, không cần các người nhúng tay.” Những lời này là nói với Địch Mễ và Les.

“Đã rõ.”

“Các ngươi xác định?” Đối với quyết định hai người Địch Mễ, Harry có chút giật mình. Người khác không biết Âu Dương Ngoạt chứ hai Ám này còn không biết sao? Một thiếu gia nuông chiều từ bé có thể là đối thủ của hắn? Đây quả thực là một kiện đại chê cười.

Lấy tất cả súng, dao ném xuống đất, Âu Dương Ngoạt nhìn người đàn ông đối diện. “Nếu ngươi lo lắng ta có thể bảo bọn hắn rời đi.” Tuy đơn đả độc đấu không phải điểm mạnh của cậu, bất quá Âu Dương Ngoạt rất muốn thử người đứng đầu Ám mạnh như thế nào. Nếu người đàn ông này có thể đánh ngang tay với cô, như vậy cũng xem như cơ hội tốt.

“Không, không cần, ta ngược lại vô cùng hy vọng bọn họ ở lại.” Harry không cho là mình thua, chờ hắn giải quyết Âu Dương Ngoạt, Les thì đánh ngang tay, duy nhất còn lại Địch Mễ mà thôi. Bất quá một mình hắn căn bản không thể mang Âu Dương Ngoạt xuống núi.

Lúc này tất cả đường xuống núi đều bị phong tỏa, mỗi người đều cầm súng nhắm ngay lối ra.

Harry đã phạm vào một sai lầm trí mạng, đó chính là khinh địch. Hắn cũng không biết rốt cuộc thủ hạ của mình tổn thất bao nhiêu, một phần nguyên nhân chính là sự xuất hiện của hai người Địch Mễ khiến hắn phán đoán sai lầm. Đợi ở đây mãi mà không thấy thủ hạ của mình xuất hiện hắn liền biết bọn họ xảy ra chuyện gì, bất quá hắn luôn cho rằng Địch Mễ và Les làm. Từ đầu tới cuối, hắn không hề tính tới Âu Dương Ngoạt.

Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, mù quáng phát động công kích Âu Dương Ngoạt, tuy chiêu chiêu nhanh chuẩn, nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn nhanh nhẹn né tránh và đánh trả khiến hắn từ từ tỉnh táo lại. “Người Âu Dương gia thật làm cho ta kinh ngạc.” Hắn muốn vươn tay túm áo Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Ngoạt lại trở cổ tay bắt lấy tay hắn, tiếp đó lộn ngược ra sau lưng hắn, đá một cước về phía đầu gối hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng tầm thường, trong nháy mắt Âu Dương Ngoạt xuất hiện sau lưng mình hắn đã phát hiện có vấn đề. Âu Dương Ngoạt khác với Harry chính là, cậu ra tay tàn nhẫn, chiêu chiêu thu mệnh, hơn nữa cậu là thiếu niên, thân thể tương đối linh hoạt nhanh nhẹn.

Les và Địch Mễ tuy hai mắt gắt gao nhìn hai người đánh nhau, nhưng bọn họ một chút cũng không thả lỏng cảnh giác đề phòng bốn phía.

Sát thủ thời đại này căn bản là không đáng giá nhắc tới so với thời đại trước kia Âu Dương Ngoạt, tốc độ thật sự kém hơn rất nhiều.

Giao thủ không bao lâu, Harry bắt đầu không theo kịp tốc độ Âu Dương Ngoạt. Trong lúc nhất thời, bụng hắn lãnh một cước chuẩn xác của Âu Dương Ngoạt. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, một tay ôm bụng, tận khả năng cách xa Âu Dương Ngoạt. “Ta thật sự đánh giá thấp ngươi, Âu Dương thiếu gia.”

Tuy lý trí vẫn còn, nhưng Âu Dương Ngoạt lại vô cùng phấn khởi. Giết, cái từ này không ngừng mãnh liệt trong tim cậu. Âu Dương Ngoạt gần như không trả lời bất cứ câu hỏi nào của đối thủ, cậu chỉ một lòng một dạ nhìn ‘con mồi’ trước mắt. Bước một bước đến gần Harry, nương ánh trăng, có thể thấy biểu tình Âu Dương Ngoạt lúc này còn lạnh hơn so với vừa rồi. Trong mắt phát ra quang mang vừa xa lạ vừa quen thuộc – đó là ánh mắt mãnh thú, ánh mắt khi đi săn con mồi.

Thấy Âu Dương Ngoạt như vậy, trực giác Harry lần đầu tiên rõ ràng như thế. Trốn! Nếu không sẽ chết! Trong đầu hắn không ngừng phát ra cảnh báo. Vì cầu sinh, vì sống sót, hắn dùng mũi chân hất cát về phía Âu Dương Ngoạt, tiếp đó nhân cơ hội đánh tới, hắn túm lấy tay Âu Dương Ngoạt rồi bẻ ngoặt ra sau lưng. Kế hoạch bắt Âu Dương Ngoạt làm giao dịch với Âu Dương Thần Tu đã biến mất không thấy bóng dáng, trở thành chém giết cầu sinh.

“Ngoạt thiếu gia!” Chứng kiến hành vi ti tiện của Harry, Địch Mễ tức giận muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bị Les giữ chặt. “Em muốn chết sao? Nếu em nhảy vào, chị dám cam đoan Âu Dương Ngoạt nhất định sẽ đánhiẹm!” Thiếu niên này quá nguy hiểm, cậu hiện giờ một chút cũng không giống một thiếu gia nhà giàu cao quý. Ngược lại càng giống một người sống trong hắc ám, liên tục dùng máu để làm lễ rửa tội – ám sát giả.

‘Rắc’ một tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy bả vai Âu Dương Ngoạt phát ra âm thanh. Mà Harry lúc này đã bị Âu Dương Ngoạt không chế. Một con dao đâm xuyên qua bàn tay Harry, đóng đinh hắn trên cây. Chân Âu Dương Ngoạt nâng cao, mũi giày đặt tại yết hầu Harry.

“Người này tùy các ngươi xử lý.” Đã không còn giá trị giải trí, Âu Dương Ngoạt mắt lạnh nhìn Harry cố nhịn đau, đầu cũng không quay lại nói với hai người Địch Mễ.

“…”

Cảm giác hai người đi tới, Âu Dương Ngoạt xoay người đi nhặt súng vừa rồi ném xuống đất.

Nghe tiếng bước chân đi theo mình, Âu Dương Ngoạt quay đầu, chỉ thấy Les và Địch Mễ quỳ một gối xuống đất. Les ánh mắt lộ ra vui sướng nhìn Âu Dương Ngoạt, còn Địch Mễ lại là cuồng nhiệt và sùng bái. Lúc này, Les hướng Âu Dương Ngoạt tuyên thệ. “Ta – Les, đại biểu tất cả thành viên Ám tuyên thệ, chúng ta nguyện ý trung thành với ngài. Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân thứ hai của chúng ta.”

“Các ngươi cho rằng cậu ta có thể trăm phần trăm kế thừa Âu Dương gia sao?” Harry khinh thường nói.

“Ngươi có ý gì?” Địch Mễ đứng lên.

“Hừ! Les, sao ngươi không nói cho bọn họ biết.” Harry không để ý tới Địch Mễ, ánh mắt của hắn đặt trên người Les.

Đối mặt ánh mắt nghi ngờ Âu Dương Ngoạt, Les có chút do dự, bất quá cuối cùng cô vẫn nói ra. “Ngày mai Tu thiếu gia…Tu thiếu gia ở Bổn gia…” Cô dừng thật lâu, cuối cùng thở dài. “Cử hành hôn lễ.”

“Ha ha ha ha, nghe không, Âu Dương Thần Tu kết hôn, các ngươi cho rằng Âu Dương gia sau này chỉ có một mình Âu Dương Ngoạt là người thừa kế sao.” Harry cười to.

Nghe được tin tức này cảm xúc Âu Dương Ngoạt không hề dao động, trên mặt cũng không chút biểu tình. Cậu chỉ bắn ba phát súng lên bụng Harry. “Ngươi có thời gian mười phút để chờ người của mình đến cứu. Trong lúc đó, ngươi sẽ từ từ thể nghiệm tư vị máu chảy ra khỏi cơ thể, mãi đến khi cơ thể rét run, hoàn toàn mất đi tri giác, co giật mà chết. Xin khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng kích động, bằng không chỉ năm phút sau ngươi liền game over. Đương nhiên, nếu ngươi muốn tự sát thì lại khác.”

Đưa súng cho Địch Mễ, Âu Dương Ngoạt khôi phục khớp vai. “Gọi điện thoại kêu Bổn gia chuẩn bị máy bay cho ta, ngày mai ta về Anh.” Thêm người thừa kế thì sao. Chính xác mà nói Âu Dương gia không phải có hai sao, nhưng một người kia ở vào hoàn cảnh tùy thời tùy chỗ bị mình giết mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui