Khoáng Thế Kim Sinh

“Ám truyền tin tức về Bổn gia, Ngoạt nhi đã khôi phục, hơn nữa hôm nay sẽ về đến Anh.” Trong thư phòng chủ trạch Bổn gia, Âu Dương Bạc Tang nhìn Âu Dương Thần Tu nói.

Âu Dương Thần Tu nhẹ cười ra tiếng, từ chối cho ý kiến nói. “Haha! Con biết!”

“Con định giải thích thế nào?” Lần trước khi ông kêu Âu Dương Thần Tu kết hôn, thái độ của Âu Dương Ngoạt không phải Âu Dương Bạc Tang không phát hiện. Bất quá lúc đó ông không biết quan hệ cấm kỵ giữa hai cha con, ông chỉ nghĩ Âu Dương Ngoạt ỷ lại và muốn độc chiếm Âu Dương Thần Tu. Bây giờ đã biết quan hệ bọn họ, cho nên Âu Dương Bạc Tang cũng rõ ràng cháu nội lần này trở về đại biểu cái gì.

“Cha chấp nhận chuyện hai chúng con?” Không trả lời vấn đề Âu Dương Bạc Tang, Âu Dương Thần Tu hỏi ngược lại.

“Chỉ cần con kết hôn và sau đó có thêm một người thừa kế, cha liền chấp nhận.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của Âu Dương Bạc Tang.

Âu Dương Thần Tu chẳng hề lưu tâm điều kiện Âu Dương Bạc Tang, cũng không có tỏ vẻ gì. Một lát sau mới mở miệng. “Con vẫn luôn cho rằng giấu diếm tin tức rất tốt.” Âu Dương Thần Tu vẻ mặt thoải mái nói. “Nếu Ngoạt nhi vì vậy mà trở về thì chứng tỏ trong lòng nó con rất quan trọng.” Thời điểm nói những lời này, vẻ mặt của hắn vô cùng sáng láng.

“…” Đây là ‘hết thuốc chữa’ sao? Âu Dương Bạc Tang có chút bất đắc dĩ nghĩ. “Con hẳn là đoán được nguyên nhân Ngoạt nhi trở về, cha muốn hỏi con, con dự định nói chuyện này với nó thế nào?” Từ góc độ nào đó mà nói, Âu Dương Bạc Tang cũng không muốn Âu Dương Ngoạt ngăn cản Âu Dương Thần Tu kết hôn. Bổn gia cần một người thừa kế dự bị, vì ông biết Âu Dương Thần Tu chắc chắn sẽ không cho phép Âu Dương Ngoạt kết hôn.

“Không cần dự định gì cả, dù sao người kết hôn cũng không phải con.” Tựa vào lưng ghế, Âu Dương Thần Tu không chút do dự nói ra. monganhlau.wordpress.co

m

“Con nói gì?” Thanh âm Âu Dương Bạc Tang bắt đầu nâng cao, hai mắt thẳng tắp nhìn con trai bộ dáng nhàn nhã tự đắc. Ông hy vọng mình vừa rồi nghe lầm.

“Con nói người kết hôn không phải con.”


“… Tu! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con muốn làm gì?” Âu Dương Bạc Tang hoàn toàn đoán không ra ý tưởng của Âu Dương Thần Tu. (Dung: đoán ko ra thì cứ ngồi coi kịch hay đi,phư phư)

Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai. “Đến lúc đó cha sẽ biết.”



Trên máy bay tư nhân, Âu Dương Ngoạt đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cậu đội một cái mũ lưỡi trai màu xám, áo sơ mi trắng, quần vàng nhạt phối với giầy thể thao, trang phục thể thao điển hình học sinh trung học.

“Ngoạt thiếu gia, chúng ta đã tới.” Địch Mễ ngồi cách đó không xa nhắc nhở.

“Ừ.” Mở mắt, Âu Dương Ngoạt nhìn nhìn cabin trả lời.

Chờ máy bay hạ cánh ổn định, ba người bước xuống, xe Bổn gia đã chờ sẵn ngoài sân bay.

Ngồi lên xe, tài xế không đưa Âu Dương Ngoạt đến chủ trạch Bổn gia mà đưa đến biệt thự Wales.

“Các ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Trong xe, Âu Dương Ngoạt ngữ khí vô cùng bình thản hỏi.

“Tu thiếu gia đang ở Wales chờ ngài. Chúng ta nhận mệnh lệnh đưa ngài tới đó.” Một vệ sĩ hồi đáp. Tuy hắn dùng kính ngữ, nhưng người Bổn gia từ trước tới nay đều là một bộ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hôn lễ nói là cử hành ở Bổn gia, nhưng kỳ thật là ở Wales. Tòa biệt thự kia chính là cấm địa của Bổn gia, ngoài người Bổn gia, chỉ có Ám, vệ sĩ và một ít người hầu được đi vào. Đương nhiên, kể cả người phân gia (bao gồm gia chủ phân gia) cũng không được đến đây.


Cửa chính biệt thự ngay trước mắt, Âu Dương Ngoạt không nói gì, khi xe dừng lại liền mở cửa nhảy xuống, vứt lại đám vệ sĩ phía sau.

Xuyên qua vườn hoa biệt thự, dọc theo đường đi Âu Dương Ngoạt không hề gặp người hầu hoặc vệ sĩ nào. Càng thêm kỳ quái chính là, ngay cả tân khách cậu cũng không nhìn thấy lấy một người.

Trên lý thuyết, gia chủ Bổn gia cử hành hôn lễ người phân gia không thể không đến, mà hiện giờ địa điểm tổ chức lại không có một bóng người. Sở dĩ Âu Dương Ngoạt cho là như thế là vì thời đại trước kia của cậu, hôn lễ đã không còn tổ chức ở nhà thờ. Cho nên biệt thự hôm nay không có ai là vì tất cả đều đến nhà thờ.

Chân trước vừa bước vào cửa, Âu Dương Ngoạt liền bị ôm lấy từ phía sau. Khí tức quen thuộc kia khiến cậu lập tức quên phản kháng, cứ ngoan ngoãn như vậy mặc hắn ôm.

“Bảo bối đã về, ta nhớ ngươi!” Âu Dương Thần Tu dùng sức ôm chặt cậu, vùi đầu vào gáy cậu không ngừng ngửi mùi hương đặc biệt trên người Âu Dương Ngoạt. Hơi thở của hắn lướt nhẹ qua cổ và lỗ tai khiến cậu hơi ngứa.

“Nhớ.” Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, Âu Dương Ngoạt chỉ ân một tiếng tỏ vẻ trả lời.

“Ngươi đã biết.” Âu Dương Thần Tu đột nhiên nói như vậy. Ý của hắn chính là, Âu Dương Ngoạt đã biết chuyện hắn muốn kết hôn. Bằng không cũng sẽ không gấp gáp từ Mexico trở về, đã vậy thời điểm trở về còn cùng ngày cử hành hôn lễ. (Dung: đương nhiên!Phá hôn lễ phải vào lúc gay cấn chứ)

“Ta không cho phép!” Không nhiều lời vô nghĩa, Âu Dương Ngoạt ngữ khí bình tĩnh nói ra mấy chữ.

“Ha ha, ta biết.” Cúi xuống bế Âu Dương Ngoạt lên, Âu Dương Thần Tu xoay người đi thẳng lên lầu.

Kỳ thật Âu Dương Thần Tu vốn định chờ xử lý xong chuyện này thì đi đón Âu Dương Ngoạt. Theo kế hoạch ban đầu Âu Dương Ngoạt tháng sau mới về, nhưng vì chuyện hôn lễ mà cậu về trước thời gian, cũng làm xáo trộn kế hoạch của Âu Dương Thần Tu… monganhlau.wordpress.com


Nhà thờ

Vốn nên ở nhà thờ cử hành hôn lễ, Âu Dương Thần Tu lại ở Wales, có thể tưởng tượng đây tuyệt đối là chuyện không hợp lệ thường. Cho nên lúc này, trong nhà thờ, khi tất cả tân khách nhìn người đàn ông tuổi trẻ mặc trang phục chú rể đứng trước mặt đều trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không người nào kịp phản ứng.

Xảy ra chuyện gì? Người này là ai vậy? Tại sao lại mặt trang phục chú rể đứng đó? Không phải người hôm nay kết hôn là Âu Dương Thần Tu sao? Âu Dương Thần Tu ở đâu? Hồi lâu sau, đủ loại nghi vấn nổ tung trong lòng tất cả tân khách. Người khôi phục tinh thần bắt đầu thầm thì bàn tán với người bên cạnh.

“Tu đâu?” Âu Dương Bạc Tang mặc dù biết hôn lễ hôm nay Âu Dương Thần Tu nhất định sẽ làm gì đó, ngược lại còn có chút chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi ông nhìn thấy ngươi thay thế con trai vẫn không nhịn được hỏi An Húc Nhiên bên cạnh.

“Thiếu gia đang ở Wales với tiểu thiếu gia.” Tính tính thời gian Âu Dương Ngoạt cũng đã tới Anh, cho nên An Húc Nhiên nói như vậy cũng không sai.

“…”

Cha sứ mặc áo chùng thâm, cầm quyển kinh thánh đứng trước đài. Lúc này khúc nhạc cưới bắt đầu vang lên, nhà thờ vốn ‘náo nhiệt’ bắt đầu yên tĩnh lại. Thảm đỏ thật dài, kéo dài ra tận bên ngoài nhà thờ, cô dâu mặc áo cưới màu trắng từ từ đi vào. Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đi theo sau kéo tà áo cưới quá dài, mỗi bước cô đi về phía trước, trên không liền rơi xuống vô số cánh hoa.

Khăn voan màu trắng trên đầu không ngăn được tầm mắt cô, khi nhìn thấy chú rể trước mặt không phải là người mình ngày nhớ đêm mong, người phụ nữ gương mặt mang theo mỉm cười hạnh phúc thoáng chốc sửng sờ tại chỗ.

Cũng không lâu lắm, vị cô dâu kia khôi phục tinh thần. Cô tức giận xốc lên khăn voan che mặt, đôi mắt lóe ra lửa giận nhìn trừng trừng người đàn ông xa lạ mặc trang phục chú rể. Có lẽ phát hiện tình huống không thích hợp, khúc nhạc cưới cũng đột nhiên gián đoạn, trong nhà thờ lúc này yên tĩnh đến không có một âm thanh.

Người phụ nữ cứ đứng ở đó, trước mặt nhiều tân khách như vậy cô đành phải tận lực làm cho mình bình tĩnh lại. Cô siết chặt bó hoa trong tay, sau đó thanh âm kiềm nén hỏi người đàn ông xa lạ kia. “Anh ấy đâu?” Âu Dương Thần Tu đâu?

“Thiếu gia có việc nên không đến tham gia hôn lễ cuả chúng ta được.” Người nọ mặt không đổi sắc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trong mắt cũng không có chút tình cảm nào, cho dù là một chút thương hương tiếc ngọc.

“Không đến tham gia? Chúng ta? Đây là có ý gì?” Người phụ nữ có chút mê man, tư duy trong lúc nhất thời không lý giải được những lời này. Hoặc là nói, cô trốn tránh không muốn lý giải.

“Người kết hôn với cô không phải Tu thiếu gia mà là tôi.” Tuy hắn không hề biết người phụ nữ này, nhưng nếu thiếu gia ra lệnh bảo hắn thay thế thiếu gia kết hôn, làm thuộc hạ hắn sẽ hoàn toàn nghe theo.


Bó hoa trên tay cô rơi xuống thảm, cảm xúc bắt đầu mất khống chế, trở nên kích động. Tầm mắt đảo qua cha sứ, Âu Dương Bạc Tang, cuối cùng dừng lại trên người An Húc Nhiên. “Hắn ở đâu?”

“Wales!” Âu Dương Thần Tu đã phân phó, nếu người này hỏi thì thẳng thắng nói hắn ở Wales.

Đại não đã không còn rãnh rỗi suy nghĩ tại sao An Húc Nhiên lại dễ dàng nói cho cô biết chỗ Âu Dương Thần Tu. Đạt được đáp án, cô nhấc làn váy thật dài, đầu cũng không quay lại chạy ra khỏi nhà thờ, bỏ lại tất cả tân khách lẳng lặng nhìn tất cả xảy ra.

“Tân khách giao cho ngươi, ta nghĩ Tu hẳn là đã phân phó cho ngươi.” Âu Dương Bạc Tang nhìn An Húc Nhiên nói. Theo lẽ thường, loại chuyện này nên do Âu Dương Bạc Tang ra mặt xử lý, thậm chí xin lỗi tân khách. Bất quá đang ngồi ở đây đều là người phân gia, làm gia chủ tiền nhiệm Bổn gia ông cũng không cần phải làm như vậy. Huống hồ, ông còn phải đến Wales nhìn xem tên xú tiểu tử Âu Dương Thần Tu kia rốt cuộc diễn trò gì.

“Vâng!” An Húc Nhiên cung kính trả lời.

Âu Dương Bạc Tang gật đầu, xuyên qua hành lang, từ cửa sau nhà thờ rời đi.



“Ân…không…không được…” Trong một gian phòng biệt thự Wales, hai thân thể gắt gao quấn cùng một chỗ. (Dung: bắt đầu tưởng tượng*chảy nước miếng*) (hình tượng hình tượng a ~)

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Âu Dương Ngoạt đỏ rực, làn da cũng biến thành màu hồng yêu diễm. Mái tóc màu nâu nhạt đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hai mắt che kín một tầng hơi nước, đôi môi đỏ thắm khe khẽ rên rỉ. Bộ dáng cho dù bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên ***. monganhl

au.wordpress.com

Âu Dương Thần Tu vuốt ve thân thể tưởng niệm đã lâu, mấy tháng qua sinh hoạt cấm dục khiến hắn trong lúc nhất thời muốn ngừng mà không được. Hắn nhìn đôi môi cánh hoa của bảo bối hé mở phát ra tiếng rên rỉ, đôi mắt ẩn hiện tình cảm tha thiết. Hắn thở hổn hển, thỏa thích ra vào thân thể bảo bối, thỏa mãn hưởng thụ khoái cảm thực cốt tiêu hồn mà dục vọng mang đến.

Khi người phụ nữ kia xông vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận